Dark?

Chương 376: – 380

Xem giới thiệu truyện Cửu Trọng Tử
A+ A-

Chương 376: Tìm Kiếm

Tống Mặc nghe xong thì nhíu mày: 

– Phụ thân vẫn là Anh quốc công, tìm người từ nông trang cho Di Chí đường thì quá phiền phức, chưa chắc đã tốt.

Ngay cả lão bộc cũng chỉ trung thành với Anh quốc công, chứ không phải người nào nhất định.

Tống Nghi Xuân đang là Anh quốc công, đương nhiên bọn họ trung thành với Tống Nghi Xuân. Còn khi Tống Mặc là Anh quốc công, bọn họ sẽ lại trung thành với Tống Mặc. Mà cái Tống Mặc yêu cầu bây giờ là người trung thành tuyệt đối với hắn.

Đậu Chiêu hiểu vì sao Tống Mặc cố kỵ như vậy, cười nói: 

– Chuyện gì cũng có hai mặt trái phải. Chàng chỉ nghĩ quốc công gia đang là chủ nhân phủ Anh quốc công nên họ sẽ trung thanh với quốc công gia, mà không nghĩ đến chàng là thế tử Anh quốc công danh chính ngôn thuận, là người thừa kế phủ Anh quốc công. Chỉ cần chàng không tổn hại lợi ích của phủ Anh quốc công, nếu những người đó trung thành với phủ Anh quốc công thì sẽ không vì tư oán của quốc công gia mà đối phó chàng. Chỉ cần họ có thể bảo trì trung lập, chàng cũng có thể dùng. Huống chi, để những người này chứng kiến quốc công gia đã làm những gì, nói không chừng sẽ có lợi cho chàng. Còn tốt hơn dùng người phủ Định quốc công, khiến những người này cho rằng người thừa kế phủ Anh quốc công bỏ mặc họ, đi thân với người ngoài!

Tống Mặc sửng sốt.

Hắn nghĩ tới mẫu thân lúc còn sống, những lão bộc đó đều nghi ngờ mẫu thân.

Hoặc đây cũng là lý do vì sao hắn dễ bị hãm hại.

Phủ Anh quốc công có rất nhiều người cảm thấy mẫu thân và hắn là người của phủ Định quốc công.

Thế nên khi phụ thân xử trí những lão bộc đó, hắn quyết định không can dự.

Dường như có gì đó xoẹt qua đầu, Tống Mặc muốn nắm lấy nhưng lại không thể.

Hắn bưng li trà, lâm vào trầm tư.

Đậu Chiêu lấy kim chỉ ra làm.

Tận đến khi hắn đặt li trà xuống, nàng mới nói tiếp: 

– Nghiên Đường! Nếu chàng đồng ý, giao chuyện này cho ta được không?

Nàng xử lí chuyện này, vừa bày tỏ thiện chí của phu nhân tương lai phủ Anh quốc công, lại biểu đạt sự hối tiếc của Tống Mặc vì hành động trước đây, từ đó xoa dịu những lão bộc bị hoảng loạn sau lần thanh trừng đó. Tiến có thể công, lùi có thể thủ.

Tống Mặc lập tức hiểu ý Đậu Chiêu. Nhưng không chờ hắn phản đối, Đậu Chiêu đã nói: 

– Giữa phu thê với nhau, một số thê tử thích trốn dưới cánh trượng phu, một số khác lại hy vọng có thể cùng trượng phu đồng cam cộng khổ. Đại đa số đều muốn làm người vế trước, mà khi trượng phu gặp chuyện khó khăn, cũng có một số sẽ lựa chọn người vế sau. Ta nghĩ, dù là người vế trước hay người vế sau, chỉ cần phu thê hai người cảm thấy tốt là được, nhưng nếu cứ mãi câu nệ, ngược lại sẽ khiến tình cảm phu thê càng thêm xa cách.

Sau đó, nàng chớp mắt tinh nghịch nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc phì cười:

– Nàng nói nàng sẽ giúp ta, ta vội cái gì chứ? Nhớ trước đây, ta chính là bại tướng dưới tay nàng đó!

Đậu Chiêu cười đáp: 

– Không phải ta sợ tổn thương lòng tự trọng của chàng à?

– Lòng tự trọng? – Tống Mặc đảo mắt nhìn xung quanh. – Đó là thứ gì? Sao ta chưa bao giờ thấy? Ta chỉ biết, nếu không phải ta mặt dày mày dạn, nàng chắc chắn sẽ không lấy ta.

Nói đến chuyện này, Đậu Chiêu lại nhịn không được bật cười.

– Vậy chàng muốn thế nào? – Nàng hờn dỗi liếc xéo hắn.

Tống Mặc bị ánh mắt của nàng làm rạo rực cả người. Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: 

– Ta muốn làm rất nhiều, nhất thời không biết nên chọn cái nào. Hay lần này ghi nợ, lần sau ta nghĩ ra, nàng phải đền cho ta.

– Chuyện này cũng ghi nợ được à? – Đậu Chiêu kỳ kèo. – Để lỡ cơ hội này thì không có lại đâu, chàng mau nghĩ đi!

Tống Mặc liền cợt nhả ghé vào tai nàng, nói nhỏ vài câu.

Đậu Chiêu đỏ mặt, mắng hắn: 

– Chàng nằm mơ đi!

Rồi xoay người xuống sập, cao giọng hỏi a hoàn vì sao còn chưa bày bữa tối.

Tống Mặc cười ha hả, theo Đậu Chiêu vào buồng

Ngày hôm sau, một thủ hạ của Đỗ Minh gọi là Lưu Chương được phái đến cho Đậu Chiêu sử dụng.

Đậu Chiêu bảo hắn tạm thời hầu hạ Trần Khúc Thủy.

Trần Khúc Thủy như hổ thêm cánh, rất nhanh đã tra rõ các quản gia ở ngoại viện.

Ông mang vẻ mặt nghiêm trọng đến gặp Đậu Chiêu, cười khổ:

– Đúng như phu nhân dự liệu, ngoại trừ các trang đầu nông trang và các đại trưởng quỹ ở ngoài kinh thành thì tất cả đều thay đổi. Quản gia bây giờ là đồ đệ hoặc là thân thích của họ. Vị Lệ quản gia kia, nghe nói đã chết bệnh.

Đậu Chiêu cũng nặng nề theo, thở dài: 

– Phía tôi cũng vậy. Các vú hầu đều bị đổi, vú hầu hiện tại hầu hết là người từng làm ở ngoại viện, không thì là người mới vào phủ. Không thấy một lão bộc lâu năm nào.

Trần Khúc Thủy hỏi: 

– Vậy bây giờ chúng ta sẽ xuống tay từ chỗ nào?

Bọn họ đều hiểu. E rằng những người năm đó đã không còn trên trần thế.

Đậu Chiêu giao cho Trần Khúc Thủy một danh sách: 

– Đây là danh sách những người từng làm việc trong nội viện mà tôi sao chép được. Tiên sinh xem đi. Liệu có thể điều tra được manh mối nào từ những a hoàn đã rời phủ trước đây không? Bản chất con người luôn muốn giao bằng kết hữu, những a hoàn đó tuy đã rời phủ nhưng chắc chắn sẽ không cắt đứt quan hệ với người còn trong phủ.

Trần Khúc Thủy theo lệnh đi làm.

Đậu Chiêu buồn bực đứng dưới mái hiên nhìn người hầu đang xới đất tỉa cây trong viện.

Bước sang tháng ba, thời tiết đã ấm áp hơn, gió thổi hơi ấm lướt qua làm cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến.

Những vú hầu còn đỡ, đã hầu hạ Đậu Chiêu hơn nửa năm, cảm thấy nàng là người hiền lành nên tươi cười tự nhiên bước đến thỉnh an, tay chân cũng rất mau lẹ. Nhưng mấy a hoàn mới vào phủ đang theo Tố Tâm học lễ nghi thì ngược lại, ai cũng nơm nớp lo sợ, xách nước tưới hoa cũng phải liếc Đậu Chiêu mấy lần.

Đậu Chiêu phát hiện trong đó có một tiểu a hoàn vô cùng lanh lợi. Vú hầu bảo làm gì, người khác chỉ làm cái đó. Nhưng nó lại khác, vú hầu bảo lấy kéo, nó biết cầm thêm chổi quét những cành lá rơi xuống.

Nàng chỉ tiểu a hoàn đó, hỏi Cam Lộ đang hầu hạ bên cạnh: 

– Tên là gì?

Cam Lộ nhìn về phía đó, đáp: 

– Tên là Phất Diệp, đến từ nông trang Thiên Tân ạ. Nhà có cụ nội từng làm việc trong phủ Anh quốc công, ông nội cũng từng làm đại trưởng quỹ, nhưng do con cháu đời sau ít ỏi, đến thế hệ này chỉ còn một con gái là nó. Phụ thân nó chỉ là một nông dân ở nông trang, muốn gả con gái vào nhà tử tế nên mới nhờ trang đầu nông trang Đại Hưng đưa vào phủ.

Đậu Chiêu hỏi: 

– Tên ban đầu của Phất Diệp là gì?

Cam Lộ nghĩ nghĩ, nói: 

– Hình như là Mỹ Nghi.

Đậu Chiêu nói:

– Mỹ Di chứ? Phỉ nhữ chi vi mỹ, mỹ nhân chi di.

Cam Lộ lúng túng.

Đậu Chiêu lại hỏi: 

– Mẫu thân nó chỉ sinh mỗi nó hay có chuyện ngoài ý muốn với huynh đệ tỷ muội?

Cam Lộ xấu hổ đáp: 

– Nô tì không biết chuyện này ạ.

– Vậy đi hỏi đi.

Cam Lộ rời khỏi mái hiên.

Đậu Chiêu về phòng.

Chốc lát sau, Cam Lộ trở về bẩm: 

– Thưa phu nhân, nô tì hỏi thăm rõ ràng. Hóa ra nó còn có một thúc phụ, một huynh ruột, một đường đệ. Thúc phụ say rượu rơi xuống sông chết đuối, huynh ruột chết bệnh năm mười lăm tuổi, còn đường đệ kia hen suyễn từ trong bụng mẹ, đến ba tuổi cũng chết non.

Đậu Chiêu gật đầu, bảo Cam Lộ lui xuống.

Ngày hôm sau, nàng gọi mấy tiểu a hoàn có chữ Phất cùng Kim Quế, Nhân Quế đến tết dây đeo.

Phất Diệp và một tiểu a hoàn gọi Phất Phong tết giỏi nhất. Đặc biệt là Phất Phong, không chỉ biết tết hình hoa mai bình thường mà ngay cả những hình phức tạp như hình con dơi, hình con bướm đều làm rất đẹp. Đến Ngân Quế mười ba tuổi vẫn luôn tự tin châm tuyết của mình cũng phải bội phục.

Đậu Chiêu hỏi Phất Phong: 

– Ta thấy ngươi rất khéo tay. Ngoại trừ tết dây đeo, ngươi còn biết làm gì khác không?

Phất Phong phấn khích đỏ bừng mặt, vội đáp: 

– Nô tì còn có thể đan cúc áo. Những loại cúc áo như song phi điệp, hải đường hoa đều không làm khó được nô tì.

– Ồ! Ngươi học những thứ này từ ai?

– Từ bà nội của nô tì ạ. – Phất Phong tự hào nói. – Bà nội của nô tì từng làm việc trong phủ, cái gì cũng biết, còn biết đỡ đẻ nữa. Mọi việc trong nhà nô tì đều do bà nội quyết định. Lần này vào phủ cũng là ý của bà nội. Bà nội nói nô tì may mắn lắm mới được hầu hạ phu nhân, dặn nô tì phải nghe lời phu nhân, chăm chỉ làm việc, về sau mới có cuộc sống tốt đẹp.

Đậu Chiêu gật đầu, nhìn những tiểu a hoàn còn lại, chậm rãi nói:

– Bà nội của ngươi nói không sai. Các ngươi chăm chỉ làm việc, chủ nhân đương nhiên sẽ không bạc đãi.

Kim Quế, Ngân Quế ngượng ngùng cười. Phất Diệp, Phất Phong và mấy tiểu a hoàn có chữ Phất khác thì nhún gối, cung kính đáp lời:

– Không phụ lời phu nhân dạy bảo.

Kim Quế, Ngân Quế thấy vậy mới vội vàng nói theo nhóm Phất Diệp:

– Không phụ lời phu nhân dạy bảo.

Đậu Chiêu khen. Nàng ngồi một lúc rồi đến thư phòng, phái Cam Lộ mời Trần Khúc Thủy lại đây, viết tên Phất Phong, Phất Diệp và Phất Tuyết lên giấy đưa cho Trần Khúc Thủy: 

– Tiên sinh giúp tôi tra rõ gia đình của ba người này.

Trần Khúc Thủy gấp nhỏ mảnh giấy rồi cất vào ống tay áo, hưng phấn kể: 

– Tôi phát hiện Lệ quản gia kia còn có một đệ ruột, từ nhỏ bị tật ở chân không thể đi lại. Lệ quản gia xin lão quốc công gia khai ân cho hắn ra khỏi phủ, theo học may vá rồi mở một cửa tiệm ở huyện Uyển Bình. Trước khi Tưởng phu nhân qua đời, phủ Anh quốc công thi thoảng vẫn giúp đỡ cửa hàng của hắn, cho hắn chút cơm ăn. Nhưng từ khi Tưởng phu nhân qua đời, tiệm may này cũng không nhận được gì từ phủ Anh quốc  công nữa.

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.

Nàng cho rằng Tưởng phu nhân chỉ dùng người của Tưởng gia… Không ngờ Tưởng phu nhân vẫn dùng người của Tống gia.

Đậu Chiêu thấp giọng hỏi: 

– Tiên sinh đã nói chuyện với Lệ may vá kia chưa?

– Tôi đã nói rồi! Lệ quản gia chỉ có một con trai, từng làm hồi sự ở ngoại viện phủ Anh quốc công. Con dâu là a hoàn nhị đẳng trong phòng phu nhân. Còn hai cháu trai, cháu cả hầu hạ trong thư phòng của Anh quốc công, cháu thứ học việc tại một cửa hàng điểm tâm trong kinh thành. Ngày phủ Anh quốc công phủ xảy ra chuyện, ngoài trừ cháu thứ thì con trai, con dâu và cháu cả đều nhiễm bệnh chết. Lúc tôi tìm đến, Lệ may vá sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, tôi phải nói dối thì mới hỏi dò được. Hóa ra sau khi biết người nhà lần lượt gặp chuyện, cháu thứ của Lệ quản gia cho rằng nhà mình đã phạm vào điều cấm kỵ, hắn lo lắng suốt đêm chạy tới chỗ Lệ may vá, theo sắp xếp của Lệ may vá lên thuyền trốn xuống phía Nam…

Chương 377: Tìm căn nguyên

Nô bộc phủ Anh quốc công đều có khế ước định thân. Nếu họ dám đào tẩu, chắc chắn sẽ không có hộ tịch, một khi bị bắt, dù bị đánh chết thì cũng chỉ cần phạt mấy lượng bạc là giải quyết xong.

Cháu của Lệ quản gia đào tẩu nhưng không ai nhắc đến.

Vì Lệ quản gia nên mới bao che hay là năm đó chết qua nhiều người, không thể tra hết?

Đậu Chiêu biến sắc.

Từ khi nhận quyện quản lí nội viện, sổ sách của nội viện đều giao cho nàng. Nàng có thể thông qua chi tiêu trong phủ để tra ra một số chuyện năm xưa. Nhưng sổ sách ngoại viện lại nằm trên tay tổng quản của Tống Nghi Xuân, bọn họ khá mù mờ với hoàn cảnh ở ngoại viện, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách từ từ kiểm chứng.

– Nếu nắm được danh sách vú hầu ở ngoại viện thì tốt rồi! – Trần Khúc Thủy cũng cảm thấy đau đầu. – Ít nhất cũng biết ai đã biến mất. Nhổ củ cải mang theo bùn, nói không chừng sẽ điều tra thêm nhiều chuyện khác.

Đậu Chiêu suy nghĩ rồi nói: 

– Tôi sẽ tìm cách. Nhưng Lệ may vá còn nói gì không? Với một người làm may nho nhỏ lại không có hộ tịch, ai dám đứng ra đảm bảo cho hắn lên thuyền xuống Nam?

Trần Khúc Thủy lập tức dựng ngón cái:

– Suy luận của phu nhân vẫn sắc bén như vậy!

Đậu Chiêu bật cười: 

– Nơi này không có người khác, tiên sinh khen ngợi tôi chỉ như áo gấm đi đêm mà thôi. Vẫn là bàn chính sự quan trọng hơn!

Trần Khúc Thủy cười ha hả mấy tiếng rồi mới nghiêm túc nói: 

– Phu nhân đoán không sai. Theo Lệ may vá lên thuyền còn có hai người. Người thứ nhất họ Hà, tên Nguyên, là một quản gia tam đẳng trong phủ Anh quốc công. Phụ thân hắn là một tiên sinh phòng kế toàn, nhiều lần đến Quảng Đông kiểm tra sản nghiệp của thế tử gia theo lệnh của Tưởng phu nhân. Trước khi hắn nhập phủ làm việc, đã vài lần theo phụ thân đi Quảng Đông, cũng kết giao được mấy bằng hữu bên đó.

– Người thứ hai họ Lý, tên Tiểu Lật, danh phụ mất sớm. Ông nội là quản gia lo việc gác cổng. Hắn kế nghiệp cha, cũng làm gác cổng. Lý Tiểu Lật và Hà Nguyên quen nhau từ nhỏ, quan hệ vô cùng tốt. Ngày phủ Anh Quốc Công xảy ra chuyện, vì uống quá nhiều rượu nên họ đã lén lút ngủ ở chỗ của người gác cổng, nhờ vậy mới tránh được một kiếp nạn.

– Lệ quản gia và phụ thân của Hà Nguyên có qua lại. Lệ may vá đến phủ lấy tiền đều sẽ qua tay Hà Nguyên, vì vậy hai người cũng quen mặt nhau.

– Sau khi trốn thoát, người đầu tiên Hà Nguyên tìm chính là Lệ may vá.

– Chuyện lên thuyền xuống Nam cũng là đề nghị của Hà Nguyên.

– Do rời phủ sớm nên Lệ may vá không biết nhiều lắm. Mãi đến lúc cháu trai chạy tới, hắn mới biết phủ Anh quốc công xảy ra chuyện gì, tuy từng vào thành dò hỏi nhưng không thể nghe ngóng được tin tức nào, hơn nữa còn biết rất nhiều người quen đã chết bất đắc kỳ tử. Hắn bắt đầu sợ hãi, vì muốn giữ được chút huyết mạch cho huynh trưởng nên đã đồng ý cùng Hà Nguyên lên thuyền xuống Nam.

– Hà Nguyên lo lắng có người tìm họ, nào ngờ chẳng có ai để ý đến.

– Hắn chú ý phủ Anh quốc công suốt mấy năm nay, cũng từng âm thầm hỏi thăm chuyện năm đó nhưng không thu hoạch được gì thêm.

– Lệ may vá bảo là bọn Hà Nguyên rất muốn về phủ, cơ mà không biết tình hình phủ Anh quốc công bây giờ ra sao, cũng không biết cách nào trở về nên đàng phiêu bạt bên ngoài. Hắn còn nói, lúc biết phu nhân cần người hầu hạ nhưng không tiếp tục dùng người Chân Định nữa, mà là tuyển từ các nông trang, hắn rất vui mừng, mong những người này được phu nhân trọng dùng, bọn họ cũng có một tia hi vọng.

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, mấy tiểu a hoàn còn để chỏm tóc đang đá cầu.

– Chuyện nông trang Đại Hưng truyền được tới tai một người què chân đã ra phủ

Chương 376-380

Xem giới thiệu truyện Cửu Trọng Tử
A+ A-

Chương 376: Tìm Kiếm

Tống Mặc nghe xong thì nhăn mày: “Phụ thân vẫn là Anh Quốc công, tìm người từ điền trang cho Di Chí Đường thì quá phiền phức, chưa chắc đã tốt.”

Thậm chí là trung phó, cũng chỉ trung với Anh quốc công, chứ không phải người nào nhất định.

Tống Nghi Xuân đang là Anh quốc công, bọn họ đương nhiên trung với Tống Nghi Xuân; còn khi Tống Mặc là Anh quốc công, bọn họ sẽ lại trung với Tống Mặc, mà cái Tống Mặc yêu cầu bây giờ, là người tuyệt đối trung với hắn.

Đậu Chiêu hiểu được vì sao Tống Mặc cố kỵ như vậy, cười nói: “Chuyện gì cũng có hai mặt trái phải. Chàng chỉ nghĩ Quốc công gia đang là chủ nhân phủ Anh quốc công nên họ sẽ trung với Quốc công gia; mà không nghĩ đến chàng là Thế tử Anh quốc công danh chính ngôn thuận, là người thừa kế phủ Anh quốc công. Chỉ cần chàng không có làm ra tổn hại lợi ích của phủ Anh quốc công, những người đó nếu trung với phủ Anh quốc công, thì sẽ không vì tư oán của Quốc công gia mà đối phó chàng. Chỉ cần họ có thể bảo trì trung lập, chàng cũng có thể dùng. Huống chi, để những người này chứng kiến Quốc công gia đã làm những gì, nói không chừng sẽ có lợi cho chàng! Cũng tốt hơn dùng người phủ Định quốc công, khiến những người này nhìn thấy người thừa kế phủ Anh quốc công thân cận người ngoài mà bỏ mặc họ!”

Tống Mặc nghe vậy trong lòng chấn động.

Hắn nghĩ tới mẫu thân lúc còn sống, những lão bộc đó đều nghi ngờ mẫu thân.

Hoặc, đây cũng là lý do vì sao hắn dễ bị hãm hại như vậy.

Ở phủ Anh quốc công có rất nhiều người cảm thấy mẫu thân và hắn là người phủ Định quốc công.

Cho nên khi phụ thân xử trí những lão bộc đó, hắn quyết định không can dự.

Dường như có gì đó xoẹt qua trong đầu, Tống Mặc muốn nắm lấy nhưng lại không thể.

Hắn bưng chung trà, lâm vào trầm tư.

Đậu Chiêu lấy kim chỉ ra làm.

Tận đến khi hắn buông chùng trà xuống, nàng mới nói tiếp: “Nghiên Đường, nếu chàng đồng ý, chuyện này giao cho ta được không?”

Nàng ra mặt, vừa bày tỏ thiện chí của phu nhân tương lai phủ Anh Quốc Công, lại biểu đạt sự hối tiếc của Tống Mặc vì hành động trước đây, từ đó xoa dịu những trung phó bị hoảng loạn sau lần đại thanh trừng. Tiến có thể công, lùi có thể thủ.

Tống Mặc lập tức hiểu ý Đậu Chiêu, chỉ là không chờ hắn phản đối, Đậu Chiêu đã nói: “Giữa phu thê với nhau, một số thê tử thích trốn dưới cánh trượng phu, một số khác lại hy vọng có thể cùng trượng phu đồng cam cộng khổ. Đại đa số đều muốn làm người vế trước, mà khi trượng phu gặp chuyện khó khăn, cũng có một số sẽ lựa chọn người vế sau. Ta cảm thấy, cho dù là người vế trước hay người vế sau, chỉ cần phu thê hai người cảm thấy tốt là được, nhưng nếu cứ một mặt câu nệ, ngược lại sẽ khiến tình cảm phu thê càng thêm xa cách.”

Nàng chớp mắt nhìn Tống Mặc đầy tinh nghịch.

Tống Mặc “phì” cười một tiếng: “Nàng nói nàng sẽ giúp ta, ta cần gì phải vội vàng? Nhớ trước đây, ta chính là bại tướng dưới tay thủ hạ của nàng!”

Đậu Chiêu cười đáp: “Không phải ta sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng à?”

“Lòng tự trọng?” Tống Mặc đảo mắt nhìn xung quanh, “Đó là thứ gì? Sao ta chưa bao giờ thấy qua? Ta chỉ biết, nếu không phải ta mặt dày mày dạn, nàng chắc chắn sẽ không gả cho ta!”

Nói đến chuyện này Đậu Chiêu lại nhịn không được bật cười.

“Vậy chàng muốn thế nào?” Nàng hờn dỗi liếc xéo hắn.

Tống Mặc bị ánh mắt của nàng làm rạo rực cả người, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: “Ta muốn làm rất nhiều, nhất thời không biết nên chọn cái nào. Nếu không, lần này ghi nợ, lần sau ta nghĩ ra, nàng phải đền cho ta.”

“Chuyện này có thẻ ghi nợ sao?” Đậu Chiêu kỳ kèo, “Qua này thôn thì không còn khách điếm. Chàng mau nghĩ đi!”

Tống Mặc liền cợt nhả ghé vào tai nàng, nói nhỏ vài câu.

Đậu Chiêu đỏ mặt, mắng hắn: “Chàng tự mình nằm mơ đi!” Rồi xoay người xuống giường đất, cao giọng hỏi nha hoàn vì sao còn chưa bày bữa tối.

Tống Mặc cười ha hả, theo Đậu Chiêu vào yến thất.

Ngày hôm sau, một thủ hạ của Đỗ Minh gọi là Lưu Chương, được phái đến cho Đậu Chiêu sai sử.

Đậu Chiêu bảo hắn tạm thời hầu hạ Trần Khúc Thủy.

Trần Khúc Thủy như hổ thêm cánh, rất nhanh đã tra rõ các quản sự ở ngoại viện.

Ông mang vẻ mặt nghiêm trọng đến gặp Đậu Chiêu, cười khổ nói: “Đúng như phu nhân dự liệu, ngoại trừ các trang đầu điền trang và các đại trưởng quầy ở ngoài kinh đô, thì những quản sự ở kinh đô đều bị thay đổi, quản sự bây giờ hoặc là đồ đệ hoặc là thân thích của họ. Vị Lệ quản sự kia, nghe nói đã chết bệnh.”

Sắc mặt Đậu Chiêu cũng nặng nề theo, nàng thở dài: “Bên này ta cũng vậy, các ma ma đều bị đổi, hầu hết là người từng hậu hạ ở ngoại viện, không thì là người mới vào phủ. Lão bộc lâu năm không thấy một ai.”

Trần Khúc Thủy hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ xuống tay từ chỗ nào?”

Bọn họ đều hiểu, e rằng những người năm đó đã không còn trên trần thế.

Đậu Chiêu giao cho Trần Khúc Thủy một danh sách: “Đây là danh sách những người từng làm việc trong nội trạch ta lấy được, tiên sinh xem liệu có thể tra được manh mối nào từ những nha hoàn đã gả khỏi phủ trước đây không —— bản chất con người luôn muốn giao bằng kết hữu, những nha hoàn đó tuy đã rời phủ nhưng chắc chắn sẽ không cắt đứt sạch sẽ quan hệ với người còn trong phủ.”

Trần Khúc Thủy theo lệnh đi làm.

Đậu Chiêu buồn bực đứng dưới mái hiên nhìn nhóm nha hoàn, bà tử đang xới đất tỉa cây trong viện.

Bước sang tháng ba, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn, gió thổi hơi ấm lướt qua khiến cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến.

Những thô sứ bà tử còn ổn, đã hầu hạ Đậu Chiêu hơn nửa năm, cảm thấy nàng là người hiền lành, tính tình không thể tốt hơn, tươi cười tự nhiên bước đến thỉnh an, tay chân cũng rất mau lẹ. Nhưng mấy nha hoàn mới vào phủ đang theo Tố Tâm học lễ nghi thì ngược lại, ai cũng nơm nớp lo sợ, xách nước tưới hoa cũng liếc mắt xem Đậu Chiêu mấy lần.

Đậu Chiêu phát hiện trong đó có một tiểu nha hoàn vô cùng lanh lợi. Thô sử bà tử bảo làm gì, người khác chỉ làm cái đó, nhưng nàng ta lại khác, bà tử bảo lấy kéo, nàng ta biết cầm thêm chổi quét những cành lá rơi xuống.

Nàng chỉ tiểu nha hoàn đó, hỏi Cam Lộ đang hầu hạ bên cạnh: “Gọi là gì?”

Cam Lộ chú ý tới, cười đáp: “Gọi Phất Diệp, đến từ điền trang Thiên Tân ạ. Trong nhà có tằng tổ phụ từng làm việc trong phủ Anh Quốc Công, tổ phụ cũng từng làm đại trưởng quầy bên ngoài, nhưng do con nối dõi đớn bạc, đến thế hệ này chỉ còn một nữ nhi là nàng, phụ thân nàng lại chỉ là một nông hộ ở điền trang, muốn gả nữ nhi vào nhà tử tế, nên mới nhờ trang đầu điền trang Đại Hưng đưa vào phủ.”

Đậu Chiêu hỏi: “Tên ban đầu của Phất Diệp là gì?”

Cam Lộ nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là ‘Mỹ Nghi’.”

“Là Mỹ Di chứ?” Đậu Chiêu nói “Phỉ nhữ chi vi mỹ, mỹ nhân chi di.”

Vẻ mặt Cam Lộ đầy hoang mang.

Đậu Chiêu lại hỏi: “Mẫu thân nàng chỉ sinh mỗi nàng, hay có chuyện ngoài ý muốn với anh chị em trong nhà?”

Cam Lộ xấu hổ đáp: “Chuyện này em không biết.”

Đậu Chiêu cười nói: “Vậy đi hỏi đi.”

Cam Lộ rời khỏi mái hiên.

Đậu Chiêu xoay người đi vào nội thất.

Chỉ chốc lát, Cam Lộ đã trở về bẩm: “Phu nhân, hỏi thăm rõ ràng. Hóa ra nàng còn có một thúc phụ, một đồng bào ca ca, một đường đệ. Thúc phụ say rượu rơi xuống sông chết đuối, ca ca 15 tuổi chết bệnh, còn đường đệ kia hen suyễn từ trong bụng mẹ, đến ba tuổi cũng chết non.”

Đậu Chiêu gật đầu, bảo Cam Lộ lui xuống.

Ngày hôm sau, nàng gọi mấy nha hoàn có chữ “Phất” cùng Kim Quế, Nhân Quế đến tết dây đeo.

Phất Diệp và một tiểu nha hoàn gọi Phất Phong tết giỏi nhất. Đặc biệt là Phất Phong, không chỉ biết tết hình hoa mai bình thường, mà ngay cả những hình phức tạp như hình con dơi, hình con bướm đều làm rất đẹp. Đến Ngân Quế mười ba tuổi vẫn luôn tự tin châm tuyết của mình không tồi cũng phải bội phục.

Đậu Chiêu cười hỏi Phất Phong: “Ta thấy ngươi rất khéo tay, ngoại trừ tết dây đeo, ngươi còn biết làm gì khác không?”

Phất Phong phấn khích đỏ bừng mặt, vội đáp: “Nô tỳ còn có thể đan cúc áo. Những loại cúc áo như song phi điệp, hải đường hoa đều không làm khó được nô tỳ.”

“Ồ!” Đậu Chiêu nhìn nàng, hỏi. “Ngươi học những thứ này từ ai?”

“Từ tổ mẫu của nô tỳ ạ.” Phất phong tự hào nói, “Tổ mẫu nô tỳ từng hầu hạ trong phủ, cái gì cũng biết, còn biết đỡ đẻ nữa. Mọi việc trong nhà nô tỳ đều do tổ mẫu quyết định. Lần này vào phủ cũng là ý của tổ mẫu, người nói nô tỳ may mắn lắm mới được hầu hạ phu nhân, dặn nô tỳ phải nghe lời phu nhân, chăm chỉ làm việc, về sau mới có cuộc sống tốt đẹp.”

Đậu Chiêu cười gật đầu, ánh mắt đảo qua những tiểu nha hoàn còn lại, chậm rãi nói: “Tổ mẫu ngươi nói không sai, các ngươi chăm chỉ làm việc, chủ nhân đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Kim Quế Ngân Quế ngượng ngùng cười, Phất Diệp, Phất Phong và mấy tiểu nha hoàn có chữ “Phất” khác lại hạ gối, cung kính đáp lời “Không phụ lời phu nhân dạy bảo”. Kim Quế Ngân Quế thấy vậy, mới vội vàng nói theo nhóm Phất Diệp “Không phụ lời phu nhân dạy bảo”.

Đậu Chiêu cười bảo “Tốt”. Nàng ngồi một lúc rồi đi đến thư phòng.

Nàng phái Cam Lộ đi mời Trần Khúc Thủy lại đây, viết tên Phất Phong, Phất Diệp và Phất Tuyết lên giấy đưa cho Trần Khúc Thủy: “Tiên sinh giúp ta tra rõ gia đình của ba người này.”

Trần Khúc Thủy gấp nhỏ mảnh giấy rồi cất vào ống tay áo, tâm trạng có chút hưng phấn, kể: “Phu nhân, tôi phát hiện Lệ quản sự kia còn có một người em trai, từ nhỏ bị tật ở chân không thể đi lại. Lệ quản sự xin Lão quốc công gia khai ân cho hắn ra khỏi phủ, theo học may vá, rồi mở một cửa tiệm ở huyện Uyển Bình. Trước khi Tưởng phu nhân qua đời, phủ Anh Quốc Công thi thoảng vẫn giúp đỡ cửa hàng của hắn, cho hắn chút cơm ăn. Nhưng từ khi Tưởng phu nhân qua đời, tiệm may này cũng không nhận được gì từ phủ Anh Quốc Công nữa.”

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.

Nàng cho rằng sau khi Tưởng phu nhân trở thành phu nhân Anh quốc công sẽ dùng người Tưởng gia…… Không nghĩ tới, Tưởng phu nhân vẫn dùng người Tống gia.

Đậu Chiêu thấp giọng hỏi: “Tiên sinh đã nói chuyện với Lệ may vá kia chưa?”

“Đã nói rồi.” Trần Khúc Thủy đáp, “Lệ quản sự chỉ có một con trai, từng làm hồi sự ở ngoại viện phủ Anh quốc công, con dâu làm nhị đẳng nha hoàn trong phòng phu nhân; còn hai tôn tử, trưởng tôn hầu hạ trong thư phòng của Anh quốc công, thứ tôn học việc tại một cửa hàng điểm tâm trong kinh thành. Ngày ấy phủ Anh quốc công phủ xảy ra chuyện, ngoài trừ thứ tôn thì con trai, con dâu và trưởng tôn đều nhiễm bệnh chết. Lúc tôi tìm đến, Lệ may vá sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, tôi phải nói dối thì mới hỏi dò được, hóa ra sau khi biết người nhà lần lượt gặp chuyện, thứ tôn của Lệ quản sự cho rằng tổ phụ và cha mẹ mình đã phạm vào điều cấm kỵ, hắn lo lắng suốt đêm chạy tới chỗ Lệ may vá, theo sắp xếp của Lệ may vá lên thuyền trốn xuống phía nam……”

Chương 377: Tìm Căn Nguyên

Tất cả nô bộc phủ Anh Quốc Công Anh đều có khế ước định thân, nếu họ dám đào tẩu, chắc chắn sẽ không có hộ tịch, một khi bị bắt, cho dù bị đánh chết thì cũng chỉ cần phạt mấy lượng bạc là giải quyết xong.

Tôn tử của Lệ quản sự đào tẩu nhưng không ai nhắc đến.

Là vì Lệ quản sự nên mới bao che? Hay là năm đó chết qua nhiều người, không thể tra hết?

Sắc mặt Đậu Chiêu khẽ biến.

Từ sau khi chủ trì nội trợ, sổ sách nội viện đều giao cho nàng, nàng có thể thông qua chi tiêu trong phủ để tra ra một số chuyện năm xưa. Nhưng sổ sách ngoại viện lại nằm trên tay tổng quản của Tống Nghi Xuân, bọn họ tương đối mù mờ với hoàn cảnh ở ngoại viện, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách từ từ kiểm chứng.

“Nếu nắm được danh sách vú già ở ngoại viện thì tốt rồi!” Trần Khúc Thủy cũng cảm thấy đau đầu, “Ít nhất cũng biết rốt cuộc người nào đã biến mất. Nhổ củ cải mang theo bùn, nói không chừng sẽ tra được thêm nhiều chuyện khác.”

Đậu Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này ta sẽ tìm cách. Nhưng Lệ may vá còn nói gì không? Với một người làm may nho nhỏ lại không có hộ tịch, ai dám đứng ra đảm bảo cho hắn lên thuyền xuống nam?”

Trần Khúc Thủy liền giơ ngón tay cái về phía Đậu Chiêu: “Suy luận của phu nhân vẫn sắc bén như vậy!”

Đậu Chiêu bật cười: “Nơi này không có người khác, tiên sinh khen ngợi ta cũng chỉ như cẩm y dạ hành mà thôi. Vẫn là bàn chính sự quan trọng hơn!”

Trần Khúc Thủy cười ha hả mấy tiếng rồi mới nghiêm túc nói: “Phu nhân đoán không sai. Theo Lệ may vá lên thuyền còn có hai người. Người thứ nhất họ Hà, tên Nguyên là một tam đẳng quản sự trong phủ Anh quốc công. Phụ thân hắn là một trướng phòng tiên sinh, nhiều lần theo lệnh Tưởng phu nhân đi Quảng Đông kiểm tra sản nghiệp của thế tử gia. Trước khi hắn nhập phủ làm việc, đã vài lần theo phụ thân đi Quảng Đông, cũng kết giao được mấy bằng hữu bên đó.

“Người thứ hai họ Lý, tên Tiểu Lật, danh phụ mất sớm, tổ phụ là quản sự lo việc gác cổng, hắn con kế nghiệp cha, cũng làm gác cổng. Lý Tiểu Lật và Hà Nguyên quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ vô cùng tốt. Ngày phủ Anh Quốc Công xảy ra chuyện, bởi vì uống quá nhiều rượu nên họ đã lén lút ngủ ở chỗ của người gác cổng, nhờ vậy mới tránh được một kiếp nạn.

“Lệ quản sự và phụ thân của Hà Nguyên có qua lại. Lệ may vá đến phủ lấy tiền đều sẽ qua tay Hà An Nguyên, vì vậy hai người cũng quen mặt nhau.

“Sau khi trốn thoát, người đầu tiên Hà Nguyên tìm chính là Lệ may vá.

“Chuyện lên thuyền xuống nam cũng là đề nghị của Hà Nguyên.

“Do rời phủ sớm nên Lệ may vá không biết nhiều lắm. Mãi đến lúc cháu trai chạy tới, hắn mới biết phủ Anh Quốc Công xảy ra chuyện gì, tuy từng vào thành dò hỏi nhưng không thể nghe ngóng được chút tin tức nào, hơn nữa còn biết rất nhiều người quen đã chết bất đắc kỳ tử. Hắn bắt đầu thấy sợ hãi, vì muốn giữ được chút huyết mạch cho ca ca nên đã đồng ý cùng Hà Nguyên lên thuyền xuống nam.

“Hà Nguyên lo lắng có người tìm họ, nào ngờ chẳng có ai để ý đến.

“Hắn vẫn luôn chú ý phủ Anh quốc công mấy năm nay, cũng từng âm thầm hỏi thăm qua chuyện năm đó, nhưng không thu hoạch được gì thêm.

“Lệ may vá nói, Hà Nguyên bọn họ rất muốn hồi phủ, chỉ là không biết tình hình phủ Anh quốc công bây giờ ra sao, cũng không biết cách nào trở về, nên đàng phiêu bạt bên ngoài. Hắn còn nói, lúc biết trong phòng phu nhân cần người hầu hạ, nhưng không tiếp tục dùng người Chân Định nữa, mà là tuyển từ các điền trang, thì hắn rất vui mừng, mong những người này được phu nhân trọng dùng, bọn họ cũng có một tia hi vọng.”

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, mấy tiểu nha hoàn còn để chỏm tóc đang đá cầu ngoài sân.

“Chuyện điền trang Đại Hưng truyền được tới tai một người què chân đã ra phủ từ rất lâu, lại làm may ở Uyển Bình. Có thể hắn thật sự không hiểu rõ việc trong phủ Anh Quốc Công, nhưng nếu nói hắn không có một chút liên hệ gì với những người trong phủ Anh Quốc Công thì ta không tin.” Nàng quay sang nhìn Trần Khúc Thủy, nói, “Ban đầu chỉ định từ các nàng tìm ra một vài manh mối hữu ích, thật không ngờ ta đã lấy gùi bỏ ngọc. Đúng là đã coi thường họ rồi! Xem chừng phải phiền tiên sinh kiểm tra rõ mấy vị tiểu cô nương có chữ “Phất” bên cạnh ta.”

Trần Khúc Thủy cười đáp.

Đợi Tống Mặc trở về, Đậu Chiêu kể chuyện Lệ quản sự cho hắn.

Tống Mặc nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, chỉ trầm mặc một lát rồi nói: “Tuy rằng năm đó hỗn loạn, nhưng cũng không chết nhiều người như vậy, có người bỏ trốn, cũng không hiếm lạ gì.”

Hóa ra Tống Mặc biết.

Nhưng vì sao hắn không truy cứu?

Đậu Chiêu đột nhiên hiểu được.

Tags: truyện Cửu Trọng Tử online, Chương 376: – 380. Truyện Cửu Trọng Tử đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 376