Chương 320: Chuyển về ở.
Cô vẫn tỉnh bơ ngồi ở một bên im lặng ăn hoa quả.
Bà Lục dù sao cũng là bề trên, lúc này cùng bà ta tranh cãi là điều không hề sáng suốt, im lặng là sự đánh trả tốt nhất.
Bà cụ Lục sâu kín đánh giá bà Lục một cái: “Chờ Hiền Phương sinh con xong, chuyện nhà họ Lục liền giao cho con bé quản lý, cô cứ yên tâm đi chăm sóc con gái bảo bối của cô đi.”
Đây là ý tứ muốn đổi bà chủ.
Khóe miệng bà Lục giống như bị ong vò vẽ chích một cái, lệch đến mang tai: “Mẹ cảm thấy con quản lý cái nhà này không tốt sao?”
Nếu cái nhà này đưa cho Hoa Hiền Phương quản lý, Kiều Sam làm sao còn chỗ dựa yên ổn.
Bà cụ Lục liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Cô ngay cả tam quan đều bất chính, tôi còn cái gì có thể trông đợi vào cô?”
Gân xanh trên trán bà Lục tức đến muốn nổ tung.
Bà ta rất bình thường, rất tỉnh táo, là người một nhà bọn họ, đều bị con hồ ly tinh Hoa Hiền Phương này mê hoặc.
Lục Kiều Sam so với bà ta càng tức giận hơn, Hoa Hiền Phương ngồi ở bên cạnh, một câu cũng không nói, giống như một cái đầu gỗ, nhưng luôn chiếm lợi thế, đem bọn họ giẫm nát dưới lòng bàn chân.
“Bà nội, bà cũng quá bất công rồi, Hoa Hiền Phương rốt cuộc là có cái gì tốt, khiến bà phải bảo vệ cô ta khắp nơi như vậy?”
“Con bé là do bà và ông nội cháu đích thân chỉ định làm cháu dâu, là bà chủ tương lai của nhà họ Lục. Dựa theo gia quy, trên dưới nhà họ Lục đều phải tôn trọng con bé.” Bà cụ Lục cực kỳ nghiêm túc nói: “Cháu là con gái đã gả ra ngoài, nếu không thể tôn trọng bà chủ tương lai, sau này đừng về nhà họ Lục nữa.”
Lục phủ ngũ tạng của Lục Kiều Sam đều xoắn cả lên: “Bà vội vàng gả cháu ra ngoài như vậy, là sợ cháu e ngại cô ta có đúng không?”
Bà cụ Lục hừ nhẹ một tiếng: “Cháu tự mình làm những gì, trong lòng cháu không rõ sao? Cháu không chỉ e ngại con bé và Kiến Nghi, cháu còn e ngại cả con nối dõi nhà họ Lục.”
Lời nói này tương đối nghiêm trọng, nếu không phải bà Lục ở trong nhà đau khổ cầu xin, bà cụ nhất định sẽ xử lý Lục Kiều Sam theo gia quy.
Bà Lục đã nhìn ra, mẹ chồng bà là đang tính sổ chuyện cũ.
Ở trong lòng của bà cụ, Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương sở dĩ phải xa cách, bà sở dĩ còn chưa được ôm cháu nội, đều là lỗi của Kiều Sam.
“Lúc đó, là Kiều Sam nhẹ dạ cả tin lời gièm pha về Hoa Hiền Phương nên mới làm sai chuyện. Con bé quả thật rất đơn thuần, dễ dàng bị lừa, con đã dạy dỗ con bé rồi.”
Bà cụ Lục khoát khoát tay: “Nếu nó đã gả ra ngoài, cô phải tập làm quen đi, che chở hay gì tùy cô, chỉ cần không e ngại người nhà họ Lục là được. Lần này coi như nó lại mặt, sau này không đến các ngày lễ tết thì đừng có trở về.”
Hai mẹ con bà Lục nhìn nhau, suýt chút nữa thì hôn mê.
Mũi của Lục Kiều Sam chua xót, liền khóc lên: “Mẹ, tại sao con lại có cảm giác mình biến thành chó lưu lạc rồi, ngay cả nhà cũng đều không có. Người ngoài đến ở trong nhà con, ăn ngon mặc đẹp, mà con ngay cả cửa nhà cũng không được vào.”
Hốc mắt bà Lục cũng phiếm hồng, con gái là nơi gửi gắm tinh thần của bà ta, cô ta không ở nhà nữa, những ngày tháng tươi đẹp của bà ta sẽ ngày càng khó qua.
Lục Kiến Nghi chậm rãi uống một ngụm trà, ánh mắt lạnh như băng xẹt qua mặt Lục Kiều Sam: “Không cần giả vờ đáng thương nữa, nhà họ Lưu chính là nhà của chị, an tâm mà sống đi.”
“Lục Kiến Nghi, em sớm muộn gì cũng bị con khốn này hại chết.” Lục Kiều Sam trừng mắt hung tợn nhìn anh một cái, đứng dậy chạy ra ngoài.
Bà Lục nhanh chóng chạy theo sau, sợ cô ta xảy ra sơ xuất gì: “Kiều Sam, đừng chạy, con bây giờ là người có thai, không thể chạy.”
Bà cụ Lục cúi đầu uống trà, cũng không thèm nhìn hai mẹ con bà ta.
Bà cụ sở dĩ nóng lòng muốn đuổi Lục Kiều Sam đi, đương nhiên là mong muốn một nhà cháu trai có thể chuyển về ở.
“Kiến Nghi, con với Hiền Phương có phải nên chuyển về rồi không? Bà tốt xấu gì cũng là thầy thuốc Đông y, biết điều trị an thai như thế nào, các con ở nhà vẫn thích hợp hơn.”
Lục Kiến Nghi nghĩ tới khả năng trong người Hoa Hiền Phương vẫn còn mầm độc, có bà nội ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi, liền gật gật đầu: “Được, bọn con nghe bà chuyển về ở.”
Lục Sênh Hạ dẫn túi sữa nhỏ bước tới, nghe nói muốn chuyển về nhà họ Lục ở, túi sữa nhỏ rất vui sướng, như vậy cậu bé ngày nào cũng có thể chơi cùng với cô nhỏ rồi.
Nhưng mà, cậu bé cũng có chút băn khoăn, cậu biết có một số người không thích mình.
“Bà cố, bà nội và cô lớn đều không thích con, nếu con chuyển về đây ở, bọn họ sẽ không vui phải không?”
Bà cụ Lục xoa xoa đầu cậu bé, đứa bé này rất thông minh, giống cháu trai hồi bé như đúc: “Bé Quân, về sau nơi này chính là nhà của con, ai dám không vui, bà cố sẽ đuổi người đó ra ngoài ở.”
Túi sữa nhỏ hé miệng nhỏ cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt hoa đào kia hơi nheo lại, quả thực là giống Lục Kiến Nghi như đúc, bà cụ Lục càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nhưng tạm thời gác lại trong lòng, chờ cháu dâu sinh con xong thì nói sau.
Sau khi Lục Kiều Sam trở về, liền vụng trộm đi bệnh viện kiểm tra.
Dựa theo kết luận của bác sĩ, đứa bé là có trước khi cô ta kết hôn cùng Lưu Tinh Bảo, cô ta sợ tới mức suýt chút ngã xuống mặt đất.
Cũng may lần trước uống say, ngủ với Lưu Tinh Bảo một lần, nếu không chuyện này liền lộ tẩy.
Lần trước, cùng cô làm là ba người đàn ông, rốt cuộc là người nào cô ta cũng không biết.
Nhưng đứa bé này, sợ là không thể giữ lại, phải nghĩ một biện pháp xử lý tốt mới được.
Sau đi từ bệnh viện ra, cô ta liền mua đồ vật về nhà họ Lục.
Cô ta vốn dĩ cho rằng bà cụ Lục chỉ là hù dọa cô ta, cô ta vẫn có thể giống như trước tự do ra vào nhà họ Lục.
Không nghĩ tới bảo vệ sẽ không mở cổng cho cô ta.
“Cô Lưu, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Anh ta ngay cả xưng hô cũng thay đổi, từ trước đến nay vẫn gọi cô ta là cô chủ, hiện tại biến thành cô Lưu.
“Anh có phải là điên rồi không? Tôi về nhà mình còn phải hẹn trước sao?”
“Thật xin lỗi, cô Lưu, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh.” Bảo vệ đứng ở lưới sắt bên trong cánh cửa, một bộ dáng kiên trì.
Lục Kiều Sam tức giận đến dậm chân, chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình: “Mẹ, bây giờ ngay cả bảo vệ cũng bắt nạt con, canh ở cửa không cho con vào.”
Bà Lục trên mặt đầy vạch đen, lập tức đi tìm quản gia, bảo ông ta kêu bảo vệ mở cửa cho Lục Kiều Sam, về sau cũng không được phép ngăn cô ta tiến vào.
Quản gia không chút hoang mang trả lời một câu: “Quy củ của nhà họ Lục từ trước đến giờ vẫn như vậy, cô Lý, cô Hứa muốn về thăm bà cụ, cũng đều phải hẹn trước, được bà cụ cho phép mới có thể tới đây.”
Cô Lý, cô Hứa trong miệng ông ta là hai cô con gái của bà cụ Lục.
Dựa theo quy củ nhà họ Lục, con gái đã gả ra ngoài muốn về nhà mẹ đẻ, trước đó phải hẹn trước.
Hoa Hiền Phương vừa khéo từ trên lầu đi xuống, nghe thấy thế mới biết được lần trước bà cụ Lục không phải là nói đùa, Lục Kiều Sam đã gả ra ngoài, muốn trở về chính là rất khó khăn.
Khóe miệng bà Lục co rúm lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bà cụ Lục ngay cả con mình cũng chưa từng phá lệ, huống chi là cháu gái.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Hoa Hiền Phương, vẻ mặt càng thêm u ám.
Con khốn này, nhất định là đang cười trộm.
Lão hổ không ở nhà, hầu tử sẽ xưng vương.
Bình luận