Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Từ trước đến nay Thạch Tiêu luôn nghe lời Lục Đình Kiêu, rốt cuộc mệnh lệnh lần này là cái gì mà lại khiến cậu ta sinh ra ý nghĩ kháng lệnh thế?Thạch Tiêu châm một điếu thuốc, mặt mày cau có: “Nửa đêm hôm qua, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Boss, còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra lại bảo tôi đến đoàn làm phim một thời gian ngắn để phụ trách bảo vệ an toàn cho một con đàn bà! Má nó chứ! Tôi đây tìm đường sống trong chỗ chết, vất vả đặc huấn mười mấy năm trời, lẽ nào chỉ để bảo vệ một con đàn bà thối tha?””Thạch Tiêu, im mồm! Cậu còn muốn sống nữa không?” Trình Phong căng thẳng đưa mắt nhìn về phía cửa lớn: “Boss mà nghe được những gì cậu vừa nói thì về nhà chờ chết đi!”Dáng vẻ của Thạch Tiêu rất bất bình: “Tôi thật không hiểu nổi, con đàn bà đó ngoài cái vẻ xinh đẹp ra thì rốt cuộc còn chỗ nào đặc biệt nữa mà lại khiến Boss phải đắm đuối như thế!”Trình Phong biết, có những người suốt ngày chỉ quanh quẩn với súng đạn nên đầu óc tính tình khá là ương ngạnh, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Thạch Tiêu, nghe tôi khuyên một câu, những câu đó không được phép nói nữa, ngoan ngoãn nghe lệnh đi!”Thạch Tiêu không kiên nhẫn mà xua tay: “Những mệnh lệnh khác thì được, nhưng cái này thì tôi không làm được! Tôi không quan tâm! Dù sao tôi tuyệt đối cũng sẽ không đi bảo vệ cho một con hát chỉ biết mua hương bán phấn!”Vừa mới dứt lời, Lục Đình Kiêu chậm rãi bước ra khỏi nhà.Thạch Tiêu lập tức chạy đến: “Boss, tôi có chuyện cần nói với ngài!!”Trình Phong không kịp cản cậu ta lại, chỉ đành ôm trán lắc đầu, hy vọng cậu ta không chết sớm.”Nói.”Giây phút đó, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Đình Kiêu khiến Thạch Kiêu thoáng chùn bước, nhưng sự khuất nhục trong lòng đã khiến cậu ta mở miệng nói tiếp: “Mệnh lệnh mà ngài đã ra hôm qua, tôi không có cách nào nghe theo!”Cậu ta vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột.Khi tất cả mọi người đều tưởng Boss sẽ nổi giận thì không ngờ được Lục Đình Kiêu lại chẳng nói gì, chỉ đưa mắt về phía anh chàng cao to đứng đằng sau Thạch Tiêu, nói rằng: “Hùng Chí, cậu đi thay Thạch Tiêu.”Hùng Chí sững ra một lát, gãi gãi đầu răm rắp nghe theo: “Vâng, thưa sếp!”Thấy sự việc đã được giải quyết, Trình Phong vội chạy đến mở cửa xe cho Lục Đình Kiêu.Sau khi Lục Đình Kiêu lên xe rồi, Trình Phong mới vỗ vai của anh chàng vệ sĩ cao to nọ, không nhịn được than thở: “Ôi! Quả nhiên là người ngốc cũng có phúc của người ngốc!”Cái thằng nhóc Thạch Tiêu này, nếu có ngày nó biết Boss giao cho nó nhiệm vụ quan trọng như thế, liệu nó có hối hận đến mức hộc máu không nhỉ…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận