Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nghe đến đây Bạch Lộ hoàn toàn không thở phào ra nổi, mà là vội vàng nhìn về phía Ninh Tịch.Nếu thế thì cô không việc gì nhưng Ninh Tịch thì thảm rồi!Chuyện hôm nay nói thế nào cũng là do cô gây ra, Ninh Tịch vô tội…Lương Bích Cầm bám cánh tay Tô Dĩ Mạt, oán hận trợn mắt nhìn Ninh Tịch: “Chị, chúng ta đi thôi! Vì chuyện này mà làm trễ nhiều thời gian như thế, thật là xui xẻo!”Tô Dĩ Mạt lạnh mặt liếc Ninh Tịch một cái, sau đó đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu.Những người hóng hớt xung quanh cũng bắt đầu tản đi…”Không ngờ kết quả sẽ là như thế…””Dù Bạch Lộ thoát thân nhưng Ninh Tịch thì thảm rồi đúng không?””Điều đó còn phải nói sao! Tội lớn như thế còn gì! Chết nhanh hay chết chậm mà thôi!”Ngay khi đám người Tô Dĩ Mạt rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Ninh Tịch: “Tô tiền bối xin dừng bước!”Sắc mặt Tô Dĩ Mạt càng kém, như thể đang nói, cô mà cũng có tư cách để tôi dừng bước?Lương Bích Cầm lập tức mắng chửi: “Ninh Tịch! Cô chưa xong phải không?”Triệu Mỹ Hinh vẫn ra vẻ đương nhiên, vẻ mặt giễu cợt nhìn về Ninh Tịch phía sau: “Sao vậy? Biết sợ nên hối hận rồi chứ gì? Nhưng mà lời đã nói ra ngoài miệng rồi, cũng có nhiều người làm chứng như thế bây giờ cô muốn đổi ý cũng sợ không kịp rồi!”Khóe miệng Ninh Tịch khẽ nhếch lên: “Chị Mỹ Hinh lo lắng nhiều rồi, sao tôi có thể hối hận được chứ!””Vậy cô gọi chị tôi làm cái gì! Bị thần kinh à?”Ninh Tịch nhìn về phía Tô Dĩ Mạt đang dùng bộ dạng miệt thị quan sát mọi chuyện: “Tôi chỉ muốn nhắc Tô tiền bối một chuyện mà thôi… Xin mời Tô tiền bối, cởi quần áo.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận