Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ninh Tịch búng tay đánh “póc” một cái: “OK, cứ làm như vậy đi! Cũng vừa vặn thời gian này chúng ta phải trang hoàng lại studio, chuẩn bị nguồn hàng, tuyển thêm nhân viên gì đó…”Kiều Vi Lan ngừng một chút, sau đó mở miệng nói: “Ngoài ra cũng có một tin tốt, trước mắt thời cơ đã chín muồi, chúng ta có thể chọn lựa mấy đại lý có thực lực tốt để bắt đầu mở ra chuỗi cửa hàng.””Woa! Vạn tuế!” Hàn Mạt Mạt quá mức kích động mà kéo Cung Thượng Trạch nhảy nhót.Ninh Tịch cũng có muôn vàn cảm khái, cuối cùng… những tháng ngày gian khô đã qua.”Thượng Trạch, cậu có làm được không? Sau khi mở các chuỗi của hàng thì chúng ta cần một số lượng lớn các mẫu thiết kế đấy.” Ninh Tịch quan tâm hỏi.Cung Thượng Trạch nhoẻn miệng cười, rút từ trong ngăn kéo ra một tập bản thảo thiết kê dây cộp: “Đã sớm chuẩn bị xong!”Hai mắt Ninh Tịch sáng rực nhìn chằm chằm vào tập bản thảo kia, chỉ cần hơi lướt qua cũng có thể nhận thấy đây là những tác phẩm tinh túy ra đời trong lúc linh cảm của Cung Thượng Trạch ở mức cao nhất: “Trời ạ! Quá giỏi! Sao người hợp tác với tôi ai cũng đắc lực thế này! Thật có cảm giác an toàn!””Bà chủ, chị mới là người cho chúng em cảm giác an toàn ý! Lúc nào chị cũng có thể làm được những chuyện mà em cho rằng là bất khả thi!” Hàn Mạt Mạt chớp chớp đôi mắt đang tỏa sáng, trên thực tế những gì mà cô bé nói ra cũng là tiếng lòng của Cung Thượng Trạch.”Được rồi được rồi, đừng có mà nịnh hót nữa! Tháng sau nhât định sẽ tăng lương cho em! Còn có tiền thưởng nữa…””Bà chủ, em yêu chị!””Được rồi, mau đi làm việc đi, chị nghe điện thoại đã!”Ninh Tịch đi tới ban công mới bấm nhận cuộc gọi.”Chúc mừng cô nha, bà chủ Ninh…” Đầu bên kia truyền tới giọng của Tần Sênh Nguyệt.Ninh Tịch cười một tiếng: “Tiếng bà chủ này tôi không dám nhận đâu, bà chủ Tần à!””Đừng khiêm tổn thể chứ, trong thời gian ngắn như vậy mà cô có thể phát triển đến bước này thì đến tôi cũng không nhịn được mà phải khen cô một câu đó! Cơ mà bất ngờ nhất là cô lại thu phục được lá bài chủ chốt của tôi nhanh như vậy! Chậc chậc, xem ra một năm sau tôi không thể giật lá bài này về tay được rồi nhỉ?” Tần Sênh Nguyệt cười giởn.Ninh Tịch nhướng mày: “Haiz, đại khái đây là do mị lực của tôi quá lớn!””Con nhóc thổi này!” Tần Sênh Nguyệt cười khẽ một tiếng, sau đó thì sâu xa nói: “Nhưng mà đến hiện tại, chắc cô có thể cho tôi biết nhà thiết kế thần bí của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào được rồi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận