Dark?

Chương 388: Chợ (Hạ)

Xem giới thiệu truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
A+ A-

Sư Thanh Y cúi thấp đầu, bên tai nàng đỏ bừng lợi hại, nàng vội dắt xe đạp đi nhanh về phía trước. Lạc Thần khẽ cười, xách giỏ trúc sóng vai đi cùng nàng.

Trong rừng yên tĩnh, tiếng gió vi vu, thời khắc bình yên hiếm có như vậy, hai nàng không nhanh không chậm nhịp bước bên nhau, giống như đi tản bộ.

Sư Thanh Y rốt cuộc nói: “… Mới vừa rồi em không nên như vậy.”

“Em như thế nào?” Lạc Thần hỏi nàng.

Sư Thanh Y không dám nhìn Lạc Thần, nàng cố dời sự chú ý vào bánh xe đằng trước. Bánh xe từng vòng xoay chuyển trêи lá cây khô, tạo nên tiếng vang xào xạc. Nàng nói: “Chị không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ lúc chị đeo giỏ trúc, nhưng em lại dùng phương thức này để được nhìn chị, em không nên như vậy.”

Lạc Thần liếc mắt nhìn giỏ trúc trong tay, nàng tựa hồ suy nghĩ: “Thanh Y, em hiếu kỳ sao?”

Sư Thanh Y vẫn nhìn chằm chằm vào bánh xe, nàng yên lặng gật đầu một cái. Nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ LạcThần đeo giỏ trúc, là thế nào khả ái, nên liền muốn nhìn thử.

Lạc Thần nói: “Tôi không phải là không nguyện.”

Sư Thanh Y nghe được, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.

Lạc Thần trầm thấp nói: “Nếu tôi đeo giỏ trúc, hẳn là có chút không được tự nhiên, sợ rằng em sẽ cười tôi”

Sư Thanh Y vội vàng dùng sức lắc đầu, bày tỏ nàng tuyệt đối sẽ không cười.

Lạc Thần hỏi nàng: “Em rất muốn nhìn sao?”

Sư Thanh Y lại vội vàng dùng sức gật đầu, bày tỏ nàng thật rất muốn nhìn. Nàng bây giờ một đôi mắt đỏ rực, lệ khí tứ tán, nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng khi nàng lắc đầu gật đầu thì lại rất ngoan, trông rất tương phản với vẻ ngoài của nàng.

Lạc Thần nhìn nàng: “Nếu em muốn, tôi liền để em nhìn.”

Sư Thanh Y lập tức đậu xe đạp, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Lạc Thần xoay người, hai tay nàng luồn qua dây đeo, rốt cuộc đeo giỏ trúc lên vai. Giỏ trúc có chiều dài so với nàng không quá phù hợp, nên nàng phải điều chỉnh lại, động tác hất giỏ trúc lên giống như học sinh đeo cặp sách, mà nàng thân cao chân dài, dáng vẻ đeo giỏ trúc một cách cẩn trọng như vậy, nhìn thật đáng yêu.

Huống chi nàng khí chất hơn người, dùng lời nhóm người tóc xám trắng nói, đây chính là một tiên nữ từ trêи trời rơi xuống, mỹ nữ lớn lên trong nhung lụa, kết quả nàng chạy đến thôn nhỏ này đeo giỏ trúc trêи vai, ngồi xe đạp đi chợ mua thức ăn, thật là cảnh tượng vi diệu.

Sư Thanh Y ánh mắt lay động, nàng cho tay vào túi mang theo bên người.

Lạc Thần vẫn đưa lưng về phía nàng: “Không được chụp hình”.

Sư Thanh Y ngừng động tác ngay lập tức: “…”

Rõ ràng Lạc Thần đứng quay mặt về phía bên kia, nhưng vẫn biết tay Sư Thanh Y đặt vào túi xách để lấy điện thoại di động. Bây giờ nàng nên lấy điện thoại ra hay là không lấy ra? Sư Thanh Y cảm thấy thật ủy khuất.

Lạc Thần thở dài, lui một bước, nghiêng đầu sang chỗ khác nhắc lại: “Không được như vậy “

Sư Thanh Y mím môi, nhìn thấy cảnh LạcThần bối rối, nàng càng muốn chụp hình. Khoảnh khắc Lạc Thần đáng yêu hiếm có thế này, sao có thể không ghi lại.

Lấy điện thoại ra bấm liền mấy cái, mắt thấy Lạc Thần sắp đem giỏ trúc xuống, Sư Thanh Y gấp gáp nói: “….Chị quay lại nhìn em, chụp một tấm nữa.”

Lạc Thần bên tai đã ửng đỏ, nàng chầm chậm quay mặt lại nhìn Sư Thanh Y: “…Tôi mới vừa nói không được, em liền làm.”

Sư Thanh Y không nói nên lời, nàng đứng bất động nhìn Lạc Thần.

Sư Thanh Y cứ đứng như vậy nửa ngày, Lạc Thần cũng không có biện pháp, nàng quay lại liếc Sư Thanh Y một cái: “…Được rồi…Một tấm thôi”

Sư Thanh Y cong khóe môi, ánh mắt chân mày giãn ra mừng rỡ, nàng nắm cơ hội này chụp liền một chục tấm. Trước kia nàng đều nhân lúc Lạc Thần không chú ý, len lén chụp hình để lưu trữ lại, bây giờ quang minh chính đại mà chụp, nàng thật cao hứng, gương mặt trắng nõn đều đỏ bừng. Cùng là như vậy, Lạc Thần bên tai cũng hiện lên một tầng ửng đỏ, nàng chưa bao giờ rơi vào một tình huống bối rối như thế này, nhưng chính là sợ Sư Thanh Y ủy khuất nên mới đồng ý.

Một người đỏ cả mặt, một người đỏ cả tai, bầu không khí thật sự là một lời khó nói hết.

Sư Thanh Y chụp xong, hướng Lạc Thần gật đầu một cái, bày tỏ hài lòng.

Lạc Thần ngay lập tức đem giỏ trúc để xuống, tựa như vừa được giải thoát.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, dè dặt quan sát nét mặt nàng, Lạc Thần nói: “… Đi thôi.”

Sư Thanh Y giống như là chiếm giữ được một bí mật nhỏ, bước chân tung tăng dắt xe đạp đi về phía trước.

Nghĩ nghĩ, Sư Thanh Y bất thình lình hỏi: “… Chị muốn học xe đạp không?”

Lạc Thần: “…”

Có thể là trong lòng thật cao hứng, Sư Thanh Y muốn nói chuyện nhiều một chút, tối ngày hôm qua nàng căn bản không hề mở miệng.

Sư Thanh Y nói: “… Em dạy chị.”

Lạc Thần: “…”

Lúc trước Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần không thích chạy xe đạp, từng dạy qua một lần, Lạc Thần cũng không nhắc lại chuyện học đi xe đạp nữa, có thể thấy đây là chuyện không có khả năng.

Đến nay lạc Thần cũng sẽ không chạy xe đạp, cái này thật ra thì cũng để cho Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết nàng thông minh như vậy, một chút liền thấu, huống chi khinh công trác tuyệt, tới lui đạp gió, thuật cưỡi ngựa cũng là tinh sảo cực kỳ, thăng bằng lực chờ cũng không nói ở đây, làm sao biết không học được xe đạp đâu. Thà nói là không học được, Sư Thanh Y thật ra thì phát hiện nàng là đối với cưỡi xe đạp có một loại tâm tình mâu thuẫn, cũng không biết tại sao, nàng luôn cảm giác xe đạp đối với Lạc Thần mà nói, cơ hồ coi như là một loại bóng ma trong lòng, cái này thì càng cổ quái, bởi vì cổ đại cũng không có xe đạp loại này công cụ giao thông, Lạc Thần đối với xe đạp phản ứng làm sao biết như vậy không tầm thường.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, biết cái đề tài này tới nơi này coi như kết thúc, cũng không nói nữa.

Một đường xuyên qua rừng cây, lại đến trêи đại lộ, dựa theo lời ông chủ tiệm cơm chỉ dẫn, rốt cuộc tìm được chợ.

Chợ này vốn dùng chung cho các thôn lân cận, nên diện tích cũng khá lớn. Nhiều gian hàng lớn tập trung ở giữa chợ, được dựng giá đỡ, mái che khá chắc chắn, phía trong bày bán đủ loại rau củ quả. Có một khu vực riêng biệt bày bán thủy sản, các loại cá được chứa trong những bể cá bằng thủy tinh, đều là những loại cá tươi ngon vừa được đánh bắt từ sông lên.

Khu vực trung tâm của chợ buôn bán sầm uất, các gian hàng tập trung một dãy nằm giữa hai lối đi, phía trong còn có rất nhiều hẻm nhỏ, đổ ra nhiều hướng khác nhau, bày bán đủ mọi mặt hàng từ lương khô, các loại gia vị đến hàng thủ công mỹ nghệ. Có thể bắt gặp nhiều người bán hàng rong không có tiền nộp phí, họ ngồi tại các đầu hẻm bày chút rau cải, cũng có thể sống qua ngày. 

Lúc ra khỏi rừng cây, Lạc Thần đã giúp Sư Thanh Y đeo lại dải lụa trắng, che kín đôi mắt. Vì vậy có không ít người trong chợ nhìn nhìn Sư Thanh Y, có vài chủ sạp còn hảo tâm hỏi thăm. Sư Thanh Y không đáp lời nào, đều là Lạc Thần trả lời thay nàng.

Chọn mua thức ăn chủ yếu là do Sư Thanh Y tiến hành, nàng kinh nghiệm phong phú, có thể chọn được những thức ăn tươi mới. Chẳng qua là lúc này nàng ở trước mặt người ngoài không tiện mở miệng, thậm chí vô cùng cảnh giác theo sát bên Lạc Thần, nhìn được cái nào liền dừng lại, nàng dùng ngón tay ra dấu với Lạc Thần, đưa hai ngón tay nghĩa là mua hai kí hoặc hai lạng. 

Giá cũng rất dễ dàng để cho người hiểu lầm, Sư Thanh Y thính lực cực kì tốt, thậm chí nghe được một chủ sạp hàng nơi nàng cùng Lạc Thần vừa ghé qua, nhỏ giọng cùng những người bên cạnh trò chuyện, nói: “Nhìn như vậy đẹp, tại sao lại là người mù lại là người câm, thật là đáng thương.”

Những người bên cạnh cũng tiếc cho phụ họa: “Đúng vậy, thật đáng thương.”

Sư Thanh Y: “…”

Một đường chọn mua, đồ trong giỏ ngày càng nhiều, Lạc Thần sắp xếp lại gọn gàng, phía dưới để một ít trái cây.

Nhìn giỏ trúc nặng như vậy, Sư Thanh Y nhỏ giọng nói: “… Chị đưa giỏ cho em”

Lạc Thần chẳng qua là lắc đầu một cái.

Mua xong hết rồi, hai người đi vào một tiệm tạp hóa ven đường mua chút đồ lặt vặt, đang chọn lựa, Sư Thanh Y đột nhiên dừng lại, Lạc Thần cũng theo nàng cùng nhau dừng lại, hai người dư quang khóe mắt ra hiệu với nhau.

Có người đang theo dõi các nàng.

Từ lúc vào chợ không lâu, Sư Thanh Y đã cảm giác được có người theo dõi các nàng, bất quá nàng cùng Lạc Thần đều biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua là chuyên tâm chọn mua, bây giờ đến bên trong tiệm tạp hóa, Sư Thanh Y có thể cảm giác được người đó đã cách các nàng rất gần, hẳn là kẻ ấy đứng xen lẫn cùng những người mua bán ở con đường nhỏ bên hông tiệm.

Hiện ở thời điểm này, càng không thể bứt dây động rừng, Sư Thanh Y tiếp tục chọn chọn lựa lựa, nàng ở gian hàng phía trong nhìn một chút, kết quả thấy được mấy món đồ khá ưng ý.

Nơi đây trưng bày một ít đồ thủ công mỹ nghệ, có lẽ ít người quan tâm, nên chúng bị đóng một tầng bụi mỏng. Sư Thanh Y dùng khăn giấy lau qua, phát hiện những thứ này có bề ngoài mài rất bóng loáng, đều là tượng nhỏ hình dạng cánh chim, xinh xắn tinh xảo, phía trêи bôi màu vàng rất sáng đẹp, cảm nhận nặng trĩu, có thể là được chế tạo từ sắt. Hàng thủ công mỹ nghệ nhiều loại nhiều dạng, sản phẩm có hình đôi cánh cũng không coi vào đâu hiếm lạ, nhưng là những vật này mang đôi cánh rất khác thường, Sư Thanh Y nhìn một bức tượng có 6 phiến cánh màu vàng, chân mày nhíu lại.

Lạc Thần thoáng kinh ngạc nhìn bức tượng 6 cánh vàng trêи tay Sư Thanh Y, rồi nàng yên lặng quan sát Sư Thanh Y, ánh sáng trong mắt lay động.

Những vật phẩm dạng đôi cánh này không giống bình thường, bọn họ chính là có cánh không đồng đều, có tượng một đôi cánh, gồm 2 phiến cánh, có tượng hai đôi cánh gồm 4 phiến cánh, có tượng ba đôi cánh, gồm 6 phiến cánh. Thông thường ta chỉ hay nhìn thấy tượng có một đôi cánh, cũng như những tượng này, tượng có 6 cánh chỉ có một cái duy nhất, hơn nữa nhìn qua những tượng này là cùng một chủng loại.

Lạc Thần cầm trong đó một tượng có bốn phiến cánh hỏi ông chủ: “Đây là hàng đến từ nơi nào?”

Ông chủ kia rất khôn khéo, chính là không trả lời nơi nào vào, mà là cười nói: “Đây là những sản phẩm thủ công mỹ nghệ, được rất nhiều người ưa thích mua về làm kỷ niệm.”

“Phải không?” Lạc Thần nói: “Nếu rất nhiều người thích, kia phải làm thường xuyên thay đổi hàng hóa mới đúng, vì sao những tượng này đóng đầy bụi bặm?”

Ông chủ: “…”

Lạc Thần lại nói: “Tổng cộng có bao nhiêu cái?”

Ông chủ nói: “Cô muốn mua bao nhiêu?”

Lạc Thần nói: “Có bao nhiêu, mua bấy nhiêu.”

Ông chủ con ngươi giọt lưu chuyển một cái: “Vậy tôi phải hỏi trước một chút nhìn.”

Nói xong ông chủ tiệm tạp hóa liền gọi điện thoại, đi tới bên trong đi, hạ thấp giọng cùng bên đầu điện thoại kia người nói tới nói lui, hắn cho là Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không nghe được, Sư Thanh Y nhìn chằm chằm ông chủ, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được lão bản kia cùng đối phương nói: “Phía bên anh còn bao nhiêu tượng có cánh?”

Nghe thanh âm, bên đầu điện thoại kia người là một nam nhân trẻ tuổi: “Cái gì tượng có cánh?”

Ông chủ nói: “Chính là những tượng nhỏ có cánh, được mạ màu vàng, có một lần nọ được chuyển tới trong kiện hàng thủ công mỹ nghệ của anh, anh thế nào quên mất? Đặt ở chỗ tôi lâu như vậy, đều không có ai hỏi tới, hôm nay tới hai người, nói có bao nhiêu muốn bao nhiêu, anh liền nói anh còn có bao nhiêu cái chứ ?”

“Thật kỳ quái, tôi không có loại sản phẩm này” Giọng nam nhân trẻ tuổi tràn đầy nghi ngờ: “Phiền ông chủ chụp tấm hình gửi cho tôi nhìn một chút.”

——————————————————-

Quân đạo có lời: Rất lâu không thấy, khoảng thời gian này ta cũng sẽ ở Tấn Giang tiếp tục chỉnh sửa một số chương, các chương mới sẽ cập nhật dần nhưng tiến độ ta chưa thể nói trước điều gì, chờ phía sau sẽ cùng mọi người nói tiếp, cám ơn các vị đã ở lại cùng ta đến thời điểm này

Tags: truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) online, Chương 388: Chợ (Hạ). Truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 388