Chương 167: Đi kiểm tra lại một lần nữa.
Bánh kem của bác cả!
Mifepristone!
Chiếc bánh kem nhân mứt việt quất đó là do bà ta chuẩn bị riêng cho cô, trong bánh kem có mifepristone.
Đứa con trong bụng Jane mất là do ăn phải cái bánh kem đó.
Cảnh sát không điều tra ra vấn đề gì là bởi vì vấn đề nằm ở cái bánh kem đó.
Ta không giết người nhưng người lại do ta mà chết.
Cô đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, chỉ cần kiểm chứng một chuyện thì những chuyện khác đều sẽ được chứng minh.
Cô xin trưởng phòng nghỉ phép đến bệnh viện làm xét nghiệm máu.
“Cô có thai gần hai tháng rồi.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ.” Hoa Hiền Phương cầm tờ kết quả xét nghiệm máu lên, xoa xoa phần bụng dưới.
Đột nhiên nước mắt tuôn ra.
Hóa ra cô không phải bị vô sinh.
Hóa ra ông trời không hề cướp đi cơ hội được làm mẹ của cô.
Hóa ra có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần lên bên trong cơ thể cô.
Đứa bé còn chưa được hai tháng mà đã phải trải qua vô số lần từ cõi chết trở về.
Nếu như không phải Jane thích ăn mứt việt quất thì nhất định cô sẽ là người ăn nó, đến lúc đó người sảy thai sẽ chính là cô.
Đứa bé trong bụng cô thật kiên cường, cô sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Hai người đàn bà kia đều là những con người có quan hệ huyết thống với đứa bé, một người là cô họ, một người là cô ruột nhưng bọn họ lại không màng tình thân, không ngừng dồn đứa bé vào con đường chết.
Cô sẽ không để bọn họ được yên, bọn họ chắc chắn phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Không một ai được phép tổn thương đứa con của cô.
Người phụ nữ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi trở thành mẹ, để bảo vệ đứa con của mình người mẹ có thể làm bất cứ điều gì.
Cô ra khỏi phòng khám đi lên tầng trên, ở đó có phòng khám chuyên gia, người ngồi bên trong chính là bác sĩ đã khám cho cô lần trước.
Bác sĩ nhìn thấy cô cả gương mặt như co rúm lại: “Bà Lục, là cô à.”
“Xem ra cô vẫn còn nhớ tôi đấy nhỉ, tôi vừa mới đi làm kiểm tra, cô nhìn đi.” Cô ném tờ kết quả xét nghiệm máu xuống trước mặt cô ta.
Mồ hôi hột chảy ra từ trán bác sĩ: “Lần trước… Lần trước có thể là do cô có thai chưa lâu, nên không kiểm tra ra.” Cô ta lí nha lí nhí giải thích.
“Cô không kiểm tra ra ư, làm sao mà Lục Kiều Sam lại biết được, chị ta ngày nào cũng hầm canh hồng hoa cho tôi.” Hoa Hiền Phương hừ nhẹ một tiếng.
Bác sĩ biết rằng không thể giấu được nữa, bất lực thở dài: “Tôi cũng không muốn lừa cô nhưng cô Lục uy hiếp tôi nên tôi không dám không giúp cô ta.”
“Thế cô không sợ tôi sao? Tôi còn là cô chủ của nhà họ Lục đấy, đứa bé trong bụng tôi là con cháu nhà họ Lục, nếu đứa bé có mệnh hệ gì thì sau này cô đừng mong còn sống được ở cái đất nước này nữa.”
Hoa Hiền Phương đập mạnh xuống mặt bàn, bác sĩ sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Tôi biết nên mới kê cho cô thuốc dưỡng thai. Viên dydrogesterone mà cô uống là thuốc dưỡng thai được nhập khẩu hiệu quả vô cùng tốt.”
Hoa Hiền Phương biết đấy là lời nói thật vì cô vừa mới đem thuốc đưa cho bác sĩ ở tầng dưới xem rồi, cô ấy nói đây là thuốc dưỡng thai.
Cô đang trầm mặc suy nghĩ thì bị tiếng của bác sĩ bừng tỉnh: “Chỉ số HCG và progesterone của cô đều rất cao, cho thấy đứng bé rất bình thường, cô không cần lo lắng đâu.”
Hoa HIền Phương mấp máy môi, một vẻ mặt xảo quyệt lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt cô: “Cô phải giúp tôi làm một việc…”
Về đến nhà họ Lục, nghe nói Lục Kiến Nghi trở về rồi đang ở trong phòng sách, cô liền lên gõ cửa. Lục Kiến Nghi đang ngồi dựa vào chiếc ghế làm việc, nhếch miệng lên ma mị lạnh lùng: “Vừa về đến nhà đã vội vàng tìm tôi, có phải tối qua làm nô lệ rất vui, hôm nay lại muốn tiếp tục hầu hạ tôi đúng không?”
“Hôm nay tôi tới bệnh viện khám, muốn nói chuyện với anh một lúc.” Cô xoa xoa bàn tay, giọng nói cực kỳ nhỏ.
Lục Kiến Nghi ngồi thẳng dậy, dường như bắt đầu quan tâm: “Bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ nói bệnh tử cung lạnh của tôi đỡ nhiều rồi, không cần lo lắng chuyện mang thai nữa.” Cô nói nhỏ.
