Dark?

Chương 389: Số thứ tự

Xem giới thiệu truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
A+ A-
Ông chủ tiệm tạp hóa từ bên trong vòng ra, hướng phía kệ hàng chụp một tấm, lại đi trở vào. “Nhìn thấy không, chính là những món này, anh nhìn một chút có ấn tượng hay không?”

Rất nhanh đầu bên kia đáp lời: “Đây không phải hàng tôi giao cho ông, nếu ông nói là trong chuyến hàng chỗ tôi đưa đến, vậy tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Nhất định là A Thủy đã để nhầm những mô hình linh tinh của hắn vào, tôi đã dặn dò hắn đừng để mấy cái mô hình đó lung tung, rất dễ bị những thợ làm hàng thủ công mỹ nghệ trong xưởng đóng thùng nhầm đem đi giao cho khách, lần trước lẫn vào hai cái mô hình hang động màu đỏ kỳ quái, rất lâu sau mới phát hiện, phiền phức tôi phải thuê người đến nhận hàng trở về.”

“Những món này đều là A Thủy một mình làm sao, chỗ hắn còn hàng loại này hay không, giá cả thế nào?”

“Giá cả tôi cũng không rõ, phải hỏi A Thủy mới biết được.” Bên đầu điện thoại kia cười lên: “Bất quá tôi nhìn chuyện này bế tắc, A Thủy chính làm tự mình làm cho vui, nói đây là nghệ thuật cao quý, rất hiếm khi hắn bán. Tôi thấy là ông chủ nên tùy tiện bán một giá nào đó đi, đừng hỏi A Thủy làm gì, hắn mà biết mấy cái mô hình kỳ quái bị lẫn vào kiện hàng, lại phiền tôi đi nhận trở về, ông lại mất đi một khoản tiền.”

Ông chủ nghe lời này một cái, thanh âm cũng có chút giả dối, nhưng xem ra cũng có lý: “Được được, vậy anh cũng đừng nói với A Thủy, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Bên đầu điện thoại người kia hiển nhiên cùng ông chủ giao tình tốt, hắn đáp: “Được, vậy tôi không nói, bất quá đến lúc đó nhớ mời tôi ăn cơm a!”

Ông chủ nói chuyện điện thoại xong đi trở ra, trêи mặt lộ vẻ tươi cười: “Xin lỗi để cho các vị đợi lâu, tôi hỏi qua rồi, cũng chỉ có những món này, đều để ở đây, các vị muốn mua, tôi liền đóng gói lại.”

Sư Thanh Y nghe qua quá trình hắn nói chuyện điện thoại, yên lặng gật đầu, bày tỏ mua hết.

Ông chủ mừng rỡ khôn xiết, đi ngay bên kia tìm hộp đựng.

Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát những tượng nhỏ có cánh này, mỗi phiến cánh được đúc tinh xảo khéo léo, bức tượng nhỏ nhắn vừa vặn cầm lấy trong lòng bàn tay, tuy là hàng thủ công mỹ nghệ dùng để trang trí, nhưng lại giống như những trang sức dây đeo. Ở Mặc Nghiễn Trai, Sư Thanh Y cũng có rất nhiều dây đeo ngọc bội, cùng những tượng nhỏ có cánh này không sai biệt lắm.

Sư Thanh Y phát hiện dưới đáy một tượng nhỏ có khắc con số 5, nhưng tượng này có 2 đôi cánh, cũng tức là bốn phiến cánh nhỏ, nếu con số này ám chỉ số lượng phiến cánh, thì không thể nào là số 5 được. Sư Thanh Y coi lại những tượng khác, tổng cộng có 6 món, hai bức tượng hai phiến cánh dưới đáy khắc là 1 và 2, ba tượng bốn phiến cánh được khắc số lần lượt là 4,5,6, còn lại duy nhất một bức tượng sáu phiến cánh, dưới đáy khắc số 7.

Sư Thanh Y đem sáu tượng có cánh lật lại, theo thứ tự gạt ra cho Lạc Thần nhìn, đồng thời thấp giọng nói: “Không có”.

Lạc Thần gật đầu một cái.

Ông chủ cầm hộp đựng tới, chuẩn bị đem sáu bức tượng cánh bỏ vào, Lạc Thần nói: “Còn thiếu một món.”

Ông chủ lập tức nói: “Đều ở nơi này, cái gì gọi là ít đi một món?”

Lạc Thần tỏ ý nói: “Dưới đáy mỗi tượng đều có khắc số thứ tự, ông nhìn xem, tổng cộng là bảy, nhưng nơi này chỉ có 6 món, tất nhiên là còn thiếu một món khắc số 3.”

Ông chủ đếm đếm, lại đi lật nhìn phần đáy mỗi cánh nhỏ, phát hiện đúng là thiếu một số thứ tự là ba, lầm bầm lầu bầu nói: “Lạ thật, ban đầu lúc đưa tới, chính là bảy món không sai a.”

Lạc Thần nhìn ông chủ kia, đạm nhạt nói: “Thiếu một món, luôn là không viên mãn.”

Ông chủ kia vừa nghe, có chút khẩn trương, nghe Lạc Thần lời nói tỏ ý sẽ không mua nữa, liền hấp tấp nói: “Để tôi hỏi lại người làm trong tiệm, có khi hắn để lẫn vào chỗ khác, phiền hai vị chờ một chút.”

Ông chủ lập tức lại gọi điện thoại, gấp gáp hỏi bên đầu điện thoại kia mấy câu, sắc mặt liền có chút biến hóa. Nói chuyện điện thoại kết thúc, hắn biết chuyện này cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời: “Người làm chỗ tôi nói bức tượng đánh số 3 vừa bị một người phụ nữ mua đi, đúng lúc tôi không ở trong tiệm, không sai biệt lắm là trước khi các vị đến khoảng hai mươi phút.”

Lạc Thần cùng Sư Thanh Y trầm mặc.

Ông chủ hỏi: “… Như vậy chút, ý của hai vị như thế nào?”

Lạc Thần chỉ chỉ hộp đựng, gật đầu một cái, ông chủ thấy nàng vẫn muốn mua, nhất thời cao hứng, liền nhanh chóng bắt tay vào đóng gói.

Sư Thanh Y tựa hồ là suy tư chốc lát, nàng rút cuốn sổ tay ra, xé một tờ giấy viết số điện thoại đưa cho ông chủ. Ông chủ ngẩn người không hiểu. Sư Thanh Y muốn mở miệng nói chuyện, nhưng môi khẽ động rồi lại thôi.

Lạc Thần thay nàng nói: “Chúng tôi muốn gặp người chế tạo những vật phẩm này để làm ăn, nếu ông có thể giới thiệu, xin liên lạc chúng tôi.”

Ông chủ có chút khó khăn: “Cái này sợ rằng…”

Lạc Thần lại viết một con số trêи tờ giấy của Sư Thanh Y: “Nếu có thể giới thiệu, đây là thù lao.”

Ông chủ thấy được con số kia, ánh mắt nhất thời phát sáng, vừa mừng vừa sợ.

Hai người rời khỏi tiệm tạp hóa, tới đến bên cạnh chỗ để xe đạp, nên mua trêи căn bản cũng mua đủ, thậm chí còn có thu hoạch bất ngờ, hiện tại giỏ trúc đã đầy ắp và nặng trĩu.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm giỏ trúc trong tay Lạc Thần: “….Chúng ta đi về, nhưng giỏ trúc xách nặng như vậy, hay là chị đeo lên vai đi.”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y còn nói: “… Em xin lỗi, chút nữa đi vào rừng chị hãy đeo lên, khi sắp về đến thôn chị lại để xuống, như vậy sẽ không bị người nhìn thấy.”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y nói tiếp: “Em rất muốn đeo giúp chị, nhưng như vậy chị ngồi phía sau rất bất tiện, cái giỏ trúc này chiếm không gian quá. Trừ khi chị chạy xe đạp, em ngồi phía sau liền có thể đeo lên vai.”

Lạc Thần: “…”

Nhìn Sư Thanh Y ái náy như vậy, Lạc Thần quyết định đeo giỏ trúc lên vai, nàng chấp nhận đeo ở nơi náo nhiệt thế này, chính là vì không muốn Sư Thanh Y lần nữa nói lời “Xin lỗi”.

Dọc theo con đường rời khỏi chợ, Sư Thanh Y ánh mắt tinh tường quan sát dòng người đi hai bên đường, nàng liếc mắt một cái, thấy được một nữ nhân đứng lẫn trong đám đông đằng kia.

Nữ nhân ấy bị Sư Thanh Y phát hiện, liền quay đầu đi nhanh vào dòng người bên trong chợ.

Chỉ trong chớp mắt thấy qua, nhưng Sư Thanh Y có thể nhận ra rằng, đây chính là nữ nhân dẫn đầu đám người nàng từng mượn cờ-lê ở trêи đường, người mà Tóc Xám Trắng gọi là Đồ Tỷ.

Nữ nhân đó rời đi rồi, nhưng Sư Thanh Y vẫn cảm giác có người đang nhìn chằm chằm các nàng. Không chỉ một kẻ theo dõi. Ánh mắt Sư Thanh Y lần nữa lướt qua xung quanh, từng bóng người đi qua, chính là kẻ đó, hắn đứng trong một góc khuất yên lặng quan sát các nàng, rồi lẩn thật nhanh vào ngõ hẻm. Hắn nhanh như thế nào, so với Sư Thanh Y cũng là không đáng ngại.

Sư Thanh Y cân nhắc có nên đuổi theo hay không. Giờ này cũng đã muộn, Trường Sinh hẳn là đói bụng rồi. Các nàng quyết định trở về. Lúc đến đầu thôn đã hơn mười hai giờ trưa, có thể ngửi được mùi thức ăn thơm nồng lan tỏa từ những căn nhà ven đường.

Sư Thanh Y đèo Lạc Thần đi đến một ngã ba, bất chợt từ lối rẽ bên trái có hai chiếc xe máy chạy đến, cùng là hướng về nhà trọ của các nàng.

Lạc Thần vừa nhìn thấy nữ nhân ngồi sau một chiếc xe máy, hai tay ôm Sư Thanh Y đột nhiên hơi siết một chút, thấp giọng nói: “Em quay xe lại.”

Sư Thanh Y cũng nhìn thấy nữ nhân kia, nàng hiểu ý Lạc Thần, vội vàng quay đầu xe đánh một vòng, chạy vào một con đường nhỏ đi tắt về phía sau nhà trọ. Nàng gần như xé gió mà chạy xe đi. 

Rất nhanh hai nàng đã về đến nhà, Sư Thanh Y lập tức giấu xe đạp vào một góc khuất, Lạc Thần thì đi thẳng vào bếp đem toàn bộ đồ trong giỏ trúc để vào một cái sọt đựng thức ăn, rồi đem giỏ trúc đi giấu luôn. Hai nàng động tác vô cùng ăn ý.

Một lát sau, trong sân vang lên âm thanh hai chiếc xe máy, Vũ Lâm Hanh gấp gáp phóng xuống, nàng còn chưa đi tới cửa, giọng đã vang dội khắp nhà trọ, còn thiếu bắt loa cầm trêи tay, hào hứng nói: “Trường Sinh có trêи lầu không, tôi kể với cô một chuyện vô cùng thú vị, tôi vừa nhìn thấy biểu tỷ nàng đeo một cái…..”

Nàng thật khó lắm mới bắt được cơ hội trêu chọc Lạc Thần, nhưng vừa đi đến cửa, lời nói liền phải ngưng lại.

Lạc Thần ngồi ngay ngắn trêи ghế salon trong phòng khách, từ từ uống một ly nước, nhàn nhã nhìn Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh: “….”

Lạc Thần híp mắt hỏi: “Tôi đeo cái gì?”

Vũ Lâm Hanh nhất thời bối rối, nàng không tin vào mắt mình: “Biểu tỷ nàng? Có gì đó sai sai, tại sao cô lại ở đây, cô thế nào nhanh như vậy được! Mới lúc nãy cô còn ở trêи đường!”

Lạc Thần nói: “Tôi ở đây hồi lâu, cô không nhìn nhầm chứ?”

Vũ Lâm Hanh nhảy dựng lên: “Không thể nào! Tôi vừa nhìn thấy cô đeo một cái giỏ trúc, tựa như cô vợ nhỏ ngồi e lệ ôm ấp Sư Sư, nàng rõ ràng đèo cô trêи xe đạp!”

Lạc Thần: “…”

Sư thanh Y từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nghe được câu này: “…”

Vũ Lâm Hanh: “Mặc dù cách rất xa, chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng tôi khẳng định đó chính là cô cùng Sư Sư!”

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Cô hoa mắt nhìn lầm rồi, nếu tôi cùng Thanh Y đi xe đạp, sao có thể trở về trước cô. Bất quá cô nói khoảng cách rất xa, nhìn lầm cũng là bình thường.”

Vũ Lâm Hanh nửa tin nửa ngờ, thật khó có cơ hội trêu biểu tỷ nàng một chút, đây thật là đốt đèn lồng cũng tìm không ra cơ hội, kết quả lại là nhìn lầm? Nàng có chút không cam lòng, từ phòng khách đi tới phòng bếp, lại vòng lên lầu, tới tới lui lui mấy lần cũng không phát hiện cái giỏ trúc nào.

———————-

Quân đạo có lời: Tiếp theo chính là kịch tình cùng thường ngày cũng vào ~

Tags: truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) online, Chương 389: Số thứ tự. Truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 389