Dark?

Chương 390: Manh mối

Xem giới thiệu truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
A+ A-

Vũ Lâm Hanh rất không cam lòng, nàng đảo quanh lầu một, cứ đi qua đi lại trước mặt Lạc Thần.

Lạc Thần vẫn điềm nhiên uống trà: “Cô đang tìm vật gì sao?”

Mãi một hồi lâu vẫn không tìm thấy gì, Vũ Lâm Hanh thật sự là tức chết. Nàng không biết rằng chạy xe đạp có thể đi đường tắt vào phía sau nhà trọ, hơn nữa tốc độ của Sư Thanh Y rất nhanh, đương nhiên có thể về trước và kịp thời phi tang mọi thứ. Mà bây giờ Lạc Thần nhàn nhã ngồi uống nước, thần thái rất bình thường, giống như nàng đã về nhà từ lâu. Vũ Lâm Hanh không tìm được chứng cứ gì, giỏ trúc không có, thời gian cũng quá sai biệt, nàng ngồi tê liệt ở trêи ghế salon, nói: “Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao?”

Lạc Thần nói: “Có phải do trời nắng gắt, cô mệt mỏi nên hoa mắt? Cô vẫn là nên đi nghỉ ngơi một chút.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Cảm giác là sai quá sai đi, nhưng kiểu nào cũng tìm không thấy bằng chứng, không phải là chọc người tức chết hay sao.

Vũ Lâm Hanh liền đến gần Sư Thanh Y, thấp giọng nói: “Sư Sư, biểu tỷ nàng lòng dạ đen tối, nghĩ sao tôi đi tin lời nàng. Cô so với nàng tốt hơn rất nhiều, sẽ không nói dối gạt người. Nói nhỏ cho tôi biết, vừa nãy có phải cô đèo biểu tỷ nàng trêи xe đạp, cô ấy còn đeo một cái giỏ trúc, thẹn thùng ôm eo cô, nhìn vô cùng khả ái?”

Vũ Lâm Hanh đã quá ngây thơ khi đánh giá về Sư Thanh Y. Cô cảm thấy SưThanh Y thuần khiết vô hại, chính khí lẫm liệt, gương mặt thiện lương, tất nhiên sẽ không nói dối gạt người. Sự thật thì Sư Thanh Y so với Lạc Thần, càng là cao thủ trong cao thủ, nàng có thể vì Lạc Thần mà dựng lên vô số lời nói dối siêu cấp hoàn mỹ, nhìn không ra một khe hở.

Sư Thanh Y gật đầu: “Vừa rồi cô nói “Lạc Thần đeo giỏ trúc giống như cô vợ nhỏ thẹn thùng” nghe rất thú vị, tôi cũng muốn nhìn một chút.”

Lạc Thần: “….”

Vũ Lâm Hanh: “….”

Sư Thanh Y nháy mắt: “Cô cũng muốn nhìn phải không?”

Vũ Lâm Hanh nhất thời kϊƈɦ động: “….Dĩ nhiên muốn nhìn!”

Loại hình ảnh vi diệu ngàn năm có một như vậy, nàng nhất định vừa nhìn vừa hi hi ha ha cười Lạc Thần mười ngàn lần.

“Nếu như có chuyện như vậy, cô có muốn chụp hình kỷ niệm không?”

Vũ Lâm Hanh hai mắt sáng lên: “Tất nhiên tất nhiên!”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y nhún vai: “Thật đáng tiếc, đây không phải sự thật, là cô hoa mắt nhìn lầm, nên không thể chụp hình rồi!”

Vũ Lâm Hanh cảm giác mình vừa bị rơi xuống hố: “…”

Sư Thanh Y ở trong lòng cười trộm, nàng tiến đến ngồi bên cạnh Lạc Thần, cố nén cười mà tỏ ra nghiêm túc nói: “Mặc dù Vũ Lâm Hanh nhìn lầm, bất quá cô ấy coi như là nhắc nhở em, lần sau có cơ hội em sẽ mua một chiếc xe đạp, lại thêm cái giỏ trúc, chúng ta thử nghiệm chuyện đó, chị cảm thấy thế nào?”

Lạc Thần thoáng liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, nàng cười như không cười nói: “Được, tôi nhất định để cho em thử nghiệm thật tốt.”

Sư Thanh Y: “….”

Sư Thanh Y cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng vào Lạc Thần.

Lạc Thần hướng Vũ Lâm Hanh hỏi: “Việc điều tra ở đồn cảnh sát như thế nào?”

Vũ Lâm Hanh còn muốn nói tiếp chuyện giỏ trúc, nghe Lạc Thần hỏi sang chuyện điều tra ở đồn cảnh sát, nàng giống như thu hoạch được không nhỏ, liền lấy điện thoại đưa cho Lạc Thần: “Nhóm của tôi đã lưu lại toàn bộ hồ sơ về những vụ án mất tích ở đồn cảnh sát, thông tin cho thấy có rất nhiều vụ mất tích trong Hắc Tuyền Trấn, thời gian trải dài từ rất nhiều thập niên trước cho tới nay, chủ yếu xảy ra ở các thôn làng nằm sát hai bên bờ Hắc Hà, trong đó có thôn làng chúng ta đang ở. Gần đây số vụ mất tích phát sinh rất nhiều, có thể nói là tăng đột biến. Danh sách và hình ảnh những nạn nhân mất tích, tôi đều đã chụp lại, các cô nhìn xem.”

Lạc Thần cùng Sư Thanh Y cẩn thận xem từng file ảnh. Trừ những vụ án đã xảy ra cách đây quá lâu, những vụ án gần đây đều có lưu lại hình ảnh, ghi chép rất cặn kẽ về thời điểm mất tích cũng như tiểu sử trích ngang, nơi ở của các nạn nhân. Đây vốn là tài liệu mật của cảnh sát, không hiểu Vũ Lâm Hanh đã dùng phương pháp gì để có được.

Chờ đến khi nhìn lướt thấy hình một người trong tài liệu, Sư Thanh Y liền dừng lại, nàng phóng lớn file ảnh, nghiêm túc xem qua thông tin lý lịch của người này.

Vũ Lâm Hanh hỏi: “Có phát hiện gì?”

Sư Thanh Y đáp ngắn gọn: “…Tôi từng nhìn thấy đầu của người này.”

Vũ Lâm Hanh: “….”

Nàng ở trong lòng nói thầm, Sư Sư cô có thể dùng phương pháp khác để miêu tả hay không? Thật là dọa người.

Lạc Thần nói: “Lúc trước tôi cùng Thanh Y đi tra xét ở mảnh đất hoang phía bên kia thôn, từng gặp phải một cổ thi thể được khâu nối, phần đầu bỗng nhiên rơi xuống đất, mặc dù đã thối rửa gần hết nhưng chính là có nhiều nét tương tự với đầu của cụ ông trong ảnh.”

Vũ Lâm Hanh nhận xét: “Theo ghi chép thì cụ ông này vừa mất tích hồi tháng trước, hơn nữa nhà của ông ta nằm ở trong thôn.”

Lạc Thần nói: “Trước hết chúng ta lọc ra những nạn nhân là người trong thôn, sau đó đến nơi họ ở để tìm hiểu, nhưng mọi việc phải hết sức cẩn trọng.”

Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh cùng gật đầu đồng ý, như vậy chiều nay, theo kế hoạch cả nhóm sẽ chia ra đến nơi ở của các nạn nhân mất tích trong thôn để thu thập thêm manh mối.

Đúng lúc này, Thiên Thiên cùng Trường Sinh, Ngư Thiển tay xách tay mang đi vào, trêи tay Thiên Thiên cẩn thận bưng một cái nồi đất còn tỏa ra nghi ngút khói, theo mùi thơm hành lá lan tỏa ra có thể đoán được bên trong là canh nóng. Ngư Thiển đặt xuống bàn một cái chén nhỏ đựng tương và một cái nồi được đậy kín nắp, khi mở ra bên trong là một chồng bánh bắp nướng, miếng mỏng  vàng rực. Trêи tay Trường Sinh ôm một cái rổ tròn dẹt đựng trái cây và rau cải, lại có một ít thịt luộc, nàng cao hứng nhìn về phía Sư Thanh Y.

Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói: “Những món này là từ đâu ra?”

Thiên Thiên cười híp mắt: “Từ sắc đẹp của tôi mà ra, cũng là tôi đây bản lãnh hơn người.”

