Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Giang Mục Dã lầm bầm: “Đây là trực giác đàn ông… bà thì biết cái gì!”Hai người đang đánh nhau hăng say thì tiếng chuông cửa reo lên.Ninh Tịch trợn mắt cảnh cáo Giang Mục Dã tí nữa đừng có mà ăn nói lung tung, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.Vừa mới mở cửa ra, ánh mắt Ninh Tịch đã sáng lên, bởi vì bên cạnh Lục Đình Kiêu chính là bánh bao nhỏ.Tiểu Bảo vừa thấy cô đã giơ đôi tay ngắn một mẩu nhào tới, trong lòng Ninh Tịch cũng mềm nhũn, vội vàng ôm lấy: “Bảo bối, con cũng tới nữa! Vừa nãy cô còn đang buồn vì nghĩ tối nay không được ăn tối với con!”Giang Mục Dã hết nhìn Ninh Tịch đang ôm tiểu Bảo, lại liếc nhìn người đang dùng ánh mắt cưng chiều nhìn hai người họ – Lục Đình Kiêu, thế quái nào lại có cảm giác một nhà ba người là sao.Giang Mục Dã cũng không ngờ được quan hệ của Ninh Tịch với Tiểu Bảo lại hòa hợp như vậy.Phải biết rằng Tiểu Bảo còn khó gần hơn cho cha nó đấy!Đến ngay cả thái độ của Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch cũng quá quỷ dị.Coi như là vì Tiểu Bảo thì lấy tính cách của Lục Đình Kiêu cũng không có khả năng thua thiệt chính mình mà sống cùng một người phụ nữ xa lạ trong một mái nhà…”Này này này, đừng có bỏ quên tôi, còn có tôi đây này!” Lục Cảnh Lẽ cầm hai chai rượu chui vào.Nhìn ba người Lục gia tới, Ninh Tịch lập tức cho Giang Mục Dã một cái ánh mắt ý nói: “Nhìn đi, rõ ràng chỉ là trưởng bối quan tâm đến vãn bối thôi mà, ông cứ thích nghĩ bậy”.”Cậu, cậu hai, Tiểu Bảo cũng tới rồi, mau vào…” Cho dù không vui đến thế nào thì Giang Mục Dã cũng chỉ có thể ngoan ngoan mời ba người họ tiến vào.Ai bảo bối phận anh nhỏ…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận