Chương 301: Người tôi yêu đã không còn ở đây.
Ngũ tạng lục phủ của Lục Kiến Nghi đều vặn lại một chỗ, anh mặc kệ cô có đồng ý hay không mà bế cô lên, sau đó đi ra ngoài.
Hoa Hiền Phương cố gắng đấm đá, muốn tránh thoát: “Thả tôi ra, anh đây là đang bắt cóc, tôi muốn báo cảnh sát.”
Lục Kiến Nghi không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng dây thừng trói cô lại. Hoa Hiền Phương không động đậy được thế là lại hét lên: “Có ai không, cứu mạng với.”
Lục Kiến Nghi nhìn thoáng qua cô gái trong lòng mà tâm loạn như ma. Anh ngồi lên máy bay trực thăng rồi trực tiếp bay thẳng về phía thành phố Long Minh.
Vừa hạ cánh thì anh đã đưa Hoa Hiền Phương vào bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra cho cô, phát hiện trong máu của cô có Scopolamine.
Đây là một loại thuốc ức chế trung khu thần kinh, gây tổn thương rất lớn đối với ký ức con người.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nhấp nhô, sát ý thấp thoáng dưới đáy ánh mắt của anh.
“Cô gái ngốc, trong khoảng thời gian qua em ở với ai?”
Hoa Hiền Phương nghiêng đầu sang chỗ khác, người đàn ông này đáng sợ quá, như Tu La đi từ địa ngục ra, có thể anh ta sẽ làm anh Thạch tổn thương.
Cho nên cô không thể nói, cho dù một chữ cũng không thể nói.
“Nếu như trước đó tôi có xích mích gì với anh thì để tôi giải thích được không? Anh thả tôi ra đi mà.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ấy có lòng đề phòng như thế thì thử nói với giọng dịu dàng hơn: “Hiền Phương, bây giờ ký ức của em bị tổn thương, bác sĩ sẽ nghĩ cách để giúp em phục hồi lại.”
Hoa Hiền Phương vuốt vuốt thái dương rồi nói: “Tôi ngã đập đầu xuống đất, tạo thành chấn động não cho nên mới mất ký ức.”
Lục Kiến Nghi vội vàng ôm lấy đầu của cô ấy rồi kiểm tra: “Đụng ở đâu? Còn đau không?”
“Tôi cũng không biết…. là người giúp việc nói cho tôi biết.” Hoa Hiền Phương cố ý không nói tới Thời Thạch mà là đổi thành người giúp việc.
“Ngoại trừ người giúp việc thì trên đảo còn có ai không?” Lục Kiến Nghi hỏi.
“Không có.” Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Lúc tôi tỉnh lại thì chỉ có một người giúp việc ở bên cạnh.”
Đôi mắt đen sẫm của Lục Kiến Nghi lóe lên một sự căm hận, anh đã phái người đi truy nã người giúp việc đó. Chờ tới khi anh tìm được cô ta thì chắc chắn anh sẽ chém cô ta thành trăm mảnh, để cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Hoa Hiền Phương cuộn người lại, nhìn về phía Lục Kiến Nghi với vẻ sợ hãi: “Đến cùng anh là ai, tại sao anh lại muốn bắt tôi?”
Lục Kiến Nghi ôm vai cô rồi nói: “Anh là chồng của em.” Anh nói từng chữ từng chữ một cách rõ ràng.
Hoa Hiền Phương nghe vậy thì run lên, cô hỏi lại một cách vô cùng hồi hợp: “Không thể nào, tôi có người tôi yêu, người tôi muốn gả là anh Thạch, tôi không thể nào kết hôn với người khác được.”
Trái tim của Lục Kiến Nghi trở nên đau đớn, anh không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ tới Thời Thạch.
“Trí nhớ của em dừng lại ở bảy năm trước, Thời Thạch đã qua đời rồi.”
Anh còn chưa dứt lời thì Hoa Hiền Phương đã nhảy dựng lên: “Anh nói bậy, Thời Thạch vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt.”
“Nếu như em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn em về Giang Thành đi tế bái mộ của anh ta.” Lục Kiến Nghi nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hoa Hiền Phương bịt kín lỗ tai lại rồi nói: “Anh nói bậy, tôi không nghe, anh đang lừa tôi.” Sao mà Thời Thạch lại chết được chứ, hôm trước bọn họ còn gặp nhau cơ mà, anh ấy còn muốn cưới cô nữa mà.
Lục Kiến Nghi cầm tay Hoa Hiền Phương lên rồi ép cô ngẩng đầu nhìn anh: “Có người tiêm thuốc phá hư trung khu thần kinh vào người em, chẳng những khiến em mất đi ký ức mà còn có thể gây ảo giác. Cho nên trong khoảng thời gian này cho dù em nhìn thấy cái gì ở trên đảo, nghe thấy cái gì đều phải nói cho anh biết, anh sẽ phân biệt thật giả giúp em.”
Ảo giác ư?
Hoa Hiền Phương vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thời Thạch chỉ là ảo giác của cô, không phải thật sự tồn tại ư?
Hoa Hiền Phương nghĩ tới đây thì lại dùng sức mà lắc đầu, không không, chắc chắn là người đàn ông trước mặt đang lừa cô.
Anh ta là kẻ lừa đảo, là kẻ bắt cóc, mình không thể tin tưởng anh ta dù chỉ một chữ!
Bác sĩ kê đơn thuốc chữa trị tế bào não cho Hoa Hiền Phương, có thể giúp cô khôi phục ký ức.
Ở bệnh viện một buổi tối, sau khi xác định cô không có vấn đề gì khác thì Lục Kiến Nghi mới làm thủ tục xuất viện, đưa về trong nhà trị liệu.
Nhưng anh cũng không dẫn Hoa Hiền Phương về biệt thự trước hồ, mà là đi tới biệt phủ bí mật trên núi của anh.
Hoa Hiền Phương mất trí nhớ, nếu bị người bên ngoài phát hiện thì khó tránh khỏi sẽ đồn đoán lung tung.
Hơn nữa bây giờ Lục Kiến Nghi còn chưa biết người hại Hoa Hiền Phương là ai. Trước khi cô hồi phục ký ức thì tốt nhất là phòng ngừa cô tiếp xúc với người ngoài, tránh cho việc lại bị hại lần thứ hai.
Trong lòng Hoa Hiền Phương rối bời, cô nhất định phải biết rõ rằng Thời Thạch có còn sống hay không. Mọi chuyện xảy ra ở trên đảo là sự thật hay chỉ là ảo giác của cô?
Vì khiến cho Hoa Hiền Phương tin tưởng bọn họ đã kết hôn nên Lục Kiến Nghi lấy giấy chứng nhận kết hôn ra.
Hoa Hiền Phương đã quên mọi thứ giữa cô và Lục Kiến Nghi, trong lòng chỉ nhớ tới Thời Thạch. Sự thật đối với cô mà nói như sấm sét giữa trời quang vậy.
Cô bịt tai rồi vùi đầu vào gối, như ốc sên rúc vào vỏ, muốn trốn tránh thế giới tàn khốc ở bên ngoài.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Hoa Hiền Phương rồi an ủi nhẹ nhàng: “Cô gái ngốc, chỉ cần phối hợp với bác sĩ làm trị liệu thì em sẽ khôi phục ký ức mà thôi.”
Hoa Hiền Phương cắn răng rồi đột nhiên ngẩng đầu, cô đưa tay nhéo lấy mặt của Lục Kiến Nghi. Cô muốn xác định xem anh có phải là sự tồn tại chân thực hay không.
Lục Kiến Nghi hiểu vì sao cô lại làm thế, anh cầm lấy tay cô rồi nói: “Cô gái ngốc, anh có máu có thịt, không phải là ảo giác của em đâu.”
Hoa Hiền Phương nằm xụi lơ trên ghế sô pha, chẳng lẽ trên chuyện đảo đều là ảo giác của mình sao?
Là do mình bị tiêm thuốc nên mới sinh ra ảo giác?
Thời Thạch không có ở đây? Anh ấy đã chết rồi ư?
Hoa Hiền Phương không thể tin tưởng, cũng không muốn tin.
Rõ ràng Thời Thạch chân thực đến thế, anh ấy còn cầm tay cô rồi nói muốn kết hôn với cô, sao có thể chỉ là ảo giác chứ?
Đúng lúc này, bảo mẫu dẫn đứa nhỏ tới.
Túi Sữa Nhỏ thấy cô thì nhào vào lòng cô với vẻ hưng phấn: “Mẹ ơi mẹ về rồi ạ, con nhớ mẹ lắm đó.
Từ nhỏ tới lớn, cậu bé chưa từng rời khỏi Hoa Hiền Phương quá hai ngày. Lần này đã lâu cậu bé không nhìn thấy cô nên đã rất nhớ.
Hoa Hiền Phương nhìn cậu bé trước mặt rồi sững sờ vô cùng: “Nhóc gọi tôi là mẹ ư?”
Túi Sữa Nhỏ sửng sốt, cậu bé quay đầu lại nhìn Lục Kiến Nghi: “Bố ma vương ơi? Mẹ bị sao thế ạ? Tại sao mẹ lại không quen con?”
Lục Kiến Nghi ôm cậu bé tới rồi nói: “Mẹ không cẩn thận bị ngã đập đầu, không nhớ rất nhiều chuyện, chúng ta phải từ từ giúp mẹ khôi phục ký ức, được không?”
Trên mặt Túi Sữa Nhỏ lộ ra vẻ lo lắng, lúc mẹ đi vẫn khỏe lắm mà, tại sao bây giờ về lại mất trí nhớ, thậm chí còn chẳng nhận ra mình nữa.
“Mẹ ơi, con là con trai của mẹ nè, Tiểu Quân đây.”
Hoa Hiền Phương có chút không biết phải làm sao, cô không ngờ rằng mình còn có cả con trai.
Chẳng lẽ những gì người đàn ông trước mặt nói đều là thật ư?
“Thằng nhóc này là con của tôi à?”
Lục Kiến Nghi lấy một cái gương ra rồi đưa tới trước mặt cô: “Em xem đi, thằng nhóc giống em đến nhường nào?”
Hoa Hiền Phương nhìn gương mặt mình và cậu bé ở trong gương thì im lặng.
Bình luận