Chương 87: Tống giam..
“Hôm nay bố mẹ không có ở đây, bọn họ đi ra ngoài nghe opera. Mộng Lan lại có việc gấp muốn tìm Hoa Hiền Phương nên nhờ chị đưa cô ấy đến gặp một lần” Lục Kiều Sam bĩu môi nói.
Hoa Hiền Phương giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, hỏi: “Chị, có chuyện gì đến tìm tôi?”
“Hiền Phương, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Hoa Mộng Lan nói cực kỳ nhỏ giọng.
Hoa Hiền Phương đưa cô ta đến khu vườn phía sau.
Hoa Mộng Lan phát hiện biệt thự của nhà họ Lục thật sự rất lớn, so với tưởng tượng của cô ta còn lớn hơn.
Thật tốt nếu cô ta có thể sống ở đây.
Một bước đi sai lầm mang mối ân hận nghìn năm.
Nhớ lúc trước, nếu cô ta cố gắng nghiến răng mà đi lấy chồng, thì hiện tại chủ nhân của ngôi nhà này chính là cô ta, mỗi ngày đều được hưởng phúc.
“Chị! rốt cuộc chị đến đây có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hoa Hiền Phương làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
“Hiền Phương, chuyện mẹ tôi bị đồn cảnh sát nhốt lại, cô hẳn là biết chứ?” Hoa Mộng Lan thấp giọng nói.
Trong lòng Hoa Mộng Lan ôm một nỗi hận sâu sắc, nếu ánh mắt có thể biến thành mũi tên thì nhất định cô ta sẽ dùng nó đâm chết Hoa Hiểu Phương, để cho cô chết không có chỗ chôn.
Hoa Hiền Phương nhún nhún vai, liền biết là vì chuyện này mà đến. Đương nhiên cô đã biết Hoa mộng Lan hôm nay đến đây để nói đến chuyện này.
Nhưng bản thân cô thì có thể làm gì?
“Bố tôi đã gọi điện đến nói với tôi về chuyện này. Sao chị không khuyên bảo mẹ mình, đừng đến nhà chúng tôi. Lục Kiến Nghi là loại người gì chắc hẳn trong lòng chị cũng biết. Chị nghĩ chị, tôi và thậm chí là cả nhà họ Hoa có ai có thể làm thay đổi quyết định của anh ấy sao? Nếu làm ầm ĩ lên, chọc giận đến nhà họ Lục thì dù ai trong chúng ta cũng không gánh được”
Hoa Mộng Lan thừa nhận, mình quả thật đã đi một bước đi sai lầm.
Trước đây mẹ cô cùng nhà chú tranh giành, cho tới bây giờ chưa từng thua, cho nên cô tự cho là mọi chuyện luôn dễ dàng. Lần này cũng vậy, nhưng cô không thể buông tay với Lục Kiến Nghi nên mới nói với mẹ làm như vậy.
Hoa Mộng Lan nghĩ chỉ khi có thể đuổi Hoa Hiền Phương đi ra khỏi nhà họ Lục, rời xa Lục Kiến Nghi thì cô ta mới có thể lấy lại vị trí của mình.
“Chuyện này nhà họ Lục có biết không?”
“Không biết, tôi không nói.” Hoa Hiền Phương lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi, Hiền Phương, tôi biết chuyện này là mẹ tôi không đúng, bà ấy cũng có chút quá đáng. Nhưng bà ấy không còn trẻ nữa, không thể chịu đựng được hoàn cảnh khó khăn ở trong tù. Tôi hứa bà ấy sẽ không bao giờ đến làm phiền nhà cô trong tương lai, vì vậy hãy tha thứ cho bà ấy một lần”. Hoa Mộng Lan rất không muốn hạ thấp bản thân để cầu xin Hoa Hiền Phương. Trước kia và cho tới bây giờ cô luôn là người cao ngạo, luôn khinh bỉ Hoa Hiền Phương, chèn ép Hoa Hiền Phương, thế mà giờ đây tình thế lại đảo ngược.
Hoa Hiền Phương hoàn toàn không hiểu ý tứ của cô ta: “Chị, Người chị phải cầu xin là đồn cảnh sát. Bố tôi cũng đã đi đến đồn cảnh sát để hòa giải với bác, nhưng họ không thả người, có lẽ chị phải tìm một người khác để xin.”
Đáy mắt Hoa Mộng Lan hiện lên tia sáng âm u.
Con hồ ly này còn rất giả vờ vô tội, chuyện này chẳng lẽ không phải là do cô ta làm hay sao?
“Hiền Phương, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, không thể tự giết lẫn nhau, cô đừng giả bộ hồ đồ với tôi. Bố tôi đã đi tìm một người quen. Bọn họ nói chuyện của mẹ tôi không làm được vì đây là chỉ thị ở trên, phải nghiêm trị, cho nên mới phán quyết ba tháng, bằng không đã sớm thả ra.”
Hoa Hiền Phương chấn động kịch liệt: “Thôi xong rồi, chắc chắn là mẹ chị đã đến chỗ làm của bố tôi làm ầm ĩ, đắc tội với mấy người lãnh đạo, cho nên bọn họ báo cảnh sát bắt mẹ chị. Chắc cô phải quay trở về bảo bố chị nhanh chóng đi đến chỗ làm của bố tôi xin lỗi họ, mong họ tha thứ”
Hoa Mộng Lan tức giận đến cả trái tim cũng đau, Hoa Hiền Phương thật sự biết giả vờ, rõ ràng chính là cô ta làm, còn cùng cô nói mấy lời linh tinh, đánh trống lảng.
Hoa Mộng Lan chỉ muốn gạt Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà họ Lục không nhớ những người ở Giang Thành lại không muốn nể mặt.
“Hiền Phương, tôi coi cô là em gái ruột thịt, cô có thể đừng đùa giỡn với tôi không, tôi biết chuyện này là do cô làm.” Cô trước tiên có thể nói với họ tha cho mẹ tôi trước, rồi mọi chuyện có thể nói sau.
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, nếu cô ta đã nghĩ chính cô làm ra chuyện này thì cô cũng không còn có thể làm gì khác.
“Chị, sao chị lại cho rằng tôi có thể giải quyết chuyện này, chị nghĩ rằng tôi có khả năng đó sao?”
“Cô bây giờ không phải là con bé hoang dã trước kia, giờ cô là con dâu nhà họ Lục, chỉ cần một điện thoại của cô là bọn họ có thể tha cho mẹ tôi” Hoa Mộng Lan bĩu môi.
“Tôi gọi cho ai, tôi không biết ai cả. Ta chỉ là một dân bình thường, cho dù gả đến nhà họ Lục, thì tôi cũng chỉ là một người dân thương. Tôi có thể gọi cho ai đó sao?”Hoa Hiền Phương khó hiểu mà nói.
Hoa Mộng Lan nhìn bộ dáng của cô lúc này trong lòng có chút nóng nảy, cũng có chút hoang mang. Đây là Hoa Hiền Phương đang diễn kịch hay sao?
“Thật sự không phải là cô làm?”
“Tôi thề, tôi vốn định hôm nay trở về, nhưng Kiến Nghi không cho tôi về. Nói nếu hôm nay bác còn làm ẫm ĩ, thì tôi mới có thể trở về”. Cô dựng thẳng bàn tay, cực kỳ nghiêm túc thề thốt.
Hoa Mộng Lan không chớp mắt nhìn cô, muốn xem cô có dấu hiệu nói dối hay không, nhưng cô tựa hồ vẻ mặt thẳng thắn: “Chuyện này Lục Kiến Nghi biết?”
“Biết, tôi phải xin nghỉ phép với anh ấy, cho nên phải nói cho anh ấy biết.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
Hoa Mộng Lan chấn động, một cỗ khí lạnh kèm theo mất mát mãnh liệt quét qua người.
Chẳng lẽ là Lục Kiến Nghi làm sao?
Tốt xấu gì cô cũng là vị hôn thê trước đây của anh, chẳng lẽ anh ngay cả một chút tình cảm cũng không để tâm?
Trong lúc đang nghĩ, một đạo lửa giận từ lồng ngực bay lên não. Chuyện này chắc chắn là do Hoa Hiền Phương, cô ta khẳng định đã ở trước mặt Lục Kiến Nghi nói xấu cô, khiến ấn tượng của Lục Kiến Nghi đối với cô trở nên không tốt.
Cho nên, anh ấy mới có thể thản nhiên đối xử lạnh lùng với cô.
Hoa mộng Lan nuốt nước miếng, cố gắng nuốt xuống nỗi tức giận trong lòng, vẫn duy trì hình tượng bình tĩnh, nhu nhược.
“Có thể là Lục Kiến Nghi làm hay không?”
Hoa Hiền Phương sửng sốt, khoát tay: “Không có khả năng, Lục Kiến Nghi mới không rảnh đi quản chuyện nhà chúng ta đâu.”
“”Hiền Phương, cô có thể giúp tôi đi hỏi anh ấy một chút, nếu đúng là anh ấy làm thì cô có thể thay tôi cầu xin, xin anh ấy thả mẹ tôi ra, tôi cam đoan sau này bà ấy sẽ không nháo nữa.” Oán hận trong lòng Hoa Mộng Lan giống như nước sông tràn ngập.
Hoa Hiền Phương suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Để tôi hỏi một chút, bất quá chắc chắn hơn 50% không liên quan gì đến anh ấy”
Trở lại đại sảnh, nhìn thấy Lục Kiến Nghi, Hoa Mộng Lan liền giả bộ đứng đắn nói: “Mẹ em tính tình nóng nảy, nhưng là người có tâm địa rất thiện lương. Đều trách em không nói rõ tình huống với bà. Hiện giờ chúng ta đều là người một nhà, em gả thay chị gả không phải đều giống nhau sao? Chờ bà ấy được tha, chị nhất định khuyên bảo bà ấy, để bà ấy chúc phúc em cùng Kiến Nghi ”
Khóe miệng cô ta mở ra rất lớn, cười đến cực kỳ khoa trương, đợi đến khi không còn nhìn thấy Lục Kiến Nghi nữa, tất cả nụ cười liền chuyển hóa thành oán hận.
Vị trí này vốn thuộc về cô ta, cô ta phải cướp lại!
Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh Lục Kiến Phương, cô vẫn không thể tin chuyện này có liên quan đến Lục Kiến Nghi.
“Cái kia… Bác tôi bị đồn cảnh sát giam giữ, anh biết không?”
Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, không trả lời.
Cô tiếp tục hỏi thử: “Ba tháng thì hơi lâu một chút, đóng năm bữa, nửa tháng coi như là trừng phạt, răn đe là được rồi ”
“Loại người như bác cô, không ở lâu một chút thì có thể thay đổi sao?” Lục Kiến Nghi không chút để ý ném ra một câu.
Lúc này cô cơ bản có thể xác định, thật sự chuyện này có liên quan đến Lục thiếu gia.
Thật không nghĩ tới, Đại Ma Vương còn biết làm “chuyện tốt” mà không cần được báo đáp!
“Lần trước chị họ có cứu tôi, thay tôi đỡ một quả bóng. Tôi còn nợ cô ấy một phần thân tình, lần này coi như tôi trả lại món nợ này, đem bác dâu cả thả ra, về sau mọi người đều không nợ nhau”. Cô dùng giọng điệu thương lượng nói với anh.
Tuy rằng bác gái không nhân từ, không để ý đến thân tình, nhưng bọn họ cũng không thể coi bà ấy là người ngoài mà tính toán. Lần này cho bà ấy một bài học, phỏng chừng sau này sẽ đỡ hơn.
Lục Kiến Nghi “ba” một tiếng gõ lên đầu cô. Người phụ nữ ngu xuẩn này chính là quá ngây thơ, đầu óc đơn giản: “Đồ ngốc, cô thật sự cho rằng ở sân golf lần đó Hoa Mộng Lan là muốn cứu cô?”
Cô hơi sửng sốt: “Ý anh là sao?”
Bình luận