Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Lục… Lục Đình Kiêu?” Ninh Tịch thử thăm dò, vỗ bả vai người đàn ông một cái, không có chút phản ứng nào.Đợi hơn mười giây, đối phương vẫn không nhúc nhích, để không kinh động đến Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch nhẹ nhàng lật người sang bên cạnh.Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô thấy người đàn ông đang an tĩnh nhắm mắt nằm ở nơi đó như một vị quốc vương đang ngủ say. Tựa như con dã thú điên cuồng cắn người vừa nãy không phải là anh.Gặp quỷ à, rốt cuộc chuyện này là sao?”Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là mộng du?!” Ninh Tịch lầu bầu.Dường như chỉ có cách giải thích này là nghe có vẻ xuôi tai.Nhưng mà cách Lục Đình Kiêu mộng du cũng quá độc đáo đi? Nửa đêm canh ba chạy đến phòng cô đem cô vừa cắn vừa gặm y như ma cà rồng, lại còn có thể trả lời cô nữa chứ?Lục Đình Kiêu thở đều, dáng vẻ giống như là đang ngủ say rồi.”A lô! Tiểu Tịch Tịch! Sao cô lại gọi điện cho tôi lúc này! Xảy ra chuyện gì à?” Thanh âm Lục Cảnh Lễ rất lớn cứ như là đang hét lên.Ninh Tịch còn đang lo muộn như này lại gọi điện sẽ quấy rầy đến anh ta nhưng kết quả lại là Lục Cảnh Lễ lại vô cùng hưng phấn khi thấy cô gọi, có vẻ anh ta đang ở một nơi rất ồn ào, có vẻ như đang quẩy đêm.”Lục Cảnh Lễ, tôi hỏi anh một chuyện!””Cô hỏi đi hỏi đi!””Anh trai anh..””Anh tôi làm sao? Làm sao?””…” Người này là cái máy lặp sao? Nói chuyện cũng phải nói hai lần!Ninh Tịch im lặng một hồi, sau đó lo lắng hỏi: “Anh trai anh có bị mộng du không?”Ninh Tịch đang gọi điện nên cũng không chú ý tới cơ thể của người vốn đang nằm thẳng đơ bên cạnh cô lập tức cứng ngắc khi nghe thấy câu hỏi này.Anh chỉ đột nhiên nghĩ ra biện pháp này thôi, nào ngờ Ninh Tịch lại gọi cho Lục Cảnh Lễ để xác nhận, nhỡ đâu thằng ngốc kia lỡ miệng thì….Vậy thì chặt đứt chân nó là được!
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận