Chương 259: Bí mật của năm đó.
Lục Kiến Nghi ôm vai Hoa Hiền Phương, nhếch miệng lên thành một nụ cười mỉa mai lạnh lùng, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Người phụ nữ của con quá tốt, cho nên bọn họ ai nấy cũng đều ngấp nghé. Không giống con gái của ẹm, giáo dục thất bại, không ai cần cả.”
Lời này chính là một cái tát vô hình, tát mạnh lên trên mặt bà Lục, khiến ngũ quan của bà ta cũng phải vặn vẹo.
“Kiều Sam là chị ruột của con, tại sao con có thể nói con bé như vậy?”
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi nghiêm túc, sắc mặt trở nên cực kì lạnh lẽo, “Bắt đầu từ khi chị ta dùng trăm phương ngàn kế muốn giết chết con của con, giữa chúng con đã không còn tình cảm chị em để nói nữa rồi.”
“Kiều Sam là bị Hoa Mộng Lan xúi giục, đồ đê tiện kia suốt ngày châm ngòi ly gián ở bên tai con bé, con bé mới có thể làm ra chuyện hồ đồ.” Bà Lục nhanh chóng giải thích cho con gái mình.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ta không thể để cho hai chị em chỉ vì một người phụ nữ hạ đẳng đê tiện mà trở mặt thành thù được.
Bên trong ánh mắt Lục Kiến Nghi nhìn bà ta tràn đầy đùa cợt và thất vọng, bà ta giữ gìn Lục Kiều Sam đến trình độ đã không biết đen trắng nữa rồi, “Mẹ không cần giải thích cho Lục Kiều Sam, vết nhơ của chị ta ở chỗ con cả đời, mãi mãi cũng đừng hòng có thể tẩy trắng được.”
Bà Lục giận sôi lên, cảm thấy con trai đã bị Hoa Hiền Phương hạ cổ, ngay cả nửa phần lý trí cũng không có, “Con có biết cái gì gọi là máu mủ tình thâm hay không. Hoa Hiền Phương chỉ là một người ngoài, cô ta ngoại tình, cắm sừng con, con cũng có thể tha thứ cô ta. Kiều Sam chỉ làm sai một chút chuyện nhỏ, trong mắt con đã là tội không thể tha sao?”
Một ánh sáng hung ác nham hiểm ở hiện lên đáy mắt Lục Kiến Nghi, “Một mạng người ở trong mắt mẹ chỉ là một chuyện nhỏ?”
Bà Lục hít một hơi thật sâu, mặc dù bà ta cũng không cho rằng mình nói sai, nhưng nhìn thấy sắc mặt của bà cụ và Lục Vinh Hàn vô cùng âm trầm, liền vội vàng giải thích: “Mẹ không có ý này, mẹ muốn nói, đây đều là chuyện cũ năm xưa, không nên để nó ảnh hưởng đến quan hệ chị em của con và Kiều Sam.”
“Thôi đi.” Lục Vinh Hàn khoát tay, “Nếu bà đã yêu thương đứa con gái bại hoại kia như thế, thì cứ chuẩn bị hôn lễ cho con bé thật tốt, nhanh chóng gả nó đi, những chuyện khác đều không cần quan tâm.”
Bà Lục hít sâu mấy cái, cực kì cố gắng ngăn lại lửa giận trong lòng.
Tình hình vào lúc này rất rõ ràng, ba so một, ba đời bà cháu này đều đứng ở cùng một chiến tuyến.
Bọn họ đã sớm quyết định, muốn để đồ đê tiện hạ đẳng kia trở lại nhà họ Lục.
Hơn nữa, nhìn thái độ của bà cụ và Lục Vinh Hàn, sợ là đã có ý định thay đổi bà chủ nhà rồi.
Bà ta không thể cứng đối cứng.
Nếu như bị Hoa Hiền Phương thay thế, về sau Kiều Sam sẽ không khả năng
“Nếu như Kiến Nghi đã xác định chắc chắn, muốn để Hoa Hiền Phương trở về, tôi cũng không thể nói gì hơn, chỉ hy vọng về sau cô ấy có thể tôn trọng Kiều Sam, cho dù con bé đã làm cái gì, thì đều là chị.”
Bà cụ sâu xa nhìn bà ta một cái, “Buổi chiều, cô đến nhà họ Lưu một chuyến, bàn bạc với nhà bọn họ, hôn lễ của Kiều Sam cứ quyết định vào tháng sau.”
Bà Lục cực kì chấn động, “Tháng sau có phải quá gấp hay không? Kiều Sam còn chưa chữa khỏi vết thương mà, bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo, con chuẩn bị đưa con bé đến nước Mỹ cấy da, chờ tiêu trừ vết sẹo sẽ trở lại.”
“Tôi đã hỏi qua bác sĩ, không nghiêm trọng như vậy, hai ba tuần là có thể khôi phục. Coi như để lại sẹo cũng là ở trên lưng, không phải ở trên mặt, không ảnh hưởng được đến hôn lễ. Nếu như muốn đi nước Mỹ cấy da, cứ chờ sau khi hôn lễ hẵng đi.” Trong giọng nói của Lục Vinh Hàn mang vẻ mấy phần cứng rắn lạnh lùng, chuyện này đã là chắc chắn, không đổi được.
Khuôn mặt của bà Lục co rúm lại, điều bà ta thật sự lo lắng thật ra không phải vết thương của Lục Kiều Sam, mà là cô ta căn bản sẽ không đồng ý đến nhà họ Lưu, cả người cô ta đã chui vào bên trong ngõ cụt Tần Nhân Thiên này rồi, không dễ dàng nhổ ra được như vậy.
“Vinh Hàn, ông hẳn phải biết người mà Kiều Sam muốn gả là Tần Nhân Thiên, bây giờ lại đột nhiên nói với con bé phải gả tới nhà họ Lưu, sợ rằng con bé sẽ không thể chấp nhận ngay được.”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Lục Vinh Hàn ngắt lời, “Đó là chuyện của bà, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà bà cũng không làm xong thì không cần xen vào chuyện của nhà họ Lục nữa.”
Trên mặt bà Lục lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên việc này không có chỗ thương lượng, Lục Vinh Hàn căn bản không thích Kiều Sam, hòn ngọc quý trên tay ông ta là con bé Lục Sênh Hạ kia, làm sao có thể cân nhắc đến cảm nhận của Kiều Sam chứ?
Bà cụ cũng không tiếp tục để ý đến cô ta nữa, vẫy vẫy tay với Hoa Hiền Phương, Hoa Hiền Phương đi tới, ngồi xuống bên cạnh của bà cụ, “Bà nội, cháu xin lỗi, cháu đã phụ sự kỳ vọng của bà.”
Mặc dù vẫn luôn yên lặng ngồi, không nói gì, nhưng trong lòng cô ấy vẫn giống như dời sông lấp biển, mãi mà không thể bình tĩnh được.
Bà cụ nắm chặt tay của cô ấy, nhẹ nhàng thở dài, “Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, coi như là ông trời kiểm tra các cháu. Năm đó sau khi chá xảy ra chuyện, bà liền suy nghĩ, có phải bà đã làm sai hay không, nếu như bà không cho người gửi phần tài liệu kia, bỏ mặc để Hoa Mộng Lan gả tới, có phải kết quả tốt một chút hay không?”
Bà cụ vừa nói xong, đã khiến Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đồng thời chấn động dữ dội xuống, vô cùng kinh ngạc.
“Bà nội, bức thư chuyển phát nhanh bôi đen cháu đến mức thương tích đầy mình, là bà gửi ra?” Lục Kiến Nghi vỗ trán, liên tục đổ mồ hôi.
Bà cụ ngượng ngùng cười một tiếng, “Vợ của cháu sẽ phải là bà chủ nhà họ Lục, sao có thể qua loa chứ? Đương nhiên là phải chọn cô gái tốt nhất nhà họ Hoa rồi. Khi ông nội cháu còn ở trên đời, không chỉ thường xuyên phái người âm thầm khảo sát hai đứa bé này, còn tự mình ra trận để kiểm tra các cô ấy.”
“Tự mình ra trận?” Lục Kiến Nghi quay đầu nhìn Hoa Hiền Phương một chút, “Cô đã gặp ông nội tôi rồi?”
“Chưa từng gặp.” Hoa Hiền Phương sững sờ, không hiểu ra sao.
Bà cụ vỗ vỗ tay của cô, “Hiền Phương, cháu còn nhớ lúc cháu học cấp ba, đã từng đỡ một ông lão bị ngã không?”
Hoa Hiền Phương cẩn thận nhớ lại, gật gật đầu, “Cháu nhớ ra rồi, xế chiều hôm đó cháu tan học, nhìn thấy một ông lão ngã lăn ra đất, tất cả mọi người ở bên cạnh đứng xem, không ai dám đi đỡ, cháu liền lên đỡ ông ấy, đưa đến bệnh viện.”
Bà cụ từ ái cười một tiếng, “Lúc ấy tất cả mọi người đều lo lắng bị đánh, khuyên cháu không cần lo, nhưng cháu nói năng rất chính nghĩa, bị đánh là số ít, không thể để cho những người số ít này chiếm lợi thế, phá hoại tập tục xã hội, khiến người cần giúp đỡ lại không được trợ giúp. Lúc ấy bà đứng ở trong đám người nhìn, khi đó bà và ông nội cháu đã quyết định, cháu chính là cháu dâu nhà họ Lục chúng ta.”
Hoa Hiền Phương sợ ngây người, dù thế nào cũng không nghĩ đến ông lão mà mình cứu giúp lại là ông cụ Lục!
Lục Kiến Nghi đi tới, ôm vai bà cụ, “Vì không để Hoa Mộng Lan gả tới, bà liền không tiếc tất cả điên cuồng bôi đen cháu trai của bà?”
Bà cụ hỏi ngược một câu, “Cháu nói bà làm đúng, hay là làm sai?”
“Đương nhiên là làm đúng.” Lục Kiến Nghi không chút do dự gật đầu, “Bà phải nên nói sớm hơn một chút, như thế Hoa Hiền Phương sẽ không cần phải gánh áp lực gả thay này mãi.”
“Bà muốn để cháu và Hiền Phương bồi dưỡng tình cảm thêm một chút, không để cháu cảm thấy cô dâu ấy là chúng ta cố gắng nhét cho cháu.” Bà cụ trầm thấp nói.
Bà Lục liếc trộm bọn họ, không tự chủ nghĩ đến phần di chúc kia.
Bình luận