Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trang Liêu Nguyên thở dài nhìn cô một cái: “Nếu cần giúp gì thì lúc nào cũng có thể liên hệ với bác, rảnh rỗi thì tới sân bắn chơi!””Dạ được ạ, cảm ơn Thủ trưởng Trang!”Thấy Trang Liêu Nguyên đi rồi, cuối cùng Ninh Tịch cũng thở phào, cô quay người lại định nói chuyện với Lục Đình Kiêu thì mọi lời lẽ đã bị chặn lại, hơi thở mát lạnh của anh lập tức xâm chiếm cô…Ninh Tịch cảm thấy như không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, thảm nhất là tên này đâu có hôn đâu, đang cắn thì có, trên môi dần truyền tới những trận đau xót, đầu lưỡi cũng tê hết cả rồi…Mãi đến khi Ninh Tịch kêu lên một tiếng vì đau thì nụ hôn trên môi mới trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ve vuốt nơi mình vừa chà đạp. Nhưng mà chỉ cần cô hơi có ý giãy dụa thì động tác của đối phương cũng liền trở nên điên cuồng theo.Mắt thấy có bóng người lắc lư phía đối diện, hình như ai đó đang đi tới chỗ bọn họ, Ninh Tịch mới phát hoảng đẩy bản tay đang mò vào cái váy hầu gái của Lục Đình Kiêu ra, sửa sang lại quần áo của mình, không cho anh sáp đến nữa: “Không được! Bị người ta thấy thì làm sao bây giờ.”Dù sao thì hôm nay cũng không phải bữa tiệc có yêu cầu tính bảo mật cao, có rất nhiều người lắm mồm xuất hiện. Hơn nữa dường như mấy cô giúp việc vừa nãy cũng đã nhận ra cô, còn hỏi cô có phải là diễn viên Ninh Tịch hay không nữa.Trong bóng tối, người đàn ông nhìn chằm chằm vào bộ trang phục hầu gái của cô gái trước mắt, đôi mắt ánh lên tia sáng như dã thú, buồn bực nói: “Thấy thì làm sao?””Thấy thì… thì em liền cắn chết anh!” Ninh Tịch hung dữ lườm anh một cái.Vấn đề gì liên quan đến nguyên tắc thì cô tuyệt đối không nhường đâu!Thấy cô gái kia trừng mắt nhìn mình, đôi mắt vốn đầy nguy hiểm của người đàn ông lại lộ ra vài phần tủi hờn, hệt như một con dã thú bị thương. Cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào lòng, dụi đầu xuống vai cô thì thào: “Đến khi nào… anh mới có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng em là của anh…”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận