Chương 900: Bắt giặc bắt tận tay.
“Em không thèm nghe anh nói nữa, em đi tìm chị dâu.” Cô ấy đi tới vườn hoa, Hoa Hiền Phương vừa mới uống trà chiều với cô mình xong, dẫn theo bọn nhỏ chơi đùa ở vườn hoa.
Lục Sênh Hạ chạy tới, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, có thể hỏi chị một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” Hoa Hiền Phương nhíu mày.
“Chuyện đó… Làm thế nào khiến mình trở nên đầy đặn một chút?” Lục Sênh Hạ dán sát vào tai cô, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Hoa Hiền Phương bị sặc: “Em vẫn còn là đứa nhóc, đang trong thời gian phát dục, đừng lo lắng, chỗ đó sẽ dần phát triển hơn.”
“Nhưng mà ngày hôm qua trong party, đám phụ nữ đều to hơn em hết, đều là D, em… Em mới A.” Lục Sênh Hạ buồn bực muốn chết.
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió: “Bảo bối, có khả năng bọn họ phát dục sớm hơn em một chút.”
“Chị dâu, chị phải nói bọn họ phát dục tốt hơn em một chút.” Lục Sênh Hạ mân mê cái miệng nhỏ, anh Chấn Diệp chắc chắn thích những người đó, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.
Hứa Kiến Quân ở bên cạnh nghe thấy được, cười trêu chọc: “Đám phụ nữ các cô thực phiền, để ý dáng người như vậy, vẫn là làm đàn ông bọn cháu tốt hơn.”
Lục Sênh Hạ xoa đầu cậu bé: “Chính là vì đàn ông các cháu thích phụ nữ có dáng người đẹp, phụ nữ mới để ý dáng người.”
Hứa Kiến Quân lè lưỡi: “Cô út, con người nên sống vì mình, đừng quá để ý tới ý nghĩ của người khác.”
“Cô đây gọi là phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp, tên nhóc như cháu không hiểu đâu.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Hứa Kiến Quân che miệng nhỏ, cười ha ha: “Tình yêu đúng là thứ phức tạp, cho dù là đàn ông hay phụ nữ khẽ đụng vào sẽ trở nên đầu óc choáng váng.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu con trai: “Được rồi, đừng đùa cô út nữa, đợi con trưởng thành cũng phải yêu đương.”
Tiệc mừng thọ của bà cụ Đỗ được cử hành vào thứ bảy, không có người ngoài, đều là bạn bè thân thích.
Bà cụ Đỗ không thích nhìn mặt mấy người nịnh nọt, cho nên không mời người ngoài.
Tiệc mừng thọ kéo dài tới tận buổi tối mới kết thúc.
Đỗ Chấn Diệp đang chuẩn bị trở về phòng, người giúp việc Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ, em vẽ một bức tranh, anh có thể nhìn xem giúp em không?”
Ngọc Thủy lấy bức tranh giấu sau lưng ra.
Bức tranh hơi kỳ lạ, Đỗ Chấn Diệp cẩn thận nhìn một lát, đôi mắt chậm rãi trở nên mê ly…
Sáng ngày hôm sau, mọi người bị quấy nhiễu trong tiếng khóc của Ngọc Thủy.
Ngọc Thủy quần áo không chỉnh tề, ngồi ở bên giường gào khóc.
“Chuyện này là sao đây?” Hoa Vô Song hỏi.
Ngọc Thủy ôm lấy cánh tay, run lẩy bẩy nói: “Bà chủ, cậu chủ út anh ấy… Anh ấy…”
Hoa Vô Song liếc nhìn trên giường, phía trên không có người khác, nhưng nơi này là phòng Đỗ Chấn Diệp.
Toàn thân bà ấy run lẩy bẩy: “Cô muốn nói cái gì?”
“Tối qua cậu chủ uống say, cưỡng… Ép tôi.” Ngọc Thủy ấp úng nói.
Cô ta còn chưa nói xong, Hoa Vô Song đã vương tay tát một cái: “Con tiện nhân này, đừng nên ở đây ăn nói linh tinh.”
Lúc này cô nhỏ Đỗ đi tới.
Cô nhỏ Đỗ dẫn Ngọc Thủy đi tới: “Chấn Diệp, cháu và Ngọc Thủy đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm cà phê, nhún vai: “Cô, cô có ý gì?”
“Ngọc Thủy nói, tối qua cháu uống say, cưỡng ép cô ấy.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Đỗ Chấn Diệp nhìn cô ả với vẻ sâu xa: “Là cô ta uống say ấy chứ?”
Tay cầm dao nĩa của Lục Sênh Hạ hơi run rẩy: “Anh Chấn Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Hiền Phương vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy yên tâm một chút chớ nóng vội, sau đó chậm rãi nói: “Bắt giặc phải bắt tận tay, bắt kẻ thông dâm phải có chứng cứ, có chứng cứ không?”
Bình luận