Dark?

Chương 306: – 310

Xem giới thiệu truyện Cửu Trọng Tử
A+ A-

Chương 306: Cất nhắc

‌Phu thê Tống Mặc ngồi xuống sập cạnh cửa sổ.

‌ Đậu Chiêu gọi Cam Lộ rót trà, đám à hoàn cũng nối đuôi nhau vào phòng, Tố Tâm lúc này mới đỏ mặt đi đến.

‌- Phu nhân, nô tỳ đã đã dặn dò Vương quản gia việc phu nhân bảo rồi, hắn lập tức phái người đến Thái Y viện, nói sẽ nhanh có tin báo lại.

‌Tống Mặc ngạc nhiên hỏi: 

– Ai không khỏe?

Đậu Chiêu cười nói:

‌- Không ai cả! Chàng không cần để tâm.

‌Tống Mặc nhìn sắc mặt Đậu Chiêu vẫn tốt, cho rằng có vú hầu hay a hoàn nào đó bị bệnh nên bỏ chuyện này ra khỏi đầu.

‌Đậu Chiêu hỏi hắn: 

– Sao Trường Hưng hầu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?

‌Tống Mặc khẽ cười: 

– Ta dùng danh nghĩa Uông nội thị đến bộ Hộ, trì hoãn việc quân lương của phủ tổng binh Đại Đồng.

Đậu Chiêu lo lắng: 

– Vậy có được không? Nếu như hoàng thượng phát hiện..

‌Tống Mặc thản nhiên giải thích: 

– Có phủ tổng binh nào không bị chậm trễ quân lương ? Phủ tổng binh Đại Đồng cũng không nằm ngoài số đó! Không phải không trả, chỉ là chậm hơn nơi khác một chút thôi! Công văn gửi lên cũng có thứ tự trước sau, nếu ông ta dám bấm báo hoàng thượng thì cũng không chiếm được lý! Trường Hưng hầu không thể vì chút việc nhỏ này mà tháng nào cũng chạy đến kinh thành mời đám người của bộ Hộ được.

‌ Đúng là Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi!

‌Đậu Chiêu lau mồ hôi.

– Làm thế nào Uông nội thị lại ra mặt giúp chàng?

Tống Mặc cười đùa:

– Chuyện tốt đâu dễ kiếm, không chịu chút thiệt làm sao có được!

‌Có thể khiến Uông Uyên ra mặt, khiến Trường Hưng hầu cúi đầu, Tống Mặc thật sự rất lợi hại!

‌Nhà họ Vương kia càng không cần phải nói.

‌Ban đầu còn nghi ngờ, chờ đến khi Trường Hưng hầu phái người tặng lễ và cử thuộc hạ hộ tống hồi kinh thì bên nhà họ Vương mới bị dọa đến độ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mặt như đưa đám, tìm gặp Trường Hưng hầu xác thực, sau đó lấy lý do “bát tự không hợp” từ chối khéo hôn sự với Tống gia.

‌Đậu Chiêu cười nhạo: 

– Bát tự không hợp đúng là viên linh đan diệu dược!

‌Tống Mặc lại để tâm đến thái độ của Tống Nghi Xuân đối với Đậu Chiêu.

‌Hắn chân thành tỏ lời xin lỗi Đậu Chiêu.

‌Đậu Chiêu tươi cười, chớp chớp hai mắt nhìn Tống Mặc: 

– Chàng yên tâm! Ta sẽ không chấp nhặt với quốc công gia. Ông ấy uất nghẹn mãi cũng cần có chỗ phát tiết chứ!

‌Tống Mặc bật cười.

‌Đậu Chiêu lại hỏi:

– Vừa rồi chàng làm gì? Ở nhà cũng không có việc gì, chàng nếu vội thì cứ đi đi! Không cần lo lắng cho ta.

Tống Mặc bày ra vẻ vặt đau khổ:

‌- Định đi uống rượu với Mã Hữu Minh nhưng nghe báo trong nhà xảy ra chuyện, ta lấy cớ hẹn hắn hôm khác. Hiện tại sao có thể đi tìm hắn? 

Sau đó hai mắt sáng rực nhìn Đậu Chiêu.

– Thọ Cô! Nếu không hôm nay nàng xuống bếp nấu cho ta vài món ngon đi?

‌Tên này thích sai mình ghê ây!

‌Lâu rồi Đậu Chiêu không xuống bếp, lại nghe Tống Mặc nói như vậy, nàng cũng nổi hứng, bảo Cam Lộ thông báo cho vú hầu quản lý nhà bếp.

‌Tống Mặc bên cạnh nỉ non: 

– Ta đi cùng nàng! Ta chưa thấy người khác nấu cơm bao giờ!

‌Đậu Chiêu không biết nói gì cho phải.

‌Nàng mang theo Tống Mặc đến nhà bếp.

Vú hầu quản lý nhà bếp nhanh như chớp xuất hiện trước cửa, cung nghênh hai người, sau đó nơm nớp lo sợ nhóm lửa chuẩn bị thức ăn.

‌Tống Mặc ngồi trên sập trong phòng, quan sát nhất cử nhất động của Đậu Chiêu.

‌Nàng bước đến đâu, ánh mắt hắn chạy ngay đến đó.

‌Lâu dần, Đậu Chiêu hơi mất tự nhiên, tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi cả thìa muối vào nồi canh.

‌Nàng đành phải đuổi Tống Mặc: 

– Chàng ra ngoài ngồi đi! Nơi này toàn mùi dầu mỡ và khói bếp, kẻo lại bị dính lên người.

‌Tống Mặc “ồ” một cái, dịch tới cửa phòng, cơ mà chỉ cách chỗ cũ ba bước chân.

‌Đậu Chiêu dở khóc dở cười, cố gắng làm mấy món sở trường rồi bảo vú hầu bày cơm ở nhà chính

Một gia nhân đến bẩm, nói rằng có người trong cung tới truyền chỉ Tống Mặc sáng sớm mai vào cung.

Sáng nay, Tống Nghi Xuân vào cung dập đầu tạ ơn, bẩm báo công việc, lúc trở về thì mặt mày hớn hở. Đậu Chiêu lo lắng ông ta đã nói gì đó với hoàng thượng, trầm ngâm hỏi: 

– Cần thăm dò người trong cung không?

– Chắc không có gì đâu! Nếu có việc, Uông công công nhất định sẽ báo cho ta đầu tiên.

‌Uông công công là chỉ Uông Cách.

‌Tống Mặc đi gặp người trong cung, nói vài lời khách sáo rồi thưởng hai cái hồng bao thật dày, sáng sớm ngày kế tiếp cùng Tống Nghi Xuân một trước một sau vào cung.

‌Còn không đợi Tống Mặc xuất cung, người đưa tin đã chạy như bay tới: 

– Chúc mừng phu nhân! Chúc mừng phu nhân! Thế tử gia thăng chức đồng tri Kim Ngô vệ, còn được quản lý công việc của Binh mã ti Ngũ thành.

‌Đậu Chiêu sửng sốt.

‌Năm nay Tống Mặc mới mười sáu tuổi.

Nàng ngờ vực hỏi:

‌- Thật ư? Ngươi nghe ai nói?

Gia nhân kia không giấu nổi vui mừng, phấn khởi đáp: 

– Uông công công của cung Càn Thanh cho người đến báo ạ. Hoàng thượng đã hạ chỉ. Thế tử gia trở về, phu nhân sẽ nhìn thấy thánh chỉ.

‌Thánh ân tới quá đột ngột!

‌Còn nhiều nghi vấn, gia nhân kia lại ‘hỏi một không biết ba’.

‌Đậu Chiêu đành nhẫn nại, chờ Tống Mặc trở về.

‌Đậu Thế Xu lại chứng kiến toàn bộ sự việc.

‌Sau khi kết thúc công việc, ông lập tức trở về ngõ Hòe Thụ.

‌Ngũ phu nhân tự mình giúp thay xiêm y.

‌Ông hỏi Ngũ phu nhân: 

– Còn mấy ngày nữa là Thọ Cô về nhà ngoại?

‌- Còn bốn ngày.

‌Ông trầm ngâm dặn dò: 

– Đến lúc đó, nàng và hai con dâu phải chuẩn bị thật tốt, đến ngõ Tĩnh An tự góp vui.

‌Ngũ phu nhân kinh ngạc.

‌Đậu Thế Xu chưa bao giờ lo chuyện của nội viện. Bà bất an hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì ư?

‌- Sau buổi trầu, hoàng thượng giữ Anh quốc công và Tứ cô gia ở lại cung Càn Thanh cung để nói chuyện. Hoàng thượng nhiều lần tán dương Tứ cô gia làm việc vững vàng, linh động, sau đó đột nhiên hỏi khi nào Tứ cô gia đưa Thọ Cô về nhà ngoại, tiếp đó phong Tứ cô gia làm đồng tri Kim Ngô vệ, ban quyền quản lý công việc của Binh mã ti Ngũ thành, còn nói với Tứ cô gia rằng: “Như thế thì khanh mới có chút thể diện trước mặt nhạc phụ”…

‌Ngũ phu nhân hoảng sợ: 

– Hoàng thượng nói như vậy?

‌Hoàng thượng đối xử với thần tử này quả thực như trưởng bối quan tâm đến con cháu ruột thịt.

Đậu Thế Xu nghiêm mặt, nói:

– Đúng thế! Lúc ấy, Anh quốc công cũng ở đó, khiêm tốn chối từ thì bị hoàng thượng giáo huấn một trận, nói cái gì: “Con trai lớn cần được rèn luyện nhiều hơn, bằng không về sau sao có thể trọng dụng”; Còn nói: “Chính vì Nghiên Đường còn nhỏ tuổi nên trẫm mới để nó dưới mi mắt, làm sai còn có thể chỉ bảo. Nếu để nó đến Tuyên Đồng hoặc Lưỡng Quảng, nằm ngoài tầm tay, những quan viên đó sẽ lừa trên gạt dưới, chúng ta không biết gì hết, Nghiên Đường sẽ sinh ra cái tính ương ngạnh ngoan cố. Đấy mới là hại nó!”

‌Ngũ phu nhân như hít phải ngụm khí lạnh, do dự hỏi: 

– Hoàng thượng có ý gì? Trách mắng Anh quốc công rồi thăng chức cho Tứ cô gia…

‌Đậu Thế Xu còn chưa nghe đến Vương tham tướng kia, ông kể cho Ngũ phu nhân về hôn sự của hai nhà Tống – Hoa:

– … Khả năng cao vù chuyện tục huyền của Anh quốc công.

‌Ngũ phu nhân nghẹn lời: 

– Chẳng lẽ hoàng thượng không muốn Anh quốc công tục huyền? Thế thì quá không thuận tình đạt lý rồi!

‌- Bình thường nàng khôn khéo giỏi giang, sao những lúc quan trọng lại hồ đồ thế! Sao hoàng thượng sao có thể không cho Anh quốc công tục huyền. Hoàng thượng đang ám chỉ với Anh quốc công rằng thế tử của phủ Anh quốc công chính là Tứ cô gia, Anh quốc công lựa mà làm!

‌Ngũ phu nhân suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra nút thắt trong đó, không khỏi cảm khái: 

– Tứ cô gia lợi hại thật! Có thể xoay hoàng thượng như chong chóng!

‌- Nói bậy bạ gì đó! Lời này có thể nói ra miệng sao?

‌Hàm ý rằng mọi người tự biết trong bụng.

‌Ngũ phu nhân kích động: 

– Khỏi cần chờ tới bốn ngày! Ngày mai, thiếp lập tức đến ngõ Tĩnh An tự, dù không có chỗ cần giú thì qua đó xem thế nào.

‌Đậu Thế Xu trầm tư một lát rồi nói: 

– Còn một chuyện nữa! Nàng bàn với Thọ Cô xem, Vương thị đã bị đưa về nhà ngoại, đâu thể để vợ của quản gia quán xuyến nhà cửa mãi được, không bằng nàng tìm một cô nương gia thế trong sạch làm thiếp cho Thất đệ. Gần nhất là có thể quản lý việc nhà, lâu dài là chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Thất đệ. Nếu cô nương kia may mắn, biết đâu lại sinh được một đứa con, cũng có người lo liệu hương khỏi sau này.

‌Ngũ phu nhân hiểu ý, lập tức nói: 

– Lão gia yên tâm, thiếp sẽ nói với Thọ Cô.

‌Dù Đậu Chiêu đồng ý hay không thì đó là chuyện của nó. Nhưng bọn họ nhất định phải giải quyết xong Vương thị.

‌Đậu Thế Xu hài lòng gật đầu.


‌Đậu Chiêu nghe nói Tống Mặc đã trở lại, nhịn không được chạy ra cổng lớn của Di Chí đường đón hắn.

‌- Chàng thật sự được thăng chức đồng tri Kim Ngô vệ?

‌Đồng tri Kim Ngô vệ là chức quan chỉ sau Đô chỉ huy sứ, ngoài nghiệm vụ quản lý trực tiếp quân lương, trình báo quân công của Kim Ngô Vệ thì có giám sát nhiều sự vụ khác nên không ai dám không coi trọng.

‌Tống Mặc mỉm cười gật đầu.

‌Đậu Chiêu chắp tay trước ngực, niệm một câu: “A di đà phật”.

‌Nói cách khác, kế sách của Tống Mặc đã thành công.

‌Hoàng thượng đã biết Tống Nghi Xuân và Tống Mặc bất hòa.

Có lẽ trên thế gian này chỉ có Thọ Cô thông minh như vậy.

Lộ một chút manh mối là nàng có thể đoán được ngay.

Tâm trạng của Tống Mặc vô cùng tốt, mỉm cười nói: 

– Có phải phu nhân nên thưởng ta gì đó không? Ta được thăng quan tiến chứ mà!

‌Đây là lần đầu tiên đám vú hầu của Di Chí đường nhìn thấy thế tử gia của bọn họ vui cười, thậm chí còn bông đùa như vậy.

‌Mọi người trợn mắt há mồm.

‌Nghiêm Triều Khanh vội “khụ” một tiếng, cười nói: 

– … Nơi này không phải chỗ nói chuyện, huống chi thế tử gia lại vừa thăng chức, người trong phủ phải đến hành lễ. Thế tử gia mau vào thính đường ngồi, để tôi cũng được chúc mừng ngài.

‌Nghĩ đến vẻ mặt như táo bón của phụ thân ở cung Càn Thanh, Tống Mặc kìm lòng không đậu mà thở nhẹ ra, cảm thấy bầu trời tươi sáng hơn bao nhiêu.

‌Từ nay về sau, những thủ đoạn kia của phụ thân không thể thương tổn đến hắn.

Hắn tươi cười đi vào thính đường, bảo với Đậu Chiêu:

– Thưởng mỗi người hai nguyên bảo bạc quả tử!

‌Phủ Anh quốc công đúc nhiều loại bạc quả tử để thưởng cho người hầu, nguyên bảo – tám tiền một cái, hoa mai – năm tiền một cái, phương thắng – bốn tiền một cái, rồi đến cây đậu bạc, hạt đậu vàng – hai tiền một cái….

‌Mọi người đều hoan hô.

‌Đậu Chiêu cũng vui mừng, cười khanh khánh đáp vâng.

Chương 307: Về nhà ngoại

Trái ngược với không khí hân hoan vui mừng bên Di Chí đường, đám vú hầu bên viện Tê Hương lại nơm nớp lo sợ, bão lớn cũng không dám ra.

Tống Nghi Xuân giống như dã thú bị vây bắt, ở trong phòng cuồng nộ: 

– … Nghiệt chủng! Không biết nó đã nói gì với hoàng thượng? Hoàng thượng bị nó lừa mà giúp nói. Biết bây giờ thế này, đáng lẽ ta phải trừ khử nó luôn, còn mở từ đường cài gì…

Đào Khí Trọng khoanh tay đứng bên cạnh lại có lo lắng khác. Ông thất thanh hô lên “Quốc công gia”, cắt ngang lời lải nhải của Tống Nghi Xuân, nhìn lướt qua trong phòng không có ai mới hạ giọng nhắc nhở: 

– Theo ngài, tại sao hoàng thượng lại biết ngài và thế tử gia bất hòa? Bình thường hoàng thượng sẽ không quan tâm đến mấy chuyện như này.

Tống Nghi Xuân sửng sốt.

Đào Khí Trọng nói: 

– Quốc công gia, tôi cho rằng ngài không thể cho qua việc này, phải nghĩ biện pháp giải thích với hoàng thượng. Nếu việc hôm nay không được làm rõ ràng, e rằng sau này còn có kẻ ton hót với hoàng thượng. Chỉ có cả đời làm cướp, nào có cả đời phòng giặc? Cứ như vậy, chúng ta quá bị động.

Tống Nghi Xuân lâm vào trầm tư.

Nhất thời, trong phòng im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lại có một thân ảnh nho nhỏ linh hoạt từ bên cạnh cửa sổ hiện lên, lẻn đến bên tường hoa sau, rất nhanh không thấy dấu vết.

※※※※※

Đậu Chiêu bên này đã phát thưởng xong. Bên Đậu gia và bằng hữu thân quen của Tống Mặc cũng dần dần nghe tin, đặc biệt là người muốn tạo mối quan hệ thận thiết với Binh mã ti Ngũ thành như phủ doãn Thuận Thiên – Hoàng Kỳ. Hoàng đại nhân và Đô chỉ huy sứ Binh mã ti Ngũ thành tạm thời – Đông Bình bá đều phái quản gia đắc lực gửi quà mừng. Cho nên ngày Đậu Chiêu về nhà ngoại, ngõ Tĩnh An tự có vẻ náo nhiệt hơn bình thường, không chỉ bên ngõ Hòe Thụ tới mà Kỷ thị cùng Hàn thị sắp lâm bồn bên ngõ Miêu Nhi cũng sang góp vui.

Đậu Thế Anh vô cùng hãnh diện, không truy cứu chuyện Đậu Chiêu không tới buổi tiệc do Đậu Minh tổ chức, chỉ hỏi: 

– Con định ở nhà mấy ngày? Để ta cho người chuẩn bị.

Không nhất định phải ở nhà ngoại một tháng. Cô nương sau khi xuất giá một tháng có thể chọn số ngày ở lại.

Đậu Chiêu tỏ ý xin lỗi:

– Chỉ có thể ở lại hai hoặc ba ngày! Qua hai ngày, thế tử gia phải đi nhận chức, còn muốn đốc thúc quan phủ điều tra vụ hỏa hoạn, đành đợi lần sau sẽ về lâu hơn.

Để thể hiện tấm lòng quý trọng mỗi khi được về nhà ngoại, con gái đã xuất giá thường ở ít nhất bốn ngày, thậm chí còn hơn một tháng. Chỉ vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi như Đậu Chiêu là rất ít. Cũng may Đậu Thế Anh lại cho rằng con gái đã xuất giá thì phải đặt nhà chồng lên đầu, không cảm thấy Đậu Chiêu ngỗ nghịch, cười bảo:

– Hai, ba ngày thì hai, ba ngày! Hôm đó, Nghiên Đường cứ đến đón con.

Tống Mặc vội đứng dậy đáp vâng, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ vui mừng..

Đậu Thế Anh nhìn vậy ha hả cười.

Con rể mong con gái sớm về ha!

Ông nhìn Tống Mặc, ánh mắt càng thêm ôn hòa, nói đến chuyện của hắn: 

– Con còn nhỏ tuổi, không tránh khỏi sẽ có người không phục, nhưng tuyệt đối không được kiêu căng, phải biết rằng những tay lão làng không dễ chọc vào. Họ từng trải, có nhiều kinh nghiệm, lại tinh thông sổ sách thuế ruộng, thậm chí có móc nối với người của bộ Hộ, bộ Binh. Nếu họ không ngáng chân ai đó thì thôi, một khi đã muốn thì chắc chắn được. Con đường làm quan của con còn dài, không cần chấp nhặt với họ, phải khiêm tốn cẩn thận, khoan dung rộng lượng, học được cách lấy nhu thắng cương…

Đậu Chiêu cố nén mới không cười ra tiếng.

Tống Mặc không gây chuyện với người khác thì thôi, lấy đâu ra chuyện người gây chuyện với hắn! Liệu có mấy con châu chấu sống sót qua được mùa thu*? Hơn nữa, phụ thân nói chỉ dạy khiêm tốn nhường nhịn, nếu quả thực nghe theo, e rằng Tống Mặc sẽ bị ăn đến mẩu xương cũng chẳng còn. Nhưng mà Tống Mặc rất giỏi che giấu cảm xúc, giống như bây giờ đang bày ra bộ mặt kính cẩn trước phụ thân kìa.

Hắn diễn quá giỏi!

Tống Mặc ngoan ngoãn thụ giáo, nghiêm túc lắng nghe, không gật đầu thì cũng đáp vâng, như thể coi lời của Đậu Thế Anh là ‘khuôn vàng thước ngọc’. Đậu Thế Anh nhìn mà hết sức hài lòng, càng nói càng hăng say, càng nói càng hưng phấn.

Cao Thăng đứng đợi ngoài cửa.

Đậu Chiêu vội hỏi:

– Cao quản gia có chuyện gì thế? 

Cao Thăng quẫn bách, cuống quýt nói: 

– Không có việc gì! Không có việc gì ạ!

Đậu Thế Anh trầm mặt.

Đậu Chiêu mở tiệc, Đậu Minh không đi, nói là phải về nhà ngoại nhưng xong việc cũng không giải thích lấy một câu. Sau đó Đậu Minh bày tiệc, tuy Đậu Chiêu nói lễ đến người không đến là sai nhưng con bé nói cũng có lý.

Hai tỷ muội cũng coi như hòa.

Cho nên lần này ông đã sai Cao Thăng đi mời Đậu Minh tới, cũng để hắn chuyển lời:  “Những chuyện trước đây cho qua, từ hôm nay trở đi, hai tỷ muội thân thiết như người một nhà.”

Mà lúc này nhìn thấy bộ dạng của Cao Thăng, Đậu Thế Anh nào không rõ.

Đậu Minh ngoảnh mặt làm ngơ, không đoái hoài đến lời của ông.

Đậu Thế Anh cố nén không vui, hỏi: 

– Tiệc rượu đã bày xong chưa?

– Xong rồi! Xong rồi ạ! Cao Thăng đang không biết trả lời thế nào, nghe hỏi vậy

Chương 306-310

Xem giới thiệu truyện Cửu Trọng Tử
A+ A-

Chương 306: Cất nhắc

‌Phu thê Tống Mặc ngồi xuống kháng sàng cạnh cửa sổ.

‌ Đậu Chiêu gọi Cam Lộ phụng trà, đám nhà hoàn cũng nối đuôi nhau vào phòng, Tố Tâm lúc này mới đỏ mặt đi đến.

‌” Phu nhân, việc người phân phó em đã dặn dò Vương quản sự, hắn lập tức phải người đi Thái Y viện, nói sẽ nhanh có tin báo lại.”

‌Tống Mặc nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Là ai không khỏe?”

‌”Không có ai.” Đậu Chiêu cười nói, “Việc này chàng không cần để tâm.”

‌Tống Mặc nhìn sắc mặt Đậu Chiêu vẫn tốt, cho rằng có bà tử nha hoàn nào đó bị bệnh, liền đem chuyện này bỏ qua.

‌Đậu Chiêu hỏi hắn: ” Trường Hưng hầu sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?”

‌Tống Mặc khẽ cười: “Ta lấy danh nghĩa Uông nội thị đến Hộ bộ chào hỏi, lôi kéo quan hệ với phủ Đại Đồng Tổng binh Quân lương.”

‌ Đậu Chiêu lo lắng: “Vậy có được không? Nếu như bị Hoàng Thượng phát hiện…..”

‌Tống Mặc thản nhiên giải thích: “Có phủ Tổng binh Quân lương nào không chậm trễ? Phủ Đại Đồng Tổng binh Quân lương cũng không thể nào nằm ngoài số đó a?Không phải không trả, bất quá phủ Đại Đồng Tổng binh Quân lương so với nơi khác chậm hơn một chút! Công văn gửi lên cũng có thứ tự trước sau, nếu ông ta dám bấm báo Hoàng Thượng cũng không chiếm được lý! Trường Hưng hầu không thể vì chút việc nhỏ này mà tháng nào cũng chạy đến kinh thành mời đám người ở Hộ bộ uống rượu đi.”

‌ Đúng là Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi!

‌Đậu Chiêu lau mồ hôi, nói: “Làm thế nào Uông nội thị lại ra mặt giúp chàng?”

‌”Chuyện tốt như vậy dễ kiếm?” Tống Mặc cười đùa, “Không chịu chút thiệt làm sao có được!”

‌Có thể khiến Uông Uyên ra mặt, làm Trường Hưng hầu cúi đầu, Tống Mặc, thật sự rất lợi hại!

‌Vương gia càng không cần phải nói.

‌Ban đầu còn nghi ngờ, chờ đến khi Trường Hưng hầu phân phó đem trọng lễ đi, cũng phái thuộc hạ hộ tống hồi kinh, hắn lúc này mới bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mặt như đưa đám, tìm gặp Trường Hưng hầu xác thực, lại đành lấy lý do “bát tự không hợp” uyển chuyển từ chối hôn sự với Tống gia.

‌Đậu Chiêu không khỏi cười nhạo: “Bát tự không hợp đúng là” viên linh đan” hữu ích!”

‌Tống Mặc lại để tâm đến thái độ của Tống Nghi Xuân đối với Đậu Chiêu.

‌Hắn chân thành tỏ ý xin lỗi Đậu Chiêu.

‌Đậu Chiêu tươi cười, chớp chớp hai mắt nhìn Tống Mặc: “Chàng yên tâm ta sẽ không chấp nhặt với Quốc công gia, lão nhân gia phải chịu ủy khuất nhiều như vậy, cũng cần có chỗ phát tiết chứ!”

‌Tống Mặc bật cười.

‌Đậu Chiêu cười nói: “Chàng vừa rồi làm gì? Trong nhà cũng không có việc gì, chàng nếu có vội thì cứ đi đi! Không cần lo lắng cho ta.”

‌”Vốn dĩ cùng Mã Hữu Minh uống rượu, lại nghe trong nhà xảy ra chuyện, ta lấy cớ hẹn hắn hôm khác.” Tống Mặc bày ra vẻ mặt đau khổ, “Hiện tại sao có thể đi tìm hắn?” Sau đó hai mắt sáng rực nhìn Đậu Chiêu, “Thọ Cô, nếu không hôm nay nàng xuống bếp nấu cho ta vài món ngon đi?”

‌Người này, thật thích sai sử mình a!

‌Đậu Chiêu cũng lâu rồi không xuống bếp, lại nghe Tống Mặc nói như vậy, nàng có chút nổi hứng, bảo Cam Lộ đi thông báo cho bà tử quản lý phòng bếp.

‌Tống Mặc bên cạnh nỉ non: “Ta đi cùng nàng! Ta còn chưa thấy người khác nấu cơm bao giờ!”

‌Đậu Chiêu không biết nói gì cho phải.

‌Nàng mang theo Tống Mặc đi phòng bếp.

‌Bà tử quản sự phòng bếp nhanh như chớp xuất hiện trước cửa tiểu viện, cung nghênh hai người, sau đó nơm nớp lo sợ nhóm lửa chuẩn bị thức ăn.

‌Tống Mặc ngồi trên sập trong phòng bếp, quan sát nhất cử nhất động của Đậu Chiêu.

‌Nàng bước đến đâu, ánh mắt hắn liền chạy đến đó.

‌Lâu dần, Đậu Chiêu có điểm mất tự nhiên, tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi cả thìa muối vào nồi canh.

‌Nàng đành phải đuổi Tống Mặc: “Chàng ra ngoài ngồi đi, nơi này toàn mùi dầu mỡ, khói bếp, kẻo lại bị dính lên người.”

‌Tống Mặc “a” một tiếng, dịch tới cửa phòng, bất quá chỉ cách chỗ cũ ba bước chân.

‌Đậu Chiêu dở khóc dở cười, cố gắng làm mấy món sở trường, lại chỉ huy bà tử tới chính phòng bày cơm.

‌Có gã sai vặt đến bẩm, nói trong cung có người tới truyền chỉ Tống Mặc sáng mai tiến cung.

‌Sáng sớm Tống Nghi Xuân liền vào cung dập đầu tạ ơn, bẩm báo việc lặt vặt.

‌Tống Nghi Xuân trở về thì mặt mày hớn hở, khiến Đậu Chiêu lo lắng trước mặt Hoàng Thượng ông ta đã nói gì đó, trầm ngâm hỏi: “Có cần thăm dò người trong cung không??”

‌”Hẳn là không có gì.” Tống Mặc cười nói, “Nếu có việc, Uông công công nhất định sẽ báo lại cho ta đầu tiên.”

‌Uông công công là chỉ Uông Cách.

‌Tống Mặc đi gặp người trong cung, nói vài lời khách khí rồi thưởng hai cái hồng bao thật dày, sáng sớm ngày kế tiếp, cùng Tống Nghi Xuân một trước một sau vào cung.

‌Còn không đợi Tống Mặc ra cung, người đưa tin đã chạy như bay tới: “Chúc mừng Phu nhân! Chúc mừng Phu nhân! Thế tử gia thăng làm đồng tri Kim Ngô Vệ, còn được quản lý sự vụ của Binh mã tư Ngũ thành.”

‌Đậu Chiêu chấn động.

‌Tống Mặc năm nay mới mười sáu tuổi.

‌”Lời này là thật?” Đậu Chiêu ngờ vực hỏi, “Ngươi nghe ai nói?”

‌Gã sai vặt khóe mắt đuôi mày không dấu nổi vui sướng, phấn khởi đáp: “Là Uông công công ở Càn Thanh cung cho người đến báo, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, chờ Thế tử gia trở về, người liền nhìn thấy thánh chỉ.”

‌Thánh ân tới quá đột ngột!

‌Còn nhiều nghi vấn, gã sai vặt kia lại ‘hỏi một không biết ba’.

‌Đậu Chiêu đành nhẫn nại, chờ Tống Mặc trở về.

‌Đậu Thế Xu lại chứng kiến toàn bộ sự việc.

‌Sau khi kết thúc công việc, ông lập tức trở về ngõ Hòe Thụ.

‌Ngũ phu nhân tự mình giúp thay y phục.

‌Ông hỏi ngũ phu nhân: “Còn mấy ngày nữa Thọ Cô về nhà thân mẫu đối nguyệt?”

‌Ngũ phu nhân cười nói: “Còn có 4 ngày.”

‌Ông trầm ngâm dặn dò: “Đến lúc đó nàng và hai con dâu phải chuẩn bị thật tốt, đi ngõ Tĩnh An Tự cũng giữ thể diện trước Thọ Cô.”

‌Ngũ phu nhân kinh ngạc.

‌Đậu Thế Xu chưa bao giờ quản chuyện của nội viện.

‌”Đã xảy ra chuyện gì?” Bà có chút bất an hỏi.

‌”Hôm nay sau khi thượng triều, Hoàng Thượng gọi Anh quốc công cùng tứ cô gia ở lại Càn Thanh cung nói chuyện,” Đậu Thế Xu nói, “Hoàng Thượng nhiều lần tán dương tứ cô gia hành sự trầm ổn, lại đoán được biến sự, sau đó đột nhiên hỏi Tứ cô gia khi nào đưa Tứ cô cô về nhà mẹ đẻ trụ đối nguyệt, tiếp đó liền phong tứ cô gia làm Đồng tri Kim Ngô Vệ, được quản lý sự vụ của Binh mã tư Ngũ thành, còn nói với tứ cô gia ‘cứ như vậy, ngươi đến gặp nhạc phụ cũng thêm chút thể diện’ ….. “

‌Ngũ phu nhân hoảng sợ: “Hoàng Thượng thật sự nói như vậy?”

‌Hoàng Thượng đối với thần tử này quả thực như trưởng bối quan tâm đến con cháu ruột thịt.

‌”Đúng như vậy” Đậu Thế Xu thần sắc ngưng trọng. “Lúc ấy Anh quốc công cũng ở đó, còn khiêm tốn chối từ, lại bị Hoàng Thượng giáo huấn một trận, nói cái gì ‘Con trai lớn cần được rèn luyện nhiều hơn, bằng không về sau sao có thể trọng dụng’, còn nói ‘chính vì Nghiên Đường tuổi còn nhỏ nên trẫm mới để hắn dưới mi mắt, làm sai còn có thể chỉ bảo. Nếu đem hắn đến Tuyên Đồng hoặc Lưỡng Quảng, nằm ngoài tầm tay, những quan viên ngoại biên đó sẽ lừa trên gạt dưới. Chúng ta cái gì cũng không biết, đem Nghiên Đường dưỡng ra cái tính ương ngạnh ngoan cố, đấy mới là hại hắn’.”

‌Ngũ phu nhân như hít phải ngụm khí lạnh, do dự hỏi: “Hoàng Thượng có ý tứ gì? Trách mắng Anh quốc công? Lại thăng chức cho tứ cô gia…..”

‌Đậu Thế Xu còn chưa nghe đến Vương tham tướng kia, ông đem việc hôn thân của Tống gia và Hoa gia nói cho Ngũ phu nhân: “….. Quá nửa là vì chuyện tục huyền của Anh quốc công.”

‌Ngũ phu nhân nghẹn lời: “Chẳng lẽ, Hoàng Thượng không muốn Anh quốc công tục huyền? Cũng quá không thuận nhân tình!?”

‌”Nàng ngày thường khôn khéo giỏi giang, sao như lúc quan trọng lại hồ đồ như vậy!” Đậu Thế Xu nói, “Hoàng Thượng sao có thể không cho Anh quốc công tục huyền, Hoàng Thượng là ám chỉ, Thế tử phủ Anh quốc công là tứ cô gia, Anh quốc công hành sự phải có cân nhắc hơn!”

‌Ngũ phu nhân suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra ‘nút thắt’ trong đó, bà không khỏi cảm khái: “Tứ cô gia thật lợi hại! Có thể đem Hoàng Thượng xoay như chong chóng*!”

‌*Raw: 拨弄得团团转

‌”Nói bậy bạ gì đó!” Đậu Thế Xu gấp giọng khiển trách, “Lời này có thể nói ra miệng sao?”

‌Hàm ý rằng mọi người trong lòng đều đã biết.

‌Ngũ phu nhân kích động: “Khỏi cần chờ tới 4 ngày, thiếp ngày mai lập tức đi ngõ Tĩnh An Tự, cho dù không có chỗ cần giúp, thì đi nhìn qua vẫn tốt hơn.

‌Đậu Thế Xu trầm tư một lát, nói: “Còn một chuyện nữa — nàng cùng Tứ cô cô bàn bạc xem, Vương thị đã bị đưa về nhà mẹ đẻ Vương gia, cũng không thể để vợ của quản sự chủ trì việc nội trợ bên ngõ Tĩnh An Tự được, không bằng nàng tìm một cô nương gia thế trong sạch làm thiếp cho thất đệ. Gần nhất, có thể quản lý việc nhà, lâu dài cũng là chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của thất đệ. Nếu cô nương kia may mắn, biết đâu lại sinh được một đứa con, cũng có người lo liệu hương khỏi sau này.”

‌Ngũ phu nhân hiểu ý, lập tức nói: “Lão gia yên tâm, lời lão gia nói thiếp sẽ truyền đến tai Tứ cô cô.”

‌Cho dù Đậu Chiêu có đồng ý hay không, , đó là chuyện của nàng, nhưng hôm nay, bọn họ cần thiết phải có tính toán rõ ràng với Vương thị.

‌Đậu Thế Xu hài lòng gật đầu.

‌*******

‌Đậu Chiêu nghe nói Tống Mặc đã trở lại, nhịn không được, chạy ra cổng lớn của Di Chí Đường nghênh đón hắn.

‌”Chàng thật sự được thăng làm Đồng tri Kim Ngô Vệ?” Nàng vội vàng hỏi Tống Mặc.

‌Đồng tri Kim Ngô Vệ, chức quan chỉ sau Chỉ Huy Sứ, bởi vì trực tiếp quản lý quân lương, trình báo quân công của Kim Ngô Vệ, còn có giám sát nhiều sự vụ khác; do vậy không ai dám không coi trọng.

‌Tống Mặc mỉm cười gật đầu.

‌Đậu Chiêu không khỏi chắp tay trước ngực, niệm một câu”A di đà phật”.

‌Nói cách khác, kế sách của Tống Mặc thành công.

‌Hoàng Thượng đã biết Tống Nghi Xuân và Tống Mặc bất hòa.

‌Thế gian này, có lẽ chỉ có Thọ Cô thông minh như vậy.

‌Sự tình lộ chút manh mối, nàng liền biết chuyện gì xảy ra.

‌Tống Mặc lại lần nữa gật đầu, tâm trạng vô cùng tốt, cười nói: “Phu nhân có phải nên thưởng ta gì đó? Ta tốt xấu gì cũng coi như là thăng quan tiến chức!”

‌Thế tử gia vui cười thậm chí mang vài phần bông đùa như vậy, đám vú già của Di Chí Đường lần đầu tiên nhìn thấy.

‌Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

‌Nghiêm Triều Khanh vội “Khụ” một tiếng, cười nói: “…… Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, huống chi Thế tử gia lại vừa tiến chức, người trong phủ phải đến hành lễ. Thế tử gia mau vào thính đường ngồi, để tôi cũng được chúc mừng ngài.”

‌Nghĩ đến sắc mặt khó coi của phụ thân ở Càn Thanh cung, Tống Mặc trong lòng không khỏi thở phào, lại cảm thấy bầu trời tươi sáng thêm vài phần.

‌Từ nay về sau, những thủ đoạn kia của phụ thân không thể thương tổn đến hắn.

‌”Thưởng!” Hắn cười đi vào thính đường, phân phó Đậu Chiêu, “Mỗi người thưởng hai nguyên bảo bạc quả tử!”

‌Phủ Anh quốc công đúc nhiều loại bạc quả tử để thưởng cho hạ nhân, nguyên bảo – tám tiền một cái, hoa mai – năm tiền một cái, phương thắng – bốn tiền một cái; rồi đến cây đậu bạc, hạt đậu vàng, hai tiền một cái….

‌Mọi người đều hoan hô.

‌Đậu Chiêu cũng vui mừng ra mặt, cười khanh khách mà đáp lời “vâng”.

Chương 307: Đối nguyệt

Trái ngược với không khí hân hoan vui mừng bên Di Chí Đường, đám vú già Tê Hương Viện lại nơm nớp lo sợ, bão lớn cũng không giám ra.

Tống Nghi Xuân giống như dã thú bị vây bắt, ở trong phòng cuồng nộ: “…… Nghiệt chủng, không biết hắn ở trước mặt Hoàng Thượng nói gì. Hoàng Thượng bị đem ra xoay vòng vòng, thế nhưng vẫn vì hắn xuất đầu, sớm biết như vậy, lúc trước ta nên dứt khoát đem hắn thu thập sạch sẽ, còn khai từ đường cài gì……”

Đào Khí Trọng khoanh tay đứng bên cạnh lại có lo lắng khác.

Ông thất thanh hô lên “Quốc công gia”, đánh gãy lời lải nhải của Tống Nghi Xuân, lại nhìn lướt qua trong phòng không có ai, mới thấp giọng nhắc nhở: “Ngài nói xem, Hoàng Thượng sao lại biết ngài và Thế tử gia sinh bất hòa? Bình thường Người sẽ không quản mấy sự tình này!”

Tống Nghi Xuân sửng sốt.

Đào Khí Trọng nói: “Quốc công gia, tôi thấy việc này ngài không thể cho qua, phải nghĩ biện pháp làm rõ trước mặt Hoàng Thượng mới được. Nếu việc hôm nay không được nói rõ ràng, chỉ sợ sau này còn có kẻ mách lẻo với Hoàng Thượng. Chỉ có cả đời làm cướp, nào có cả đời phòng giặc? Cứ như vậy, chúng ta quá bị động.”

Tống Nghi Xuân lâm vào trầm tư.

Nhất thời, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lại có một thân ảnh nho nhỏ linh hoạt từ bên cạnh cửa sổ hiện lên, lẻn đến bên tường hoa sau, rất nhanh không thấy dấu vết.

※※※※※

Đậu Chiêu bên này đã phát thưởng xong, người Đậu gia và bằng hữu thân quen của Tống Mặc cũng dần dần nghe tin, đặc biệt là người muốn cùng Binh mã tư Ngũ thành giao hảo như Phủ doãn Thuận Thiên – Hoàng Kỳ, Hoàng đại nhân hay Đô Chỉ huy sứ Binh mã tư Ngũ thành tạm thời – Đông Bình bá, đều phái quản sự đắc lực đưa quà lễ đến. Cho nên chờ đến ngày Đậu Chiêu về nhà thân mẫu trụ đối nguyệt, ngõ Tĩnh An Tự liền có vẻ phá lệ náo nhiệt, không chỉ người ngõ Hòe Thụ đều tới, Kỷ thị cùng Hàn thị sắp lâm bồn bên ngõ Miêu Nhi cũng sang góp vui.

Đậu Thế Anh cảm thấy vô cùng hãnh diện, cũng không truy hỏi tại sao lần trước Đậu Minh đãi tiệc mà Đậu Chiêu lại không tới, trực tiếp hỏi: “Con định ở nhà mấy ngày? Cũng để ta cho người chuẩn bị.”

Không nhất định phải ở nhà thân mẫu một tháng. Cô nương sau khi xuất giá một tháng, có thể chọn số ngày ở lại.

“Chỉ có thể hai, ba ngày.” Đậu Chiêu tỏ ý xin lỗi, nói, “Qua hai ngày Thế tử phải đi nhận chức, còn muốn đốc thúc quan phủ điều tra vụ hỏa hoạn trong nhà, đành đợi lần sau sẽ về lâu hơn chút.”

Nữ nhi xuất giá, để thể hiện tâm ý quý trọng nhà thân mẫu, cũng ở bốn ngày thậm chí còn hơn một tháng, giống như Đậu Chiêu, chỉ vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi, đúng là rất ít. Cũng may, Đậu Thế Anh lại cảm thấy, nữ nhi nếu đã gả ra ngoài đương nhiên sẽ phải đem nhà chồng làm trọng, cũng không cho rằng nàng ngỗ nghịch, cười nói: “Hai, ba ngày thì hai, ba ngày, đến lúc đó bảo Nghiên Đường đến đón con.”

Tống Mặc vội đứng dậy đáp “vâng”, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vài phần vui mừng.

Đậu Thế Anh nhìn vậy ha hả cười.

Con rể là mong nữ nhi sớm một chút trở về đi!

Ông nhìn Tống Mặc ánh mắt càng thêm ôn hòa, nói đến chuyện của hắn: “Con tuổi còn nhỏ, không tránh khỏi sẽ có người không phục. Nhưng ngàn vạn lần không được kiêu căng, phải biết rằng mấy lão nhân không dễ chọc vào, bọn họ từng trải có nhiều kinh nghiệm, lại tinh thông sổ sách thuế ruộng chi đạo, thậm chí là có móc nối với người của Hộ bộ, Binh bộ. Bọn họ nếu đã không ngáng chân ai đó thì thôi, một khi đã muốn thì chắc chắn được. Quan lộ của con còn dài, không cần cùng họ chấp nhặt, phải khiêm tốn cẩn thận, khoan dung rộng lượng, học được cách lấy nhu thắng cương……”

Đậu Chiêu cố nén mới không cười ra tiếng.

Tống Mặc không đi thu thập người khác thì thôi, còn đợi người đến thu thập hắn? Liệu có mấy con châu chấu sống sót qua được mùa thu*. Hơn nữa, lời phụ thân nói đều là dạy người khiêm tốn nhường nhịn, nếu quả thực nghe theo, chỉ sợ Tống Mặc sẽ bị ăn đến mẩu xương chẳng còn. Bất quá, Tống Mặc ngày thường đối đãi với mọi người đều che giấu tâm tính bản thân, hiện tại ở trước mặt phụ thân lại bày ra bộ dạng hoan thiên hỷ địa?

Hắn diễn cũng quá giỏi đi!

Tống Mặc bộ dạng ngoan ngoãn thụ giáo, nghiêm túc lắng nghe, không gật đầu thì cũng đáp “vâng”, như thể đem lời Đậu Thế Anh nói thành ‘khuôn vàng thước ngọc’. Đậu Thế Anh nhìn con rể này vô cùng hài lòng, càng nói càng hăng say, càng nói càng hưng phấn.

Cao Thăng đứng đợi ngoài cửa.

Đậu Chiêu vội nói: “Cao quản sự có chuyện gì?” đánh gãy lời Đậu Thế Anh.

Cao Thăng quẫn bách, cuống quýt nói: “Không có việc gì, không có việc gì!”

Đậu Thế Anh sắc mặt lại trầm xuống.

Đậu Chiêu mở tiệc, Đậu Minh không đi, nói là phải về nhà mẹ đẻ trụ đối nguyệt, xong việc cũng không giải thích với Đậu Chiêu một câu; sau đó Đậu Minh bày tiệc chiêu đãi, Đậu Chiêu tuy rằng nói lễ đến người không đến là sai, nhưng lời nàng nói cũng có đạo lý.

Hai tỷ muội cũng coi như hòa.

Cho nên lần này ông cố ý kêu Cao Thăng đi mời Đậu Minh tới, cũng để hắn chuyển lời:  “Những chuyện trước đây cho qua, từ hôm nay trở đi, hai tỷ muội thân thiết giống như người một nhà.”

Mà lúc này, nhìn thấy bộ dạng của Cao Thăng, Đậu Thế Anh nào không rõ.

Đậu Minh ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không đem lời của ông để vào trong lòng.

Đậu Thế Anh trong lòng cố nén không vui, hỏi: “Tiệc rượu đã an bài tốt?”

“An bài tốt! Đều an bài tốt!” Cao Thăng chính là không biết trả lời thế nào, nghe hỏi vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lại có gã sai vặt tới bẩm: “Ngũ lão gia tới đậy, đang cùng Lục lão gia ở sảnh đường uống trà!”

Mọi người đều sửng sốt.

Nữ nhi xuất giá về nhà thân mẫu trụ đối nguyệt, đây là chuyện của nội viện, bá phụ như hắn tới làm gì?

Đậu Thế Anh nói thầm trong bụng, lại hướng Tống Mặc: “Đi, đi gặp bá phụ con. Hắn quen thân với người Hộ bộ, con nhân cơ hội chưởng quản quân lương Kim Ngô Vệ mà quen biết vài người, về sau chuyện thuế má ruộng đất cũng nhanh hơn chút, mặc kệ là quan trên hay thuộc hạ đều sẽ nhìn con với cặp mắt khác.”

Tống Mặc kính cẩn đáp “vâng” không kiêu ngạo không siểm nịnh mà theo Đậu Thế Anh ra ngoài, lại không chút che dấu nịnh hót Đậu Thế Anh: “Con đã sớm muốn nhờ nhạc phụ giúp đỡ, lại sợ người trách mắng con hành sự không ổn trọng, vẫn luôn không giám đề cập…..”

Hắn cùng Hộ Bộ không thân mà có thể khiến Trường Hưng hầu chậm trễ quân lương?

Hắn cùng Hộ Bộ không thân mà có thể đem công trình trị thuỷ hoàn thành không

Tags: truyện Cửu Trọng Tử online, Chương 306: – 310. Truyện Cửu Trọng Tử đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 306