Chương 206: Hóa ra là con của anh.
Khi nhìn thấy hình trong ảnh, Lục Kiến Nghi cực kì chấn động.
Đúng là rất giống anh.
Không phải là ánh mắt của túi sữa nhỏ không tốt.
Anh lại nhìn kĩ thêm lần lần nữa, chợt nhận ra phong cách vẽ thật quen thuộc, giống như là….
“Nhóc con, con tên gì?
“Tiểu Quân.”
“Con có thể gửi tấm ảnh này cho chú không?”
Túi sữa nhỏ do dự trong giây lát: “Được thì vẫn được, nhưng chú không được sử dụng lung tung, bởi vì đây là tranh của mẹ con, cái này gọi là…. bản quyền.”
Lục Kiến Nghi nở nụ cười mỏng, nhịn không được mà đưa tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, cậu nhóc này thật thông minh, vậy mà lại có ý thức bảo vệ quyền lợi.
“Yên tâm, chú sẽ cất nó trong điện thoại, không để cho bất kì người nào xem.”
“Được.” Túi sữa nhỏ gật đầu, đôi mắt mở to chớp vài cái, hỏi: “Chú có Facebook không, chú kết bạn Facebook với con, con gửi ảnh cho chú.”
Facebook của Lục Kiến Nghi cả năm cũng không dùng đến, nên tạm thời đăng kí một tài khoản nhỏ: “Con còn nhỏ như vậy, mà có Facebook rồi sao?”
“Hai ngày trước con vừa mới đăng ký, là cô nhỏ dạy con, cô nói mọi người trong nước đều dùng Facebook để lên mạng nói chuyện, còn có Zalo.”
Cậu vừa nói vừa đăng nhập vào Facebook, kết bạn với Lục Kiến Nghi, rồi gửi bức ảnh cho anh.
“Chú à, chú là người bạn lạ mặt đầu tiên trên Facebook của con, cô nhỏ nói không được kết bạn với người lạ, cũng không được nói chuyện với người lạ, nhưng mà con cảm thấy chú không phải người xấu.”
Lục Kiến Nghi tính cách lãnh đạm, cũng không phải rất thích trẻ con.
Nhưng anh nhận ra, mặc dù vừa mới quen biết, nhưng anh thực sự rất thích đứa trẻ này.
Nếu như cô ấy vẫn còn sống, họ nhất định cũng có những đứa con của riêng mình.
“Tiểu Quân, cô nhỏ của con nói rất đúng, trẻ con không được cùng người lạ nói chuyện. Nhưng con có thể nói chuyện với chú, bởi vì chú là Ma vương Tu La trong bức tranh của mẹ con.”
Túi sữa nhỏ hé miệng cười.
Mặc dù chú ma vương không biết cười, nhưng vẫn cho cậu một cảm giác rất quen thuộc, không hề đáng sợ một chút nào.
Khi ánh đèn tắt đi, màn trình diễn đá quý cũng bắt đầu.
Các người mẫu đeo những món đồ trang sức bước ra ngoài và màn hình LCD lớn phía sau hiển thị những món đồ trang sức mà họ đang đeo.
Có tổng cộng tám bộ Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu, bốn bộ đã ra mắt vào năm đầu tiên, bốn bộ tiếp theo được ra mắt vào năm thứ hai.
Với tư cách hoa khôi, là bộ trang sức đặc biệt được ra mắt vào lễ tình nhân.
Khi người mẫu nổi tiếng thế giới Cadiz bước ra, thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía hội trường, sau đó một giọng nữ truyền đến: “Gặp được anh, chính là thời khắc đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của em. Dù thời gian trôi qua cùng với sự luân chuyển của số phận, thì khoảng thời gian đẹp đẽ ấy sẽ không bao giờ phai mờ….”
Suy nghĩ của Lục Kiến Nghi đang trôi theo những kí ức khó quên nhất.
Trong đó tất cả chi là Hoa Hiền Phương, chỉ có Hoa Hiền Phương.
Có lẽ cô chính là đóa hoa kia, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.
Từ khoảng khắc mà cô bước vào trái tim anh đã định sẵn cô không bao giờ rời khỏi.
“Chú ma vương, chú từng thấy loài hoa đó chưa?” Giọng nói của túi sữa nhỏ nhẹ nhàng vang lên.
“Chưa từng.” Anh lắc đầu.
Mami nói đó là loài hoa bí ẩn nhất trên thế giới, không ai biết nó khi nào sẽ nở hoa, nhưng mà con biết.” Túi sữa nhỏ nhướng mày tự đắc.
“Con từng thấy qua?” Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu trêu chọc, chỉ xem như cậu bé đang kể một câu chuyện cười.
Trẻ con có trí não lớn thật, sức tưởng tượng cũng rất phong phú, nói cái gì cũng được.
“Chưa từng thấy, nhưng con biết nó khi nào sẽ nở hoa.” Đôi lông mi dày của túi sữa nhỏ lóe lên, giống như những cánh bướm chập chờn.
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, cố ý hỏi: “Khi nào thì hoa nở”.
Cậu đứng lên, kề cái miệng nhỏ nhắn của mình lại gần tai anh, khẽ nói:
“Mami nó khi Ma vương Tu La cười, hoa sẽ nở.”
Cậu nói xong, còn bồi thêm một câu: “Mami nói là Ma vương Tu La thật sự, không phải chú.”
Đôi mắt đen láy của Lục Kiến Nghi lấp lánh mờ ảo dưới ánh đèn.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của anh.
“Xem ra mami của con rất hiểu biết.”
“Đương nhiên, những món đồ trang sức trên kia đều là do mami của con thiết kế, bà ấy không những hiểu chuyện, mà còn biết rất nhiều loại hoa..” Túi sữa nhỏ nghiêm nghị nói.
Lục Kiến Nghi cực kì sửng sốt, có một chút kinh ngạc: “Mami con là nhà thiết kế Elaine?”
“Vâng.” Túi sữa nhỏ gật đầu.
Một biểu cảm cực kì đặc sắc lướt qua trên khuôn mặt anh.
“Tiểu Quân, con có ảnh của mami không?”
Anh đang hỏi, thì có một bóng người cao lớn nhanh chóng đi tới, ôm túi sữa nhỏ vào trong ngực.
“Sao không đợi ba mà một mình chạy tới đây?”
“Con nhìn thấy một chú này rất giống người trong ảnh của mẹ, nên đến chào một tiếng.” Túi sữa nhỏ vòng tay qua cổ anh mà giải thích.
Lúc này, Lục Kiến Nghi càng thêm kinh ngạc, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt anh rất quen thuộc: “Hứa Nhã Thanh, hóa ra là anh.”
“Lục Kiến Nghi, lâu rồi không gặp.” Hứa Nhã Thanh giật giật khóe miệng cười nhạt.
Lục Kiến Nghi nhún vai, đúng là rất lâu rồi không gặp, cõ lẽ đã bốn năm rồi.
“Thật không ngờ Tiểu Quân là con của anh.” Trong đáy mắt của anh ngoài sự kinh ngạc, còn có thêm vài phần ngưỡng mộ.
Nếu như Hoa Hiền Phương vẫn còn sống, bọn họ cũng sẽ có đứa con đáng yêu như vậy.
Hứa Nhã Thanh cười nhẹ: “Đàn ông ở tuổi ba mươi, lấy vợ sinh con không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Lục Kiến Nghi cũng không trả lời, thực ra anh vẫn còn một điều bất ngờ khác, nhà thiết kế đó vậy mà lại là vợ của anh ta.
“Chúng tôi đi trước.” Hứa Nhã Thanh ôm con trai sải bước ra ngoài, không muốn ở lại đây lâu hơn.
Hoa Hiền Phương không tham dự buổi trình diễn trang sức lần này.
Các buổi trình diễn trang sức luôn mời rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Thành phố Long Minh và thành phố Dương Hà rất gần nhau, nhiều người nổi tiếng ở thành phố Long Minh cũng đến tham gia.
Hơn nữa Leas với tư cách là một trong những công ty đá quý lớn nhất Châu Á, thì Leas nhất định sẽ đến tham gia triễn lãm. Vì thế cô không thể tới dự, chỉ im lặng đứng phía sau .
Trên đường trở về, Hứa Nhã Thanh quay đầu lại nhìn con trai: “Chuyện hôm nay con gặp chú đó, không được nói với mẹ.”
“Tại sao ạ?” Túi sữa nhỏ khó hiểu nhìn anh.
“Chẳng phải mẹ từng dặn không được nói chuyện với người lạ sao, nếu để mẹ biết con không nghe lời, chạy đến bắt chuyện với một người chú con không quen biết, vậy chẳng phải sẽ rất tức giận sao?” Hứa Nhã Thanh ung dung nói.
Đôi mắt to sáng của túi sữa nhỏ lóe lên, lộ ra vẻ lém lỉnh: “Ba, ba chẳng phải quen biết với chú sao? Hai người còn chào hỏi nhau nữa, vì vậy không phải là người lạ.”
“Ba có quen biết chú ấy, còn con thì không” Hứa Nhã Thanh cười.
“Được rồi.” Túi sữa nhỏ mím miệng: “Vậy con sẽ giữ bí mật, không nói cho mẹ biết”.
Hứa Nhã Thanh cười âu yếm, xoa đầu cậu: “Hứa với ba, sau này không được nói chuyện với người lạ nữa, ba sẽ miễn cưỡng giữ bí mật chuyện ngày hôm nay cho con.”
“…” Túi sữa nhỏ gật đầu
Hai người về tới biệt thự, Hoa Hiền Phương cũng vừa nấu xong nồi canh sườn củ sen, Hứa Nhã Thanh đi tới ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên má cô: “Lấy vợ tốt như vậy, còn mong gì hơn?”
“Mau ngồi xuống uống canh đi.” Cô mỉm cười.
Túi sữa nhỏ ngồi vào bàn, lấy iPad ra mà lặng lẽ vào Facebook của mình.
Cậu vẫn còn nhớ đến người chú thần bí mà hôm nay gặp, muốn chào hỏi chú ấy trên Facebook, hi vọng sau này sẽ thường xuyên nói chuyện cùng nhau.
Bình luận