Vũ Lâm Hanh: “…” Vội vàng phi phi phi.

Lạc Thần nhìn về phía Trường Sinh, hòa nhã nói: “Trường Sinh”.

Trường Sinh thành thật nói: “Tôi cùng Ngư Thiển theo sau Thiên cô nương đi xung quanh thôn, đi một số nhà người dân, đây điều là những người đó tặng.”

Ngư Thiển tiếp lời: “Những rau cải trong tay Trường Sinh là thôn dân tặng cho Thiên cô nương, nàng thấy Thiên cô nương không cầm hết được, nên phụ giúp bưng về. Những thứ người dân tặng cho nàng, nàng đều không nhận, nàng nói chưa hỏi ý kiến của Lạc cô nương và Sư cô nương, nàng không thể tùy tiện nhận đồ của người khác tặng.”

Thiên Thiên cười nói: “Tâm can bảo bối thật là đứa trẻ ngoan.”

Lạc Thần hỏi: “Trường Sinh đói không?”

Trường Sinh vội vàng gật đầu một cái.

Sư Thanh Y vỗ nhè nhẹ lên vai Trường Sinh, tỏ ý đi theo nàng, sau đó nàng bưng chén tương cùng bắp ngô nướng đi vào bếp. Trường Sinh liền ngoan ngoãn theo sau.

Vũ Lâm Hanh liền không phục: “Tôi cũng đi loanh quanh trong thôn cả ngày, sao không thấy ai tặng đồ ăn? Thiên Thiên cô nhất định là dùng tà thuật gì đó mê hoặc lòng người. Nào nào, thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, có nửa lời gian dối sẽ bị nghiêm trị.”

Thiên Thiên tùy ý đáp: “Tôi không làm gì cả, chỉ là giúp thôn dân chữa bệnh.”

Vũ Lâm Hanh: “….”

Thiên Thiên nói tiếp: “Tôi tình cờ đi ngang một gia đình, thấy trong nhà có bệnh nhân, tôi không cẩn thận liền trị khỏi bệnh, sau đó phát hiện một số thôn dân khác cũng bị bệnh này, lại lỡ tay chữa hết. Những thôn dân đó vì cảm ơn tôi nên đưa tặng rất nhiều đồ vật, những món khác tôi không nhận, chỉ mang về ít đồ ăn, tôi nghĩ buổi trưa sẽ ăn cơm muộn nên mang chút đồ về cho mọi người ăn lót dạ.”

Vũ Lâm Hanh trợn mắt: “Cái gì mà không cẩn thận chữa lành? Cô không khoe khoang y thuật của mình thì sẽ chết sao?”

Thiên Thiên nói: “Không khoe khoang sẽ không chết, chỉ là sẽ rất khó chịu.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Lạc Thần trầm ngâm suy nghĩ: “Trong thôn này có người bị nhiễm cổ trùng?”

Vũ Lâm Hanh nhất thời sửng sốt.

Thiên Thiên gật đầu: “Cô quả nhiên thông minh, chỉ vậy đã dễ dàng đoán được mọi chuyện.”

Lạc Thần nói: “Bởi vì cô nói “chữa khỏi”, mà không phải là “chữa trị”. Thông thường trị liệu một bệnh gì đó đều cần thời gian mới thấy được hiệu quả, duy chỉ có bị trúng cổ độc, một khi giải đi liền khỏi bệnh. Cô ra ngoài thời gian cũng không lâu, lại chữa khỏi được cho nhiều người, nên tôi liền đoán được. Bất quá nhìn cô bình tĩnh như vậy, loại cổ này hẳn là không phải loại lây nhiễm qua tiếp xúc thông thường.”

Thiên Thiên: “Đúng, tôi nghi ngờ rằng loại cổ này bị mắc phải do nạn nhân tiếp xúc trực tiếp với cổ nguyên gốc, vì nó không lây truyền từ người bệnh sang người khỏe mạnh, cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào, nếu không toàn bộ thôn làng quanh đây đều gặp nguy hiểm. Theo tôi thấy, đây là loại cổ trùng bậc thấp, không thể tự sinh sản đẻ trứng trêи người bệnh, nó chỉ khiến cơ thể người bệnh dần suy yếu, qua một thời gian nếu không được giải cổ, người bệnh sẽ chết giống như mắc bệnh mãn tính. Kiểu như bệnh nhân bị ung thư vậy, họ chết sau một thời gian ngắn và cơ thể không có biến tướng gì, sẽ không lây nhiễm thành dịch bệnh được.”

Lạc Thần nói: “Cô biết cổ trùng này đến từ đâu không?”

Thiên Thiên lắc đầu: “Tôi vẫn còn đang điều tra, sẽ cố gắng.”

Lạc Thần nhận xét: “Như cô nói, đây là loại cổ cấp thấp không thể tự sinh sôi đẻ trứng, không thể gây thành dịch bệnh. Vấn đề là ở đây. Cổ cấp thấp sẽ không sống lâu ở môi trường bên ngoài được, cũng không cách nào lây nhiễm, nhất định là có người đặc biệt nuôi dưỡng, và địa điểm chắc chắn nằm đâu đó gần đây. Kẻ này có khả năng theo dõi và chọn lựa từng mục tiêu mà hắn thả cổ. Mục đích của hắn là gì, chúng ta chưa thể biết chính xác được.”

Thiên Thiên nét mặt chìm xuống: “Quả thật đây là chuyện khiến tôi lo lắng nhất.”

Thời trước nàng cũng biết được những kẻ dùng cổ hại người, điều nhằm mục đích tàn sát trêи diện rộng, bởi vì phần lớn cổ trùng điều có khả năng tự đẻ trứng và lây nhiễm mạnh từ người qua người, có thể tạo thành đại dịch. Mà hiện tại kẻ bí ẩn này dùng cổ trùng cấp thấp, lại chọn một số người nào đó để truyền cổ vào, kiểu như dùng thuốc độc hại người. Thuốc độc, người nào ăn phải thì người đó chết, nhưng sẽ không lây truyền cho những người khác.

Kẻ đứng phía sau toàn bộ chuyện này, mục đích của hắn là gì, thật là khiến người đau đầu.

Sư Thanh Y ở phòng bếp nấu ăn nhưng vẫn nghe tinh tường mọi chuyện trong phòng khách. Nàng tựa hồ suy tư, động tác trêи tay hơi chậm lại một chút. Từ thức ăn của mọi người mang về, Sư Thanh Y nhanh chóng nấu nướng xong, nàng chế biến tương thịt,  rồi trải mỏng bánh bắp nướng ra, để vào rau cải, thịt và một chút tương, cuốn thành cuốn, đưa cho Trường Sinh.

Trường Sinh ăn một cuốn, ánh mắt sáng lên, gật đầu liên tục. Nàng vừa ăn vừa đi ra khỏi bếp, Vũ Lâm Hanh thấy nàng ăn trông thật ngon nên liền tò mò hỏi: “Trường Sinh cô đang ăn món gì thế?”

Trường Sinh nói: “A Cẩn làm cho tôi.”

Vũ Lâm Hanh ngửi thấy mùi thơm lan tỏa từ bếp, nàng nhanh chóng chạy đến bên Sư Thanh Y: “Tôi nữa, Sư Sư làm cho tôi một phần nào.”

Sư Thanh Y nhìn Ngư Thiển cũng đồng thời chạy đến, nàng hướng Vũ Lâm Hanh nói: “…..Xếp hàng.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vũ Lâm Hanh cũng không có biện pháp, Ngư Thiển không hổ danh là cá, thoắt cái đã bơi đến trước nàng.

Ngư Thiển nhìn Vũ Lâm Hanh, làm một dấu ok: “Đa tạ, đa tạ.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Liền sau đó, Thiên Thiên cũng tiến vào xem náo nhiệt, kế đến là Phong Sanh, Tô Diệc cũng vào xếp hàng ngay ngắn.

Trong bếp bây giờ giống đi đang bày một sạp nhỏ, một hàng người ngay ngắn nghiêm chỉnh xếp hàng, chờ cho Ngư Thiển vui mừng ôm phần thức ăn đi rồi, Sư Thanh Y khẽ nhìn một cái, phát hiện Lạc Thần đứng ở cuối đội ngũ đang yên lặng nhìn nàng.

Sư Thanh Y: “…”

Tags: truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) online, Chương 390: Manh mối. Truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 390