Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Vết thương của Ninh Tịch nằm ở đùi non, nếu như làm cái việc đó đó thật miệng vết thương đúng là rất dễ nứt ra lần nữa…Cô y tá rất lo lắng, vẫn cứ nói mãi chuyện này.Ninh Tịch đỡ trán, chỉ đành nói thằng, “Chị y tá, không cần lo lắng, chúng tôi không có làm việc đó.”Không ngờ y tá lại nhắc nhở Lục Đình Kiêu cả chuyện này, thật đúng là quá chuyên nghiệp…”À… không làm à… ko làm thì tốt! Ngài Lục thực sự rất yêu cô nha!” Nhưng mà, cô y tá cũng không vì thế mà yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng: “Nhưng mà, cứ nhịn như thế không tốt cho sức khỏe của ngài ấy đâu! Bằng không tôi dạy cho cô mấy cách nhé, không cần làm cũng có thể giải quyết, cô không phải xấu hổ…”Ninh Tịch: “Ôi…” hình như có cái gì đó sai sai… chị y tá à, tại sao đột nhiên chị lại chuyển nghề sang dạy chuyện phòng the thế?”Đang nói chuyện gì vậy?” Đúng lúc này Lục Đình Kiêu bước vào.Ninh Tịch vội tỏ vẻ trong sáng: “Không có gì!””Đi thôi, vé máy bay đã đặt xong rồi.””Ừm.” Ninh Tịch rất tự nhiên giơ hai tay ra.Lục Đình Kiêu bước đến, cúi xuống bế cô lên.Lúc hai người rời đi, bộ trưởng Naka cùng một đám người đến sân bay tiễn đưa, cảnh tượng cực kì hoành tráng này khiến cho người có diễn xuất tốt như Ninh Tịch cũng cảm thấy có hơi chột dạ.Lúc về, Lục Đình Kiêu đặt chuyến bay của hãng hàng không quốc tế mà không dùng trực thăng, bởi vì máy bay dân dụng bay ổn định hơn.Không gian bên trong khoang hạng nhất khá là rộng rãi thoải mái, Lục Đình Kiêu điều chỉnh lại ghế dựa thấp xuống, đắp chăn lông dê lên cho cô: “Ngủ một lát đi.””Không ngủ được…” Ninh Tịch lắc đầu, có chút lo lắng nói: “Lục Đình Kiêu… anh nói xem, nếu như đám người bộ trưởng Naka mà phát hiện ra anh lừa họ thì làm thế nào? Chắc sẽ không dẫn đến những tranh chấp quốc tế chứ?”Lục Đình Kiêu cười khẽ: “Thế thì chỉ có nước nhờ em cứu anh thôi!””Hả…?” Ninh Tịch nhất thời ngẩn ra. Ý của Lục Đình Kiêu lẽ nào là muốn làm giả thành thật?Vì không muốn làm khó cô, Lục Đình Kiêu dừng lại chủ đề này, anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Đùa em thôi, yên tâm đi, bọn họ đã có cái mà họ muốn rồi, cho nên kể cả có biết cũng chẳng sao.”Ninh Tịch gật đầu, thế mới yên tâm được phần nào.Lục Đình Kiêu nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô: “Ninh Tịch, anh có thể hỏi em vấn đề này không?””Cái gì..?””Tại sao sự lựa chọn cuối cùng của em lại là anh?””Vấn đề này ấy à… ừm… để em nghĩ đã…” Ninh Tịch trầm ngâm một lúc lâu sau đó trả lời: “1% của nguyên nhân đương nhiên là vì anh chín chắn đáng tin cậy, lại đẹp trai và đối xử với em tốt như vậy nữa…”Lục Đình Kiêu nhướng mày: “Còn 99% còn lại thì sao?”Ninh Tịch chớp chớp mắt: “99% còn lại, đương nhiên là vì Tiểu Bảo rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận