Dark?

Chương 90: Meteorcity chi Một sợi dây màu đỏ

A+ A-
Cầu nguyện vận may vĩnh viễn làm bạn với bạn, cầu nguyện bạn cả đời bình an.

Khi tay bị gỡ ra, hắn có chút ngoài ý muốn, phản xạ muốn nắm lại, nhưng lại bình tĩnh thu hồi tính nóng vội này. Thói quen quái dị muốn nắm tay bắt đầu có từ lúc nào?

Hắn bước không nhanh không chậm, giống như
tản bộ ra khỏi di tích Ám, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống áo gió màu đen của hắn, ánh mặt trời chiều ngả về tây khiến hắn hơi hơi nheo lại mắt.
Chỗ đằng xa vốn là khu vực đội chấp pháp chiếm lĩnh, bị sửa sang lại
thành đất bằng để lấy chỗ dừng cho một tàu bay tư nhân loại nhỏ, đại bộ
phận đội chấp pháp hẳn là đã được Touya Kaidou chia từng nhóm nhỏ trở
lại Esme, nhóm cuối cùng lưu thủ là một bộ phận đến từ phố Bối Bối, bọn
họ muốn ở thêm với Ám một chút.

Hiện tại, Ám chậm rãi sụp đổ, trận chiến giữa hắn và Ging Freecs vừa rồi khiến cho tốc độ sụp xuống tăng lên.

Hắn hờ hững ngồi lên một tảng đá bên ngoài di tích, phía sau thỉnh thoảng
truyền đến tiếng náo động ồn ào của các bức tường đang vỡ vụn, sụp đổ.
Sự đau đớn ở bụng nhắc nhở hắn rằng xương sườn bị gãy mấy cái, chỉ cần
xử lý đơn giản một chút rồi dùng năng lực niệm là có thể khỏi hẳn rất
nhanh.

Nhìn đám mây hồng giống như những nụ hoa trôi dần về phía chân trời, hắn đột nhiên không quá để ý vết thương trên người mình, kệ
vết thương chậm rãi hư thối, tê dại dần đi.

“Đau không?” Bên cạnh, có người cất tiếng nói mềm mại hỏi.

Không có cảm giác gì. Bên cạnh không có một bóng người.

Bên hai má có chất lỏng ấm áp kết thành giọt chảy xuống dưới, giơ tay quệt đi, là máu màu đỏ.

Đây thậm chí không tính là vết thương, nó nhỏ đến mức có thể dễ dàng bỏ
qua, hắn vẫn không quá hiểu vì sao cô ấy lại vì cái vết xước này hỏi hắn có đau hay không, chỉ cần bỏ qua là được, ngay cả cảm giác tê cũng
không có. Không lẽ cảm giác của người bình thường lại sâu sắc, mẫn cảm
đến mức này?

Nghĩ nghĩ, vươn tay lục túi quần, lấy ra một cái băng dán OK có hình dán đóa hoa, còn có…… một sợi dây màu đỏ.

Có chút ngoài ý muốn khi thấy dây thừng này còn ở, túi quần quá sâu cho nên không bị rơi ra.

“Chúc bạn may mắn.” Những lời này có chút thừa thãi, giọng điệu của hắn có
chút quái dị nói ra, không hiểu sao những lời này lại khiến tâm tình hắn tốt lên.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng tự mình dán băng dán
OK, cũng vẫn không hiểu thứ này dùng để làm gì, nếu là để trị liệu vết
thương thì thà cứ để nó tự khỏi còn nhanh hơn.

Mặt không chút
thay đổi dán băng dán OK lên mặt, bởi vì bên cạnh thiếu một người, hơn
nữa do trong đầu hắn chưa bao giờ xuất hiện từ ‘gương’, cho nên hắn
không biết dán băng dán OK như thế nào, kết quả là dán ngược. Băng dán
OK chữ nhật cùng với vệt vết thương tạo thành chữ “x” tiêu chuẩn, cả
người tản ra hơi thở âm trầm khiến đám người đi ngang qua muốn xem “kỳ
quan” phải chạy trối chết, dù biểu cảm của hắn cực kỳ âm lãnh, nhưng vẫn không che được tính trẻ con và đáng yêu trên gương mặt.

Sợi dây màu đỏ vắt ngang ngón tay, hắn lầm bầm lầu bầu một câu “Thực đáng tiếc, không trộm được.” cho nên mới nói đầu óc của tên hệ cường hóa phần lớn
đều là thẳng tuột, không phải là bọn họ thật sự không có đầu óc, dù sao
Touya Kaidou – cường giả về âm mưu đủ để chứng minh hệ cường hóa cũng
biết suy nghĩ. Hắn chỉ là không thích phương thức chiến đấu thẳng thừng
của hệ cường hóa, giống như Ging Freecs luôn trực tiếp dùng nắm đấm cùng năng lực niệm bình thường để chiến đấu, như thế sẽ làm hắn không tìm ra được sơ hở của năng lực đặc thù của hắn, không nhìn ra đương nhiên sẽ
không có cơ hội khiến cho đạo tặc bí kíp dày thêm một tờ.

Thật vất vả mới nương sự hỗn loạn khi Ám sập để tìm được cơ hội một chọi một với Ging, thế mà lại công toi.

Hắn chỉ cần nghe cẩn thận một chút là có thể biết nền đất của di tích đang
sụp xuống, tạp âm của những tảng tường ầm ầm khi Ging chạy khắp nơi
trong đó, Ging đang tìm…… Miru – người đột nhiên biến mất.

Sợi dây màu đỏ trên ngón tay bỗng trở nên hư vô, trống rỗng như không khí,
ngón tay linh hoạt khẽ nhúc nhích, sợi dây xinh đẹp quấn quanh đầu ngón
tay hắn.

Hắn trầm tư ngẩn người, im lặng, bộ dáng như vô hại, không hề có lực công kích.

Sau lưng, có người dùng Tuyệt hoàn mỹ lướt qua, bộ kimônô trông vướng víu
nhưng không hề gây trở ngại cho tốc độ chạy nhẹ nhàng của chủ nhân.

Hắn lạnh băng khẽ nở nụ cười, đồng tử mắt đen láy sâu thẳm, dày đặc lạnh
lẽo. Vừa rồi hắn thật sự không ngại giết cô ta, so với cái tên Majo kia, cô ta toàn thân đều mang hơi thở của đồng loại – người Meteorcity.

Nhưng bây giờ hắn lười cử động, trên ngón tay, sợi dây màu đỏ mang cảm giác trống rỗng, giống như không hề tồn tại.

Xa xa, mặt trời chiều ngả về tây.

Shiyou nhanh chóng di chuyển về hướng có người mà cô quen thuộc nhất, vừa rồi
cô cứ nghĩ mình sẽ bị giết, đây là một loại trực giác sắc bén giúp cô
nhận ra sát khí, hết thảy ở Meteorcity đều rất quen thuộc, quen thuộc
đến mức khiến cho cô chán ghét.

Trong thế giới này, người mà cô chỉ muốn nhìn thấy, chỉ muốn ở bên cả đời, chỉ có Sahil, cô chỉ cần Sahil.

Nhìn thấy bóng dáng cực kỳ quen thuộc kia, cô buông mọi phòng bị xuống, mở
rộng hai tay ra, không chút do dự ôm lấy người ấy, đối với người
Meteorcity mà nói, tư thế này chứng minh rằng mình sẵn sàng trả giá sinh mạng. Nếu như bị phản bội, thì chẳng khác nào tự sát.

Sahil mở rộng hai tay ôm lấy vợ mình, trấn an xoa nhẹ mái tóc dài xinh đẹp của cô “Shiyou, bị cái gì dọa sao? Đừng sợ, đừng sợ.”

Shiyou gắt gao nắm chặt lấy mọi ấm áp của cái ôm này, thế giới này chỉ có
Sahil mới ôm cô, chỉ có Sahil sẽ nói “Shiyou nhà anh”, cũng chỉ có Sahil mới ca hát cho cô nghe, nấu cơm cho cô ăn. Chỉ có Sahil mới hoàn toàn
không cần biết cô là ai, nói cho cô rằng chỉ cần cô là Shiyou là đủ rồi.

“Sahil, Shiyou làm lạc mất Miru.” Cánh môi khẽ run tiết lộ ra sự không bình
tĩnh của cô, cô níu chặt lấy quần áo anh, không chịu buông ra, không
thấy Miru đâu cả, Sahil có tức giận không? Liệu có… không cần cô
không?

Sahil hơi nhíu mi, anh quay đầu nói với người bên cạnh: “Chỗ Ám xảy ra sự cố, đến đó đi.”

“Không thấy Miru?” Mizuno cầm gậy chống trong tay bước nhanh về phía di tích,
đi theo phía sau anh ta là vài đội viên đội chấp pháp.

Sahil ôm Shiyou, dịu dàng nói “Không sao, bị lạc thì tìm về là được, có Majo, Miru sẽ không sao.” Majo luôn là bóng của Miru.

“Sahil không tức giận sao?” Shiyou ngẩng đầu nhìn trông mong, lòng cô rất đơn
giản, ngoài Sahil ra, không có gì cả, nếu không phải là người mà Sahil
để ý, thì dù cả thế giới này bị hủy diệt, cô cũng không có cảm giác gì.

“Anh tức giận, tức giận vì em miên man suy nghĩ, em biết rõ là anh rất quan
tâm đến em mà.” Sahil vươn tay hơi dùng sức xoa xoa mái tóc dài sạch sẽ
kia, mái tóc đen nhánh liền biến thành tổ quạ.

“Vậy thì gọi em đi.” Shiyou lộ ra một cái mỉm cười hạnh phúc.

“Shiyou nhà anh.” Sahil nói rất nghiêm túc, cho tới bây giờ anh vẫn không quên
lúc họ gặp nhau, bộ dáng hai bàn tay trắng của Shiyou, từng chút từng
chút một mang hết thảy của anh để lấp đầy sự trống rỗng trong cô gái đến từ Meteorcity này, từng chút từng chút giúp cô học được hỉ nộ ái ố, lần đầu tiên Shiyou cười là lúc anh đang giúp cô mặc áo cưới, lúc ấy, anh
chân thành nói cho cô “Shiyou, xin hãy làm bạn gái anh với điều kiện
tiên quyết là kết hôn đi, anh sẽ luôn luôn đặt trái tim mình ở nơi em
lấy được, nếu anh có ý muốn phản bội em trong đầu dù chỉ một chút, em
hãy lấy nó ra.”

Sinh mệnh là thứ sang quý nhất của mỗi cá nhân
Meteorcity, đem mạng mình cho em, em sẽ không phải lo lắng bị phản bội.
Ai cũng biết, người của Meteorcity không dễ dàng trao đi sự tin tưởng
một cách toàn tâm toàn ý, đó là bởi vì không có ai dám toàn tâm toàn ý
trao sinh mệnh của mình cho ai.

Miru… vẫn chưa trở về.

Harris đứng ở cửa tàu bay, trong đêm tối mang sự hung hiểm như hổ rình mồi, lúc này hẳn là lúc thành viên phố Bối Bối lui lại.

Một tiểu đội trưởng đội chấp pháp đầu tóc rối bời đi ra khỏi phòng điều
khiển, anh ta ngủ trưa no rồi, giờ là lúc làm việc. “Tiền bối, đã đến
giờ, mau về nhà ăn cơm đi.”

Harris chắp tay sau lưng, trầm mặc một chút mới nói: “Cậu có biết vì sao Touya bảo cậu lưu lại làm nhân viên điều khiển không?”

Tiểu đội trưởng ngáp một cái, phủi phủi gỉ mắt “Bởi vì cháu nhàn rỗi nhất.”

“Vì sao cậu nhàn rỗi nhất, đó là bởi vì cậu là tên không tuân thủ quy củ
nhất trong đội chấp pháp, người chưa tới đủ thì chưa thể đi.” Harris hừ
lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.

“Dạ? Đại
đội trưởng Touya biết cháu phải đi trồng hoa mà, đống hoa ăn thịt người
kia rất khó phân loại mà tiền bối, hiệp hội Green chỉ biết ức hiếp những người đáng thương làm trâu làm ngựa vì Esme như chúng cháu thôi, lại
còn không cho trợ cấp nữa chứ, thật là, chúng cháu mà chết đói thì ai
đến bảo vệ Esme?” tiểu đội trưởng chỉ cần vừa nhắc đến vấn đề này là
không thể không than thở.

“Tôi trợ cấp cho cậu là được chứ gì.” Harris rất muốn tung một đá ra, đám nhóc này chả đứa nào thuận mắt cả.

Tiểu đội trưởng buông hai tay xuống “Được rồi, đến đông đủ rồi thì gọi cháu, nhưng cháu nhớ là tài sản của tiền bối gởi ngân hàng đều ở trong tay vợ tiền bối mà.”

Không khí đột nhiên lạnh xuống, niệm áp cuồn
cuộn, tiểu đội trưởng ôm đầu vội vàng chạy về phòng điều khiển, sau đó
nằm trở lại ghế dài, đeo tai nghe vào, bài hát yêu thích chậm rãi vang
lên, đắp áo gió màu xanh làm chăn, tiếp tục ngủ, dưới chiếc áo gió ngẫu
nhiên truyền ra tiếng hát vui vẻ “Có tâm linh xinh đẹp giống như hoa,
chứ đựng ba vạn sáu ngàn loại nhan sắc, hai con gấu nhỏ đi trên đường
ơi……”

Sợi dây màu đỏ tuột dần khỏi ngón tay, hắn lại lấy trở về, trò chơi ngây thơ này hắn đã chơi một đêm, một đêm nhàm chán. Băng
dán OK đã sớm bị xé bỏ, lúc hắn tự dán lên, chẳng hề cảm thấy gì, chẳng
lẽ thứ này cần phải xem là loại người nào dán lên mới có hiệu quả?
Phinks cũng đã trở lại, Ubogin và Nobunaga đang ở ngôi nhà rách nát
trong khu vực máu lửa tận trời của Meteorcity, cũng đã đến lúc phải đi
rồi.

Nhét sợi dây màu đỏ vào túi quần, hắn vẫn cảm thấy sợi dây
này vô dụng, không có giá trị gì “Feitan, giúp tôi mang một người trở
về.” Muốn tìm người ở Meteorcity, cần phải phái người của Meteorcity đi.

Khi nhìn thấy người được mang về, hắn thật hết chỗ nói, sau đó rất nhanh đứng dậy, đi qua Feitan “Vị trí cụ thể của cô ấy?”

Feitan nhìn bóng dáng bang chủ biến mất, biểu cảm vẫn âm lãnh trước sau như
một, một chút cũng không cảm thấy rằng mình mang sai người, ném anh già
Mũ Rơm không có mũ rơm sang một bên, sau đó chạy lấy người.

Majo đang hôn mê dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, độc trong cơ thể áp
chế khả năng cử động của hắn, anh khụ ra một búng máu, tất cả đều là màu đen “Chrollo, xem như chúng ta kết thù với nhau.” Miru, em thật ngu
ngốc.

Ngồi xổm trên hố nhìn cô, cô cười vẫy tay với hắn “A, Lance, cậu đã đến rồi.”

Hắn đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ, ít nhất, thoạt nhìn cô vẫn rất đáng yêu.

“…… Cô có muốn đi cùng tôi không.” Cho dù không mạnh, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì không phải vấn đề lớn.

Trên đường trở về, hắn đi rất chậm, thân thể của người trong ngực nóng đến
mức không bình thường. Cô có thể chống đỡ được đến tình trạng này đã
khiến hắn có chút kinh ngạc, kẻ chặn đường ở Meteorcity luôn rất nhiều,
con đường này vừa lúc là đường chính đi tới di tích, cho nên khi công
kích, hội trưởng lão luôn phái người chọn con đường này đi, đây là nhóm
thứ ba mới đúng, bởi vì nếu cái tên Majo kia chọn đi đường này thì hắn
hẳn là phải tẩy trừ chúng, còn có cả Feitan.

Cô từng nói, làm
người là phải lễ phép một chút, cho nên hắn liền tốt bụng mỉm cười nói
với kẻ ngăn đường hắn: “Làm phiền tránh đường một chút, thuận tiện…… mang mạng cho tôi được không?”

Kẻ chắn đường tôi phải chết.

Khi cất cánh, tàu bay không bị trở ngại gì, bởi vì Meteorcity đang cực kỳ
hỗn loạn, Harris ngồi ở phía trước cái thằng nhóc hỗn xược đang ôm Miru
không buông kia, ông cau mày, không nghĩ tới lại biến thành loại quan hệ này. Lúc đầu chỉ là vì hoàn thành ý muốn của Miru mới nhượng bộ, nhưng
sau khi cái thằng nhóc kia ôm Miru trở về, còn nói với ông rằng hắn muốn thuốc hạ sốt, trán ông vốn không giật nhiều năm giờ lại bắt đầu không
ngừng giật giật.

Miru, những thứ cháu nhặt về không hề bình thường, lần này lại là một tên mặt dày hơn trâu. Nhưng……

Harris nhớ tới chuyện ba năm trước đây, Miru có thể sống được đến hiện tại, đã khiến mọi người kinh ngạc, không phải là ông không tin người Meteorcity không có tình cảm, dù sao Shiyou chính là ví dụ rất tốt. Nhưng nếu ngày nào đó thật sự hãm sâu, thì cháu phải làm sao bây giờ, Miru.

Trong phòng điều khiển, tiểu đội trưởng lấy áo gió đội lên đầu, ca khúc qua
tai nghe điện thoại đã lặp lại cả trăm lần, anh ta chỉ có đúng một ca
khúc này. Tàu bay được anh ta điều khiển ổn định bay qua bầu trời xanh
hiếm có của Meteorcity, Esme đang chờ bọn họ trở về, trở về ăn cơm.

Thỉnh thoảng, trong phòng điều khiển hay truyền ra mấy câu hát, tiểu đội
trưởng vui vẻ hát “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho các bạn,
chúng tôi nhiệt tình hiếu khách, có tâm linh xinh đẹp giống như
hoa……”

Tags: truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường online, Chương 90: Meteorcity chi Một sợi dây màu đỏ. Truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 90