Đôi môi mỏng vô cùng đẹp của anh nhếch lên tạo thành một nụ cười gây mê mệt: “Tôi biết ngay một đứa con gái thô kệch như cô sẽ không có chuyện lớn gì đâu.”
“Cũng chưa chắc, bác sĩ bảo tôi bị viêm phụ khoa nhẹ phải điều trị một tháng, có điều…” Cô cố tình ngắt quãng, muốn nói nhưng lại dừng.
“Nói!” Anh ra lệnh, để lộ gương mặt mất bình tĩnh, nói chuyện ngập ngừng ấp úng là đáng ghét nhất.
Cô chớp chớp mắt, dè dặt nói: “Chính là…Trong thời gian điều trị không được chung chăn gối nếu không bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn.”
Lục Kiến Nghi lộ ra nét mặt kỳ lạ: “Cô có thể ra ngoài rồi.”
Chuyện này đối với anh mà nói không thành vấn đề, chỗ này không dùng được vẫn còn chỗ khác để dùng.
Hoa Hiền Phương ra đến bên ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói ba tháng đầu mang thai là quãng thời gian nguy hiểm nhất, đứa bé trong bụng rất dễ bị sảy.
Cô không biết rằng nếu vạch trần chuyện Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam hãm hại cô ra thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Hoa Mộng Lan mang thai con của Lục Kiến Nghi, đây chính là bùa hộ mệnh của cô ta, Lục Kiến Nghi có khi còn bao che cho cô ta, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Còn Lục Kiều Sam, nếu như làm theo gia quy sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà, e rằng bà Lục sẽ năn nỉ cầu xin giữ cô ta ở lại.
Điều quan trọng nhất là nhà họ Lục sẽ yêu cầu xét nghiệm quan hệ bố con DNA, bác sĩ nói tốt nhất nên đợi đến ba tháng rồi mới đi làm, lúc này độ chính xác sẽ cao hơn.
Không làm xét nghiệm quan hệ bố con DNA, đứa bé sẽ không được thừa nhận là con nối dõi nhà họ Lục, cũng không thể định tội Lục Kiều Sam.
Quyết tâm bảo vệ con của bà ta rất lớn, bà Lục có thể sẽ nhân cơ hội này bất chấp mọi thứ để bảo vệ con gái của mình.
Chỉ cần hai người phụ nữ này vẫn còn ở trong căn nhà này thì con của cô sẽ không được an toàn.
Chuyện thuốc mifepristone vẫn sẽ còn xảy ra.
Cô muốn trải ba tháng đầu thai kỳ thật an toàn, đợi đến khi có thể làm xét nghiệm quan hệ ba con DNA sẽ tìm Hoa Mộng Lan và Lục Kiềm Sam tính sổ sau.
Vào phòng, cô lấy ra thuốc dưỡng thai mà bác sĩ kê cho, đây là thuốc đông y. Tới thời điểm này, trên đường đi cô đã hủy chiếc hộp, xé nhãn hiệu, như vậy người khác sẽ không biết được rằng cô uống thuốc gì.
Uống xong hai loại thuốc dưỡng thai cô liền xuống tầng dưới.
Bữa tối ngày hôm nay có cua cà ra, Lục Kiều Sam nghe nói khẩu vị của cô đã đỡ hơn lại bắt đầu dùng thức ăn để dở trò.
Cô ta dặn dò nhà bếp làm bốn món gây sảy thai.
Trước khi trở về, Hoa Hiền Phương đã xem qua một lượt các món ăn cấm kỵ của bà bầu trên google để tránh trúng chiêu của cô ta.
Cô quyết định từ giờ Hoa Mộng Lan ăn cái gì cô sẽ ăn cái đó.
Lục Kiều Sam gắp cho cô con cua cà ra to nhất: “Tôi biết cô thích ăn cua nhất nên đặc biệt dặn dò nhà bếp làm cho cô đấy, cô nhất định phải nể mặt ăn một con đấy.”
“Chị cả, cảm ơn chị nha, nhưng cơ thể của tôi bây giờ không thể ăn cua, sẽ làm bệnh tử cung lạnh của tôi càng thêm nghiêm trọng.” Hoa Hiền Phương cười nhẹ đem cua cà ra bỏ lại vào đĩa.
“Cô không muốn nể mặt tôi đấy chứ?” Lục Kiều Sam thở hổn hển, bắt người phụ nữ này ăn bốn món sảy thai của cô ta cũng thật khó.
“Chị cả, cơ thể của tôi quan trọng hơn gương mặt của chị chứ.” Hoa Hiền Phương uống một ngụm canh gà, ánh mắt che giấu sự sắc sảo khó có thể nhìn ra.
Một ngọn lửa bừng lên từ gương mặt của Lục Kiều Sam: “Cơ thể của cô có tốt hơn nữa thì cũng chẳng đẻ được con, tôi thấy cả đời này cô cũng không sinh được con đâu.”
Lục Kiến Nghi ném thìa xuống đĩa, âm thanh lanh lảnh vang lên từ bàn ăn khiến cô ta hoảng sợ, tí nữa thì nhảy bật lên: “Chị chỉ nói bừa thế thôi mà.”
“Chị không mở miệng, không ai nghĩ là chị chết đâu.” Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, sự chỉ trích trong mắt anh đâm thẳng vào cô ta như một mũi tên nhọn.
“Chị cũng đâu có nói sai đâu, chị chỉ nói sự thật thôi mà.” Lục Kiều Sam bĩu môi, làu bàu nói.
Bình luận