Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Quản lí nghe xong liền theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Ninh Tịch, dù sao hiện tại ngoài đám người của Tô Dĩ Mạt thì chỉ có mỗi Ninh Tịch đang xem vòng. Ngay từ đầu ông ta còn tưởng hôm nay vớ bở ai ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác, lập tức nghiêm túc gật đầu: “Cô Lương nói đúng là không sai, xin cảm ơn cô đã nhắc nhở!”Nói xong liền phân phó nhân viên cửa hàng: “Tiểu Ngọc, cô đi nhìn chằm chằm cô ta cho tôi!””Hả? Tôi á!” Tiểu Ngọc đưa tay chỉ chính mình, có chút không tin được.”Là cô đấy, thất thần cái gì, còn không mau đi! Nếu mất thứ gì thì sẽ tìm cô tính sổ!””Dạ, quản lí… ” Tiểu Ngọc có ủy khuất mon men tới gần chỗ Ninh Tịch, thấy cô đang ở chuyên chú xem xét một chuỗi vòng tay điêu khắc hình hoa sen, tỏ ra mất kiên nhẫn nói: “Cô này, cô chọn lâu như thế, không biết đã chọn xong chưa?”Mọi người đều đang cố gắng lấy lòng bà chủ tương lai mà cô lại bị đẩy đến chỗ này thế nên trong lòng có chút oán hận, chỉ mong sao cái cô sao chổi này mau chóng rời đi.Ninh Tịch tập trung xem xét chuỗi vòng cũng không để ý tới biểu hiện của nhân viên, thuận miệng hỏi một câu: “Cái chuỗi vòng này có ngụ ý gì không?” Ninh Tịch nghĩ nếu có thì tốt, có thể lấy đó nịnh Lão nhân gia vui vẻ.Vừa dứt lời thì đã truyền tới một tràng cười châm chọc của Lương Bích Cầm: “Ha ha ha cái loại hàng rẻ tiền như vậy mà cũng đòi có ngụ ý, cười chết tôi rồi!”Mấy cô gái bên cạnh cũng phụ họa: “Đây là điển hình của loại dân quê không có tiền còn muốn phùng má giả là người mập ha ha ha!”Lương Bích Cầm đắc ý ra mặt: “Hồi trước tôi không nói sai đi! Dân quê vẫn chỉ là dân quê thôi!””Đúng là mất mặt thiệt đó, chả dám nhận mình cùng công ty với cô ta luôn!””Không ngờ Nhị thiếu cũng có ngày trông nhầm người, buồn quá!””Buồn cười nhất là ấy thế mà có người còn đem cô ta ra so sánh với chị Tô cơ đấy! Ha ha ha… “…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận