Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Tất cả mọi người đều thấy được, chúng tôi cũng cho cô cơ hội rồi. Một lần rồi hai lần, hết lần này đến lần khác hạ tiêu chuẩn xuống nhưng cô vẫn không đền được vậy cũng không thể trách chúng tôi!” Lương Bích Cầm nói đến đây thì cố ý đổi giọng: “Muốn trách thì cô trách Ninh Tịch ấy! Nếu không phải tại cô ta thì váy của chị Dĩ Mạt sao có thể bị rách được?”Triệu Mỹ Hinh cũng tỏ vẻ tiếc nuối: “Vốn chỉ là bẩn chút thôi, cũng chẳn phải chuyện gì lớn, giặt một cái là xong rồi, ai mà biết… haizz…”Bạch Lộ đương nhiên hiểu rõ Lương Bích Cầm với Triệu Mỹ Hinh đang cố ý khích bác, cô nhếch mép một cái cũng không nói gì.Thật ra thì cô cũng không trách gì Ninh Tịch, chỉ trách vận khí của mình quá kém…Haizzz mười năm cố gắng mà không đạt được cái gì, vất vả lắm mới được một vai nữ thứ nhưng ai ngờ lại ngã vào vực sâu… mệnh này còn có thể kém hơn sao?Lại đợi một lúc, vẻ mặt Tô Dĩ Mạt đã sắp hết kiên nhẫn.Lương Bích Cầm thấy vẻ mặt Tô Dĩ Mạt không tốt lập tức cả giận nói: “Chẳng phải bảo mấy phút thôi à? Sao giờ này còn chưa thấy đâu?”Triệu Mỹ Hinh cũng không vui: “Thật quá đáng, không đền được thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải hại chúng ta đứng chờ lâu như thế! Thời gian của chị Dĩ Mạt quý giá biết bao cô ta có hiểu hay không?”Những người khác gật đầu phụ họa: “Đã biết trước cô ta chẳng thể đền được rồi, không nên chờ nữa!””Chúng ta thì chẳng có vấn đề, nhưng để chị Dĩ Mạt chờ như thế thì cũng đã nể mặt cô ta lắm rồi!””Đúng là không biết xấu hổ! Chị Dĩ Mạt, nếu cô ta dám trốn thật thì chị ngàn vạn lần cũng đừng tùy tiện bỏ qua cho cô ta!””Đúng vậy, nếu không cô ta được lợi quá rồi còn gì!”…Thời gian càng lâu chút hy vọng cuối cùng trong mắt Bạch Lộ cuối cùng cũng tắt…Thật không cam lòng!Nhưng, ngay lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói:”Tôi đã trở lại.””Ninh… Ninh Tịch…””Cái gì! Cô ta thật sự dám quay lại!””Ách, hình như tay cô ta đang cầm cái gì… Chẳng lẽ là quần áo?”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận