Dark?

Chương 89: – “Ngày mai gặp.”

Xem giới thiệu truyện Chuyện Ta Không Biết
A+ A-

8:05 pm, Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương 1 ngày 23 giờ, đoàn người Phó Uyên Di và Liễu Khôn Nghi lái xe hướng đến Phó gia.
Phó gia nằm ở vùng đất Phiên Dương Thử cách sân bay Hàm Dương hơn 400km, đó là một ngọn đồi mà Phó gia từ xưa đến nay hùng chiếm một phương. Vào sáu trăm năm trước Phó gia trở nên giàu có, lúc đó Phiên Dương Thử vẫn là một ngọn đồi trọc, nhưng tổ tiên Phó gia dựa vào phong thủy, nói ngọn đồi này phía trước có Phiên Dương Đông Hồ, phía sau tựa vào dãy núi Ngũ Luân, mà dưới đáy Phiên Dương Đông Hồ còn có mộ phần kiên cố của một vị tướng lĩnh triều đại nào đó.
Tổ tiên Phó gia nói nơi này phong thủy rất tốt, vừa tựa núi vừa có môn thần, trời cao hồ rộng, ở nơi này an cư khẳng định có thể làm cho gia tộc thịnh vượng, sản sinh ra nhân tài xuất chúng.
Tổ tiên nói không sai, từ sau khi trú ngụ tại vùng đất Phiên Dương Thử, Phó gia một mạch tài nguyên quảng tiến, khai chi tán diệp, thậm chí đem toàn bộ phe cánh của tam đại Quỷ Tông lúc bấy giờ quét sạch, một ít gia tộc và môn phái nhỏ hơn dưới gót sắt cường thế của Phó gia lại càng không có đường sống.
Phương thức luyện quỷ của Phó gia thời xưa có rất nhiều điểm khác biệt, thủ đoạn hung tàn nhưng hồi báo cực cao, trong một khoảng thời gian dài triều đình giang hồ tất cả đều tìm đến Phiên Dương Thử, chỉ để cầu tìm một loại pháp khí thật lợi hại.
Uy danh của Phó gia vào thời kỳ đó không một ai qua mặt nổi.
Ngày nay Phiên Dương Thử đã không còn là một ngọn đồi trọc nữa, thời đại đổi dời Phó gia cũng đã biến chuyển. Phiên Dương Thử vẫn như trước là địa phận của Phó gia, chẳng qua là mấy tòa phủ đình âm u năm đó đã biến thành biệt thự xa hoa hiện tại.
Phiên Dương Thử không có bãi đáp cho trực thăng, mặc dù tốn thời gian, các nàng cũng chỉ có thể lái xe đến đó.
Suốt chặng đường này dòng xe cộ không tính là quá đông đúc, nhưng trời mưa bay lất phất, mang theo tuyết, đường vô cùng trơn ướt. Hơn một nửa chặng đường đều ở trên núi, các nàng phải vượt qua bờ tây của dãy núi Ngũ Luân dốc đứng mới có thể đến được Phiên Dương Thử. Trên con đường núi uốn lượn quanh co, xe của các nàng giống như một con kiến cần cù chăm chỉ, không ngừng lên lên xuống xuống, tiến đến mục tiêu xa vời phía trước.
Con đường càng lúc càng khúc khuỷu hạn chế tốc độ xe, lại là vào ban đêm, Cao Kỳ lái xe đặc biệt cẩn thận.
Liễu Khôn Nghi ngồi ở ghế lái phụ, Phó Uyên Di cùng Lưu Đình hai người bị thương tựa vào băng ghế sau, Ngọc Chi không cần không gian thực thụ, nhưng lại không thể chen chúc ở giữa hai người bọn họ, chỉ sợ ngồi không tốt thì sẽ dịch chuyển đặt mông lên đùi người nào đó…… Không sợ gió không sợ mưa Ngọc Chi xung phong ngồi trên mui xe, có thể nghe thấy các nàng nói chuyện còn có thể trông về phía xa núi non hùng vĩ giữa màn đêm, cũng coi như làm một việc tốt.
Chuyến xe đêm dài đằng đẵng, Liễu Khôn Nghi hỏi Phó Uyên Di trong vòng một ngày ngắn ngủi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người của Phó gia sao lại nhúng tay vào chuyện này?
“Lại là chị cậu?”
Câu trả lời của Phó Uyên Di vượt ra ngoài dự kiến của Liễu Khôn Nghi: “Là Phó Tuyển Bách.”
Vẻ mặt Liễu Khôn Nghi chợt ngưng đọng: “Cha cậu tự mình xuất thủ?”.
“Phải.” Phó Uyên Di trả lời rất thoải mái.
Chưởng môn nhân của Phó gia vậy mà lại tự mình xuống núi, đây là chuyện Liễu Khôn Nghi không nghĩ tới.
Phó Liễu hai nhà là thế giao, Phó gia luyện quỷ hung tàn, không dễ hòa nhập với thế giới, cho nên vẫn luôn chiếm cứ Phiên Dương Thử, nhưng ngược lại Liễu gia vẫn luôn sinh sống ở đô thị. Người của hai nhà từ giữa thế kỷ trước đã bắt đầu giao hảo, luyện quỷ và dưỡng quỷ nhìn qua thì tương tự, đều là tiếp xúc với quỷ, nhưng nói về bản chất thì lại bất đồng. Phó gia luyện chính là pháp khí, còn Liễu gia thường xuyên qua lại thân thiết với Minh phủ, cũng từng dưỡng quỷ binh trợ giúp chính phủ. Quan hệ hai nhà không tồn tại sự cạnh tranh nên người của hai nhà thường xuyên đến nhà thăm viếng nhau, ngay cả Phó Uyên Di cũng là vào thời điểm mẹ nàng đến làm khách tại Liễu gia mà được sinh ra.
Năm đó mẹ của Phó Uyên Di mang thai mười tháng, ngày sinh theo dự tính đã qua, đứa nhỏ này lại chậm chạp không thấy động tĩnh. Nếu là ở gia đình người bình thường thì nhất định rầu rĩ phát sốt rồi, nhưng cha mẹ Phó Uyên Di một chút cũng không để ý, thậm chí còn có chút vui mừng — đứa nhỏ này khẳng định không tầm thường.
Sau khi Phó Uyên Di được sinh ra mọi người trong nhà đều vô cùng yêu thương nàng, Phó Uyên Di bộ dạng đáng yêu lại không ưa khóc quấy, từ nhỏ đã thể hiện ra bộ dáng tiểu đại nhân. Mà Liễu Khôn Nghi ngược lại tính tình cổ quái, thân là nữ nhi duy nhất của Liễu gia, cha mẹ cưng chiều vô hạn, làm thế nào cũng trị không hết bệnh công chúa của nàng, mãi cho đến sau này hai đứa nhỏ làm bạn đến chơi cùng nhau, Liễu Khôn Nghi mới xem như là có người trị được.
Phó Uyên Di tinh nghịch giảo hoạt, mưu ma chước quỷ nhiều vô kể, mỗi khi Liễu Khôn Nghi chịu thiệt thòi vì bị nàng bắt nạt, đối phương còn tỏ ra bộ dáng vô sỉ “Chuyện này tuyệt đối không phải tại tớ”. Sau đó, chỉ cần Liễu Khôn Nghi bộc phát tính tình đại tiểu thư, mẹ nàng liền vuốt đầu nàng nói: “Ngày mai đến Phó gia chơi cùng Uyên Di nhé?” Lời này có thể nói là linh đan diệu dược, bảo đảm chỉ trong một giây xua tan hết tính xấu của nàng, có thể ngoan ngoãn vâng lời đến mấy ngày.
Liễu Khôn Nghi không muốn đến Phó gia ngoại trừ vì Phó Uyên Di thật sự rất quỷ quái ra, còn có một nguyên nhân khác, nàng không thích cha của Phó Uyên Di cho lắm.
Thời điểm thứ nữ Phó Uyên Di được sinh ra thì Phó Tuyển Bách đã sắp đến tuổi về chầu trời rồi, nhưng diện mạo lại như thanh niên. Liễu Khôn Nghi ra ra vào vào Phó gia nhiều lần như vậy, chỉ từng thấy ông ta ba lần. Trong trí nhớ của nàng, Phó Tuyển Bách luôn thích mặc trường sam thời xưa, trong tay lúc nào cũng cầm một quyển sách, mái tóc đen dày chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, tìm không ra một sợi tóc bạc. Ông ta không cười, cũng không nói chuyện, trên người tản ra mùi mộc hương rõ rệt. Mùi hương kia quá mức nồng đậm, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến mùi hương này có phải là để che giấu một mùi khác hay không.
Sau đó nghe mẹ mình nói Liễu Khôn Nghi mới biết được, Phó Tuyển Bách cả đời luyện quỷ, trên người dính đầy mùi tanh hôi của ác quỷ, mùi hương kia đích thật là vì để che giấu đi mùi tanh hôi đó. Mẹ của Phó Uyên Di mỗi ngày đều đem y phục của người nhà giặt sạch sau đó ngâm nước thêm một lần nữa, tẩy trừ oán khí của ác quỷ, rồi lại bảo người hầu đem đến trong sân phơi nắng, lấy nhựa thông chế thành hương thơm của thảo mộc xông lên y phục. Phương pháp này tuy rằng cũ xưa, nhưng mùi hương lại có thể kéo dài rất lâu.
Liễu Khôn Nghi không thích chuyện Phó gia làm, nhưng hai nhà là thế giao, nàng thân là hậu bối không có tư cách nói những lời này.
“Thảo nào lúc đó cậu lại chán ghét tớ.”
Nói đến chuyện trước kia, Phó Uyên Di đều cảm thấy như là chuyện của kiếp trước. Nàng rời khỏi Phó gia đã lâu lắm rồi.
“Tớ chán ghét cậu không phải bởi vì cậu là người của Phó gia.” Liễu Khôn Nghi nói.
“Nga?”
“Chỉ đơn thuần là chán ghét cậu mà thôi.”
“……”
“Vậy là.” Liễu Khôn Nghi hỏi, “Cha cậu đã bắt Du Hân Niệm đi? Vì sao? Hồn phách của nàng cho dù không giống người thường nhưng cũng không đến mức để cho chưởng môn nhân của Phó gia đích thân ra mặt xử lý? Hay là ông ta đã biết được tính toán của cậu?”.
……
Mây mù bao phủ, gió lạnh gào thét, toàn bộ tầng nhà trống trải cũ nát bị gió thổi tứ phía, gần như muốn đổ sụp.
Du Hân Niệm nhìn thân ảnh Đồ Tô và Thụy Lộ đang dần tiến tới gần, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lộ ra thần sắc kiên nghị, nắm cây dù của Phó Uyên Di trong tay, không lùi mà tiến tới, đứng ở giữa Phó Uyên Di và hai anh em ác mộng.
“Tôi biết mục tiêu của các người là tôi, không cần gây thương tổn cho nàng.” Du Hân Niệm nói, “Các người rất mạnh, nhưng tôi còn có chuyện chưa hoàn thành, cho dù có phải liều chết một trận tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng.”
Đồ Tô và Thụy Lộ nhìn nàng, không nói lời nào.
“Đổi một chỗ khác?” Du Hân Niệm nói, “Đừng ở nơi này, làm bị thương người vô tội.”
Thụy Lộ hiển nhiên không muốn nói lời vô nghĩa, đột nhiên hướng nàng vọt tới, tốc độ nhanh mạnh như điện. Du Hân Niệm sớm có phòng bị, nhờ vào hồn thể nhẹ nhàng ngay khi Thụy Lộ vừa di chuyển liền lui nhanh về sau, hướng tán dù về phía nàng “phạch” một tiếng mở ra, Thụy Lộ vung lên mấy đao liên tiếp, đều chém thẳng vào bề mặt tán dù. Không nghĩ tới tán dù bị chém vào hoàn toàn biến hình nhưng lại không rách, Du Hân Niệm nghiêng người lách đến bên trái nàng, một cước đá vào vùng xương sườn của Thụy Lộ!
Du Hân Niệm không thể xác định là mình có thể đụng chạm vào đối phương được hay không, nhưng khi xuất ra một đòn tấn công này nàng đã dùng hết toàn lực, từ bàn chân truyền đến cơn đau nhức thật sự chứng minh rằng nàng có thể đụng vào đối phương.
Du Hân Niệm vội vàng rút chân sau về, tránh đi nhát đao lạnh lẽo mà Thụy Lộ vung lên nhanh đến mức gần như không thấy rõ đường đi, ánh đao từ bốn phía chém tới, trộn lẫn với những trận gió mãnh liệt, trên da nàng hiện ra chằng chịt những vết đao cắt.
Du Hân Niệm dĩ nhiên biết bản thân mình là một người bình thường không có khả năng ngang tài ngang sức với đối phương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không cam tâm bó tay chịu trói, cho dù đến giây phút cuối cùng nàng cũng phải kiên trì chống đỡ, có chết cũng phải chết trong danh dự!
Nàng lại nhấc lên cây dù của Phó Uyên Di, phải nói là cây dù này kể từ lần đầu tiên ở nhà hàng khách sạn M đánh lui Tào Phân thì đã rất có duyên với nàng. Du Hân Niệm biết cây dù này bền chắc vô cùng, mặc dù thấy không rõ thế đao chém tới, nhưng chỉ cần ngăn cản hết tất cả các ánh đao, thậm chí chỉ cần mở tán dù ra bảo vệ thân thể chính mình, Thụy Lộ cho dù tốc độ có nhanh đến đâu, khí lực có mạnh đến mấy, cũng khó mà nhất thời công phá được!
Những nhát đao của Thụy Lộ chém vào bề mặt tán dù tựa như bão tố, cánh tay và chân Du Hân Niệm bị chém trúng máu bắn tung tóe, thế nhưng nàng lúc này lại sinh ra một loại khoái cảm hăng hái, giống như tâm tình thời tuổi trẻ khi giao phong cùng cường địch trong vô số trận đấu.
Nếu đã phải chết, chi bằng toàn lực phản kích? Chỉ cần có thể đánh trúng đối phương, dù chỉ một chút, Du Hân Niệm có chết cũng không tiếc!
Tán dù kia vẫn che chắn ở trước mặt, bất luận đâm chém như thế nào cũng không thể tổn hại đến nó. Thụy Lộ luôn luôn thích tốc chiến trong lòng có chút bực bội, sát khí trong mắt tỏa ra, dùng hết sức vung ra một đao, thế trận tựa như đạp gió rẽ sóng, phá núi cắt biển, mũi đao “vút” một tiếng rốt cuộc đâm vào trong tán dù, xuyên vào tận bên trong. Cùng lúc đó Du Hân Niệm đột ngột khép dù lại, kẹp thanh đao ở bên trong khung dù, Thụy Lộ muốn rút ra, nhưng lại không tài nào rút được.
“Chú ý!” Đồ Tô từ xa nhắc nhở một tiếng ngược lại làm cho Thụy Lộ có chút phân tâm, Du Hân Niệm cuốn lấy thanh đao của đối phương hất lên không trung, bàn tay Thụy Lộ chấn động, trong tay liền trống rỗng, Du Hân Niệm thừa thế quét một đường về phía trước, mũi dù mạnh mẽ đánh đến cổ họng nàng. Một đòn tấn công này tốc độ không hề thua kém Thụy Lộ, dùng đến tia danh dự cuối cùng với tư cách là quán quân giải đấu kiếm toàn quốc, so với tất cả những trận đấu trước đây nàng tham gia đều phải nhanh và mạnh hơn hết. Thụy Lộ không kịp rút lui, cổ họng vừa vặn bị đâm trúng, lui về sau mấy bước.
Du Hân Niệm không nghĩ tới thật sự sẽ thành công, ngây dại cười rộ lên.
“Phó tiểu thư!” Gương mặt nàng tràn đầy ý cười, “Cô nhìn thấy rồi chứ!”.
Phó Uyên Di từ sớm đã không thể nhúc nhích, còn chút hơi tàn cuối cùng muốn bảo Du Hân Niệm mau chóng chạy trốn, nhưng lại không nói nổi thành lời. Vốn cho rằng Du Hân Niệm cũng là người trọng tình trọng nghĩa, không đến mức bỏ lại nàng một mình chạy đi, nhưng lại không nghĩ tới nàng thật sự là tính khí quá cường đại, chẳng những không chạy, mà còn chống trả lại người ta, thậm chí giành được một chút chiến công.
Thụy Lộ cũng là khinh địch, nếu như không phải ngay từ đầu nàng coi thường tiểu cô hồn dã quỷ này, thì nàng đã bắn một quả đạn pháo oanh tạc Du Hân Niệm, khiến nàng hồn phi phách tán rồi. Thế nhưng Thụy Lộ lại cố tình dùng đao, đại khái là trông thấy Du Hân Niệm dáng vẻ văn nhược yếu đuối, không ngờ cũng là đấu thủ cừ khôi. Chỉ có điều từ giờ phút này trở đi, Thụy Lộ nhất định dùng toàn lực ứng phó.
Chuyện xảy tới trước mắt Du Hân Niệm không hề có một tia e sợ, ngược lại thỏa sức đánh một trận, Phó Uyên Di nhìn khuôn mặt nàng mồ hôi nhễ nhại mà lại xinh đẹp tinh xảo không gì sánh được, trong nháy mắt giống như quên hết đau đớn, thậm chí lộ ra ý cười.
Du tiểu thư nhà chúng ta a…… Phó Uyên Di nhìn nàng, ánh mắt khó có thể chuyển dời — thật sự là rất lợi hại.
“Được rồi, Thụy Lộ.” Đồ Tô có chút không kiên nhẫn, “Đừng có lề mề.”
Thụy Lộ gật đầu, từ trong túi vũ khí lấy ra một khẩu súng, nhắm ngay Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm vẫn không chút sợ hãi, lại một lần nữa nâng dù lên, hướng đến Phó Uyên Di nói: “Thật ngại quá, Phó tiểu thư, cây dù này cô tặng cho tôi đi, để cho tôi lưu giữ làm kỷ niệm, cũng không uổng chúng ta đã từng tương giao.”
Cầm đi. Phó Uyên Di trong lòng thầm nói.
“Tôi nợ cô.” Du Hân Niệm nói, “Phỏng chừng cũng không thể trả hết được.”
Thụy Lộ nổ súng.
Chết thêm một lần nữa là cái cảm giác gì? Đau không? Có thể sẽ không đau lắm, cho dù có đau đớn thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Đúng là thảm, đã chết một lần còn chưa kịp hiểu rõ mình chết như thế nào thì lại chết thêm một lần nữa.
Ý niệm cuối cùng trong đầu Du Hân Niệm chính là: Ngươi nói xem, con người thật sự có kiếp sau chứ? Ký ức thì sao?
Họng súng của Thụy Lộ nhắm ngay Du Hân Niệm, “đoàng” một tiếng, viên đạn xuyên qua gió tuyết, biến mất ở phía chân trời u ám, Du Hân Niệm cũng biến mất tăm.
Thụy Lộ: “?” Nàng biết viên đạn vừa rồi không hề bắn trúng Du Hân Niệm.
Đồ Tô cùng nàng nhìn về hướng ngược lại.
Một chiếc bình cổ quái vẽ ra một đường cong trong không trung, ánh mắt Thụy Lộ dõi theo đường bay của chiếc bình, chiếc bình rơi vào trong tay một nam nhân trẻ tuổi.
Nam nhân kia với đôi mắt tinh anh tràn ngập xảo quyệt và cảnh giác, cầm chiếc bình có chút đắc ý: “Các ngươi là người của Minh Vương hử? Đây không phải là chuyện của các người, tiểu quỷ đã bị Phó gia chúng ta thu phục, các người lui ra đi!”.
“Thanh Điền.”
Đứng bên cạnh hắn là một nam nhân tuổi trung niên cao to mặc trường sam màu đen, mày rậm, mặt đẹp như ngọc, nhìn không ra tuổi thực. Giọng nói trầm thấp của ông ta hàm chứa đầy uy nghiêm, Thanh Điền lập tức lui về phía sau từng bước, không dám hé răng.
Phó Uyên Di như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến lại ở chỗ này gặp lại Phó Tuyển Bách — cha của nàng.
Một tiếng răn dạy này làm cho Thanh Điền phải ngậm lại cái miệng không an phận của mình, đem bình Diêm La chứa Du Hân Niệm cất vào trong chiếc mũ áo khoác. Phó Huyền Cơ nhìn hắn một cái, không nói gì, Phó Tuyển Bách chắp tay hướng đến Đồ Tô và Thụy Lộ nói: “Đồ đệ non kém không biết trên dưới, quả thật là lão phu không biết cách dạy bảo. Tiểu quỷ này chính là cô hồn vô chủ từ Phó gia ta tháo chạy, mong rằng hai vị giơ cao đánh khẽ, giúp mọi chuyện được dễ dàng.”
Đồ Tô nhìn thoáng qua hình dạng phù văn kỳ lạ được thêu trên áo Phó Tuyển Bách, khẽ nhướng mày, lại nhìn chiếc bình Diêm La đang ở chỗ Thanh Điền, châm biếm cười một tiếng: “Phó gia? Thú vị thật, cô hồn vô chủ mà lại có thể khiến cho Phó gia cùng Liễu gia đồng thời xuất thủ, chỉ sợ không đơn giản như vậy đi?”.
Phó Tuyển Bách trong mắt cất giấu tia sắc bén, cười như không cười, nói:
“Tiểu quỷ này chính là do nữ nhi bất tài phản bội Phó gia lúc trốn đi đã từ trong quỷ thất của Phó gia ta trộm được, nếu so với Quỷ Vương mà ngày xưa Phó gia ta thu giữ thì hiển nhiên không được coi là đặc biệt, nhưng thứ thuộc về Phó gia ta cũng chưa bao giờ rơi vào tay người ngoài, đối với kẻ phản nghịch cũng chưa từng nương tay. Mong rằng hai vị có thể giao các nàng cho Phó gia xử trí, coi như là nể tình Phó gia ta. Về phần vị thiếu chủ kia của Liễu gia, cùng nữ nhi bất tài này giao tình sâu sắc, cũng là nhất thời hồ đồ, lão phu thay mặt bọn họ hướng hai vị xin thứ lỗi, ngày sau nếu có việc cần Phó Liễu hai nhà chúng ta tương trợ, nhất định nghĩa bất dung từ.”
Đồ Tô và Thụy Lộ liếc nhìn nhau, đem vũ khí cất vào trong túi, xoay người hướng giữa không khí làm động tác xé mở, không gian bị bọn họ xé mở ra một cái động lớn. Thụy Lộ quay đầu lại nói:
“Hai người chúng tôi chuyến này là vì truy bắt người tự ý xông vào quỷ đạo, bắt quỷ chỉ là tiện tay, trả lại cho ông cũng không có vấn đề gì.”
Nàng đột nhiên chỉ tay về phía Phó Uyên Di đang nằm bất động gần như hôn mê trên mặt đất, nói: “Nếu nàng là người của Phó gia các người, vậy việc này phải đợi tôi trở về bẩm báo Minh Vương rồi mới định đoạt, trong lúc đó mong rằng Phó tiên sinh chớ vì tình riêng mà bao che tội phạm.”
Nói xong, hai người liền chui vào trong động, biến mất.
Phó Uyên Di trơ mắt nhìn Du Hân Niệm bị bắt vào trong bình Diêm La không thể nhúc nhích, nàng còn định nỗ lực đứng dậy, Phó Huyền Cơ nãy giờ đứng ở một bên chưa hề lên tiếng bỗng nhiên tức giận thấp giọng trách mắng: “Không được nhúc nhích! Em không biết vết thương ở ngực em đã chế trụ toàn thân em rồi sao? Không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm im!”.
Phó Tuyển Bách đưa mắt liếc nhìn nàng một cái, không biểu lộ tình cảm, không nói chuyện, cái gì cũng không làm, xoay người bỏ đi. Thanh Điền cũng đi theo sư phụ hắn rời khỏi đó.
Phó Huyền Cơ thấy cha mình rời đi, từ trong túi áo lấy ra một túi bùa, tháo gỡ miệng túi, từ trong đó có một con chim màu đỏ rực bay ra. Con chim đó im lặng bay về phía Phó Uyên Di, dừng ở trên miệng vết thương của nàng, nhẹ nhàng đập cánh, Phó Uyên Di lập tức bị cơn buồn ngủ bao vây, tứ chi buông lỏng không ít.
“Đừng ngu ngốc cố chấp.” Phó Huyền Cơ nói.
Lúc Phó Huyền Cơ sắp rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy Phó Uyên Di yếu ớt mở miệng, tập trung thật kỹ mới nghe rõ nàng đang nói:
“Ngày mai gặp.”

Tags: truyện Chuyện Ta Không Biết online, Chương 89: – “Ngày mai gặp.”. Truyện Chuyện Ta Không Biết đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 89