Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ninh Tịch sải bước chân đi sang một bên lấy mấy cây gậy sắt, rồi đem mấy cây sắt đó nhét vào tay đám người kia.Hành động của Ninh Tịch khiến đám người kia trố mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu.”Ok, bây giờ chúng mày tới đi.” Ninh Tịch vỗ tay một cái, hài lòng gật đầu.Quá yếu thì chơi hổng có vui nha, như này thì đỡ hơn một chút!”Con mẹ nó, xem ra mày chán sống thật rồi!””Con đĩ này dám xem thường chúng tao, muốn chết rồi!”Hành động của Ninh Tịch trong mắt đám người này hiển nhiên bị hiểu thành đang khiêu khích cùng khinh thường bọn họ, dẫu sao cũng là đàn em ưu tú của bang Solomon làm sao có thể chịu được nhục nhã này!Tất nhiên, cái gọi là đàn em ưu tú cũng chỉ do bọn họ tự phong.Lấy tên đầu trọc làm đầu, mấy người kia tay cầm gậy sắt lao nhanh về phía Ninh Tịch, không chút chần chừ vung tay bổ xuống.”Chúng mày đánh nhẹ một chút, buổi tối tao còn phải làm nó! Đừng đánh nó tàn phế, ảnh hưởng tới cuộc vui của tao! Còn nữa, đừng đánh vào mặt nó!” Loew đứng phía sau vừa canh chừng người đàn ông trung niên kia vừa mở miệng quát bảo.Nhưng mà mấy nhịp, tên đầu trọc đã bị Ninh Tịch dùng một cước đạp bay, ngã đập mặt xuống vị trí bên cạnh Loew, trong miệng rên rỉ kêu đau không ngừng.Giống như là có phản ứng dây chuyên, một tên, hai ba bốn tên từng người kia không trụ được bao lâu đã bị Ninh Tịch đánh bẹp đất hết.”Mẹ… mẹ kiếp, con ả này là ai, quá… quá lợi hại!” Tên đầu trọc kinh hoàng.”Đánh nó! Buddy, lấy súng bắn chết nó!” Lúc này Loew mới phát hiện không ổn, nên bảo Buddy móc súng ra.Trong cái đội nhỏ này chỉ có đúng một khẩu súng, mà khẩu súng duy nhất này lại do đội trường Buddy giữ. Tuy Loew là em ruột của Jeffrey nhưng ở phương diện này cũng chẳng có đặc quyền gì.Nghe vậy Buddy lập tức móc một khẩu súng bên hông ra nhắm vào Ninh Tịch.Bị họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào nhưng Ninh Tịch vẫn không đổi sắc mặt, tay phải của cô đã nhanh chóng đặt lên khẩu súng trong túi, cô có tự tin trước khi tên đầu trọc kia nổ súng thì cô đã hạ gục gã.”Nổ súng mau, bắn chết ả ta, cái đồ ngu này!” Thấy tên đầu trọc chậm chạp không bắn, Loew nổi giận mắng.Lúc này, vẻ mặt tên đầu trọc lúng túng cười trừ: “Lần này thì xong rồi… Mỗi lần ra cửa em đều sợ nhỡ đâu lúc đánh nhau bị người ta cướp súng thì chết… cho nên từ trước đến nay em đều không hề lắp đạn…”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận