Chương 549: Đem con riêng đến khiêu khích.
Tư Mã Ngọc Như có chút run rẩy, cô ta suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.
Năm đó cô ta không dùng quyền ấy là bởi vì Lục Vinh Hàn loạn lên muốn ly hôn nên cô ta chỉ có thể dùng đến cách này.
“Cứ cho là không bước được vào đây, thì cũng có thể nuôi con ở bên ngoài.”
Cô ta đã cho người âm thầm nghe ngóng, Kiều An đang ở trong biệt thự mà Lục Kiến Nghi sắp xếp, đi xe của Lục Kiến Nghi, tiêu tiền của Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi còn cẩn thận dặn dò trợ lý chăm sóc cho cô ta.
Hoa Hiền Phương buông lỏng hai tay:
“Trời sắp mưa rồi, mẹ muốn gả cho người ta, người đàn ông đã cố tình phạm lỗi thì muốn cản cũng cản không nổi. Thôi thì thuận theo tự nhiên đi.”
Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng cảm thấy những lời nói này mang tính tiêu cực.
Rõ ràng là Hoa Hiền Phương không tin tưởng Lục Kiến Nghi, quan hệ của bọn họ thực chất không hề tốt đẹp như người ngoài nhìn thấy.
Đôi môi cô ta cong lên, nở ra một cụ cười xảo quyệt.
Trong nháy mắt, Hoa Hiền Phương nức nở khóc, với tính cách mạnh mẽ của cô, sớm muộn sẽ lại đòi ly hôn chuyển đi hoặc là về nhà mẹ đẻ. Nhân cơ hội đó, cô ta có thể đường hoàng bước vào tiếp quản nhà họ Lục rồi.
Thứ sáu là ngày lễ Phật, bà cụ Lục đưa phụ nữ trong nhà đến chùa cầu may.
Sau khi lễ Phật xong, mọi người cùng nhau ngồi dưới đình nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, một cô gái ôm một đứa trẻ sơ sinh bước đến gần chỗ họ.
Hoa Hiền Phương vừa nhìn đã nhận ra đó là Kiều An.
Trực giác mách bảo cô người phụ nữ này không hề tốt đẹp gì, cô liền đứng dậy định gọi vệ sĩ đến chặn Kiều An lại. Nhưng Từ Mã Ngọc Như lại sải bước đi về phía trước, chặn trước mặt của cô:
“Phương Hiền, cô là nhà thiết kế trang sức, cô giúp tôi xem xem chuỗi ngọc Phật sáp ong này như thế nào?”
Rõ ràng là cô ta cố ý, cô ta muốn ngăn Hoa Hiền Phương lại, không cho cô ngăn cản Kiều An.
Kiều An có thể đến được đây chắc chắn đều do cô ta sắp xếp.
Cô ta biết rằng hôm nay bà cụ đến đây lễ Phật nên đã ngầm báo cho Kiều An, để cô ta nắm bắt cơ hội này, có thể đưa con riêng của mình về nhận lại người thân.
Hoa Hiền Phương không biết cô ta có tính toán gì, vẫy vẫy tay:
“Mẹ nhỏ, chút xíu tôi sẽ xem giúp mẹ.” Cô vừa nói xong thì Kiều An đã nhanh chân chạy đến trước đình.
Vệ sĩ chặn cô ta không cho tiến vào, cô ta cũng không có cách nào để vào nên gọi lớn:
“Có phải bà cụ Lục không, tôi có chuyện muốn gặp bà.”
“Cô là ai? Tại sao quen biết bà cụ nhà chúng tôi? Tư Mã Ngọc Như giả vờ không biết cô ta, khách sáo lên tiếng hỏi.
“Tôi tên là Kiều An, là bạn của… Là bạn của Kiến Nghi, tôi có chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay nhất định phải nói cho bà cụ biết.” Kiều An trả lời.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt của Hoa Hiền Phương, ban đầu cô định cho vệ sĩ đuổi Kiều An đi nhưng cô lại thay đổi ý định.
Người phụ nữ này đã muốn thọc gậy bánh xe thì có muốn cản cũng cản không được. Cô ta đã vắt nát óc, nghĩ trăm phương ngàn kế để “bí mật” này bị bại lộ, một khi chưa đạt được mục đích chắc chắn cô ta sẽ không dừng lại.
Không bằng cho cô ta một cơ hội, để cho cô ta nói hết ra, không còn gì luyến tiếc.
Đôi mắt lờ mờ của bà cụ Lục nhìn cô ta, quay sang vẫy tay bảo vệ sĩ cho cô ta vào.
“Cô có chuyện gì thế?”
Kiều An vỗ vỗ vào người đứa trẻ đang ngủ say trong lòng mình:
“Bà cụ, đây là con của tôi, bà nhìn xem có đáng yêu không?”
Bà cụ Lục nheo mắt lại nhìn, mỉm cười nói với cô ta:
“Cô có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm như vậy đâu.”
Kiều An gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ u buồn:
“Nó còn có một người anh sinh đôi nữa nhưng đã bị bố nó đưa đi mất rồi. Bố chúng cũng đặt cho chúng những cái tên rất hay, một đứa là Lục Tâm An, một đứa là Lục Tâm Bình. Hai cái tên này đặt cạnh nhau nghĩa là bình an luôn nằm trọn trong tầm tay. Tôi biết là anh ấy cũng rất yêu chúng, nhưng mà bởi vì gia đình sắp xếp mà phải kết hôn, sinh con, chỉ có thể để tôi và các con sống ở một căn hộ bên ngoài.”
Bà cụ Lục vô cùng chấn động, kinh ngạc đến đỉnh điểm nhưng sắc mặt thì vẫn nhàn nhạt ổn định như ban đầu.
Bà cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên chiếc bàn đá lên, uống một ngụm trà mới chầm chậm mở miệng:
“Vì vậy cô đến đây là có ý gì?”
Khóe mắt của Kiều An lập tức đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má:
“Bà cụ, chúng cũng là cháu của bà mà, tôi cũng chỉ muốn chúng có thể nhận tổ quy tông mà thôi. Sau này sẽ không phải trốn chạy nữa, bị người ta nghĩ là con của người khác.”
Hoa Hiền Phương chậm rãi uống từng ngụm nước hoa quả trong bình, sắc mặt bình tĩnh trầm lặng, dường như không hề bị những lời nói của Kiều An ảnh hưởng tới.
Tư Mã Ngọc Như lại hết lần này đến lần khác nhìn trộm cô, cô càng im lặng cô ta lại càng cảm thấy cô vô cùng quan tâm.
“Ý của cô là bố của đứa trẻ này là Lục Kiến Nghi phải không?”
Kiều An không hề đáp lời, cô ta dường như ngầm thừa nhận điều này.
Tư Mã Ngọc Như che miệng lại, cố ý làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên:
“Cô đừng có ăn nói linh tinh, Lục Kiến Nghi không thể làm ra chuyện như thế này được, cậu ấy và Hiền Phương tình cảm mặn nồng, vô cùng thương yêu nhau, làm sao có thể làm ra chuyện phản bội Hiền Phương chứ?”
Nước mắt Kiều An lăn dài, dáng vẻ vô cùng đáng thương:
“Tôi và Kiến Nghi quen nhau từ rất lâu rồi, tôi là bạn gái đầu tiên của anh ấy, anh ấy rất yêu tôi. Trước khi kết hôn, ngoài tôi ra anh ấy không còn người con gái nào khác. Mặc dù tôi biết là anh ấy không thể nào cưới tôi bởi vì anh ấy phải nghe theo sự sắp đặt của trưởng bối, phải cưới người khác. Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần ở với anh ấy, bất luận phải làm cái gì tôi cũng nguyện ý.”
Hoa Hiền Phương bỏ bình nước hoa quả trên tay xuống bàn, trên môi nở nụ cười đầy trào phúng:
“Nói đủ chưa? Than thở khóc lóc hay thật đấy.”
Cô ta coi cô không tồn tại hay sao?
Kiều An dùng ánh mắt hèn mọn nhìn cô:
“Cô Lục, tôi trước giờ chưa tranh giành với cô cái gì cả, tôi và Lục Kiến Nghi là thật lòng yêu nhau, cứ cho là không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhau tôi cũng chấp nhận nhưng mà con của tôi không thể không có bố. Bởi vì lo rằng cô sẽ làm loạn mà Kiến Nghi không dám đến thăm con, còn phải để cho trợ lý giả làm bố của chúng. Con của chúng tôi từ khi sinh ra đến nay đều không được nhìn thấy bố nó, nó nhớ bố, bố nó cũng rất nhớ nó. Cô cũng là mẹ mà mà, cảm giác này cô có thể cảm nhận được có đúng không?”
Hoa Hiền Phương khịt mũi cười nhẹ:
“Cô diễn nhiều như thế để làm gì? Tôi hỏi cô, ai nói với cô hôm nay tới đây làm phiền bà cụ? Chuyến đi của bà cụ ngày hôm nay chỉ có tôi và mẹ nhỏ biết, ngoài ra không còn ai khác. Làm sao mà cô biết được?”
Cơ mặt của Tư Mã Ngọc Như khẽ giật, không ngờ Hoa Hiền Phương lại có thể bình tĩnh như vậy, từng câu từng chữ đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô ta sớm đã nghĩ ra cách để chống chế.
Kiều An mím môi lại, giọng nói tuy nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng:
“Tôi không biết hôm nay bà cụ sẽ đến đây, vốn dĩ tôi đến đây để lễ Phật cầu Bồ Tát phù hộ cho con của tôi có thể sớm nhận lại bố chúng. Không ngờ Bồ Tát từ bi ban phước, nhanh như vậy đã hiển linh.”
Bà cụ không thèm nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén âm trầm:
“Nếu như cô nói xong rồi thì có thể đi.”
Kiều An cắn môi:
“Bà cụ, bà sẽ làm chủ cho mẹ con chúng tôi mà, có phải không?”
Sắc mặt bà cụ vẫn vô cùng bình tĩnh, thờ ơ. Giọng nói bà lạnh lẽo cất lên:
“Tôi không biết ai đã bảo cô đến đây để diễn màn kịch này, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra ra. Nếu như cô dám to gan ở ngoài nói lung tung làm tổn hại đến danh dự nhà họ Lục thì đừng mong yên bình sống qua ngày nữa.”
Giọng nói của bà cụ khiến Kiều An cảm thấy ớn lạnh, cô ta quỳ rạp xuống trước mặt bà cụ:
“Tôi không có diễn kịch, từng từ từng chữ mà tôi nói đều là sự thật. Xin bà hãy tin tôi.”
“Đưa người phụ nữ này đi.” Bà cụ hạ giọng nói với vệ sĩ rồi đứng dậy bước ra khỏi đình.
Bình luận