Dark?

Chương 181: Dây Dây Dưa Dưa

Xem giới thiệu truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
A+ A-

Ân Ly Cận tiến lên kéo cổ tay Trầm Thanh Lê, muốn đưa nàng đi “người cũng đã gặp, hiện trở về được rồi chứ?’ Hắn hỏi mà như không, giống như đã sớm biết nàng sẽ đến đây nên đừng chờ sẵn
“Ngươi đáp ứng ta sẽ thả hắn” Không thể hất tay Ân Ly Cận ra, Trầm Thanh Lê liền dừng bước.

Tuy nàng không biết y thuật nhưng không phải kẻ ngốc, Lục Hoài Khởi bị thương như vậy, nếu không trị liệu kịp thời, tuyệt đối sẽ không xong
Sắc mặt Ân Ly Cận nháy mắt trở nên âm u, bàn tay nắm tay nàng tăng thêm sức lực “A Lê, ta hi vọng ngươi sẽ không khiêu chiến điểm mấu chốt của ta”
Lục Hoài Khởi nhận ra ngữ khí của Ân Ly Cận có vài phần hàn ý, lo lắng hắn sẽ làm hại Trầm Thanh Lê, vội nói “A Lê, ngươi đi về đi, ta không có việc gì”
Ân Ly Cận cười lạnh, liếc Lục Hoài Khởi một cái, lôi kéo Trầm Thanh Lê rời khỏi thủy lao
Sáng tinh mơ hôm sau Trầm Thanh Lê đã tỉnh lại, hay nói đúng hơn là nàng cả đêm không ngủ
Lưu Châu đang giúp nàng búi tóc thì một nữ tử đi vào, chỉ phúc thân thi lễ, nói ‘phu nhân, Quốc sư đang ở tiền thính chờ cùng ngươi ăn sáng, muốn ngươi mau tới đó”
Người tới chính là Tương Y Y tối qua đã tự tiến thân làm nha hoàn.

Nàng ta vẫn xiêm y màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, đầu cài trâm bạc, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, sắc nét
Tâm tình vốn không tốt lại nhìn thấy Tương Y Y, sắc mặt Trầm Thanh Lê càng thêm âm trầm , thản nhiên phân phó‘ta biết, sân có hơi dơ, ngươi mau quét dọn trong ngoài một lượt đi”
Tương Y Y bất khả tư nghị hỏi lại ‘quét sân?”
“Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy không được, có thể cuốn gói rời đi bất kỳ lúc nào, phủ Quốc sư to như vậy, không thiếu một nha hoàn’ Đã sớm đoán được Tương Y Y sẽ có phản ứng như thế, Trầm Thanh Lê cũng lười dây dưa với nàng ta, đứng lên, mang theo Lưu Châu rời đi
“Trầm Thanh Lê” Sau khi Trầm Thanh Lê rời đi, Tương Y Y rốt cuộc không kềm chế được nữa, tức giận hô to, dùng sức hất văng trang sức phấn son trên bàn trang điểm xuống đất…
Đi đến tiền thính đã thấy Ân Ly Cận chờ sẵn, Trầm Thanh Lê rũ mi, ngồi xuống đối diện hắn, không nói lời nào, bắt đầu dùng bữa
“Nếm thử cái này đi” Ân Ly Cận gắp thức ăn cho nàng
Trầm Thanh Lê gắp miếng điểm tâm để lại trên đĩa “ta không thích ăn”
“Vậy thì đừng ăn” Ân Ly Cận cười nhẹ, giống như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng
Nha hoàn đứng hầu hạ đều cúi đầu, thấy Trầm Thanh Lê hành động như thế càng không dám thở mạnh, sợ chọc chủ tử mất hứng sẽ dẫn tới họa sát thân
Lúc này Tử Nghiên đi vào, nhìn thấy Trầm Thanh Lê, muốn nói lại thôi
“Có chuyện gì?” Ân Ly Cận lên tiếng
Tử Nghiên nhìn Trầm Thanh Lê, do dự nói “chủ tử, là…là Lục Hoài Khởi”
“Hắn làm sao?Ngươi mau nói đi” Vừa nghe nhắc tới Lục Hoài Khởi, Trầm Thanh Lê không bình thản được nữa
Ân Ly Cận lạnh nhạt nheo mắt, Tử Nghiên hiểu ý, theo hắn đi vào mật thất ở cách vách.

Trầm Thanh Lê muốn đi theo lại bị hắn ngăn cản, phân phó nha hoàn “các ngươi trông chừng phu nhân”
“Dạ” Nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, tiến lên ngăn cản Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê chỉ có thể tức giận vung tay áo đi đi lại lại trong phòng, chờ Ân Ly Cận trở ra.

Thời gian dần trôi, đối với nàng, mỗi phút mỗi giây là giày vò hơn cả một năm
Ân Ly Cận vừa ra tới, Trầm Thanh Lê vội hỏi dồn “thế nào? Tử Nghiên nói gì với ngươi?” Hai tay nắm chặt lại, trong mắt đều là lo lắng
Đây có lẽ là lần đầu tiên Trầm Thanh Lê chủ động tìm hắn, tiếc rằng vẫn là vì nam nhân kia.

Đáy mắt hắn biến ảo không ngừng, hồi lâu mới nói ‘nếu ta nói hắn chết, ngươi sẽ thế nào?”
“Không có khả năng, ngươi nói bậy” Trầm Thanh Lê khiếp sợ ngẩng đầu, không chút do dự phủ quyết lời Ân Ly Cận nói.

Nàng không tin, Lục Hoài Khởi sẽ không chết dễ dàng như thế
Ân Ly Cận đưa tay nâng gương mặt tái nhợt của nàng, ngữ khí ngưng trọng “A Lê, ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?”
“Sẽ không”Trầm Thanh Lê thì thào tự nói, thân thể run rẩy.

Nàng nắm chặt bả vai Tử Nghiên, hỏi “ngươi nói, Lục Hoài Khởi rốt cuộc thế nào?”
Tử Nghiên đưa mắt nhìn Ân Ly Cận, sau đó thấp giọng đáp “phu nhân, những chuyện này đều là thật”
“Ngươi nói láo.

Ta biết, hết thảy đều là các ngươi thông đồng gạt ta.

Ta muốn gặp hắn” Nàng lui ra sau hai bước, sắc mặt càng trắng hơn, xoay người, chạy về phía thủy lao
Ân Ly Cận vội tiến lên giữ chặt nàng, bàn tay vung lên đánh xuống cổ nàng, không để nàng có cơ hội phản ứng
“Chủ tử, ngươi…”Tử Nghiên nhìn Trầm Thanh Lê đã ngất xỉu, muốn nói lại thôi
Đôi con ngươi màu tím của Ân Ly Cận trở nên sâu thẳm “chuyện này đợi lát nữa rồi nói” Nói xong ôm Trầm Thanh Lê đi về phía phòng ngủ
Tương Y Y thấy Ân Ly Cận ôm Trầm Thanh Lê đi vào viện, vội kéo tay áo Lưu Châu, tò mò hỏi “Lưu Châu, phu nhân sao vậy?”
“Ta cũng không rõ.

Đây là chuyện của chủ tử, không nên hỏi thì đừng hỏi” Lưu Châu thản nhiên trả lời nàng, xoay người theo Ân Ly Cận vào trong phòng hầu hạ
Tương Y Y hai tay chống nạnh, dựa người vào tường, hừ lạnh “hừ, gặp báo ứng thôi”
Đợi Ân Ly Cận thu xếp cho Trầm Thanh Lê xong, Lưu Châu cẩn thận hỏi “Quốc sư, phu nhân làm sao vậy?”
“không có gì, ngươi đi xuống chuẩn bị ít cháo nóng, chờ phu nhân tỉnh liền bưng lên” Ân Ly Cận vừa đắp chăn cho Trầm Thanh Lê, vừa thấp giọng phân phó
“Dạ, Quốc sư” Lưu Châu phúc lễ rời đi

Ân Ly Cận cầm chặt tay Trầm Thanh Lê, vừa đau lòng, bất đắc dĩ lại không cam lòng, còn có phẫn hận, thì thào lẩm bẩm “A Lê, ta không cầu ngươi yêu ta nhưng ta mong ngươi quên hắn đi.

Chỉ cần ngươi quên hắn…”
Một lát sau, Tương Y Y dè dặt đi vào phòng, mang theo tổ yến đã chưng đi đến cạnh Ân Ly Cận, thẹn thùng nói “Quốc sư, đây là ta…Nô tỳ tự tay chưng tổ yến cho ngươi, thừa dịp còn nóng hãy dùng đi”
Vừa nghe được thanh âm của Tương Y Y, Ân Ly Cận liền trầm mặt, lạnh giọng nói “ra ngoài”
Tương Y Y sắc mặt cứng đờ, tưởng mình nghe lầm.

Đây là lần đầu tiên nàng xuống bếp nha
Ân Ly Cận thấy nàng không nhúc nhích, tức giận quát lớn “Cô bảo ngươi ra ngoài”
“Nhưng Quốc sư, tổ yến này…”Tương Y Y nhìn tổ yến trong tay, có chút không nỡ
Ân Ly Cận vung tay hất đổ chén tổ yến xuống đất, thanh âm vang dội, lớn tiếng quát “cút”
“Dạ, dạ…Nô tỳ lập tức rời đi”Tương Y Y bị dọa sợ, không kịp thu thập mảnh sứ vỡ, lo sợ rời đi
Nghe được động tĩnh, Lưu Châu vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tương Y Y ủ dột rời đi, cảm thấy không đúng “phu nhân…”Khi đẩy cửa đi vào phòng, nhìn thấy tổ yến đổ đầy trên đất, trong lòng đã đoán được chân tướng, vội thu thập rồi lui ra ngoài
Có lẽ vì động tĩnh vừa rồi quá lớn, Trầm Thanh Lê run run mi, giống như muốn tỉnh
Lưu Châu vừa ra ngoài, thấy Tương Y Y còn ở trong sân liền lôi kéo nàng đến phòng bếp, thấp giọng chất vấn “Tương Y Y, ngươi làm việc thế nào? Bảo ngươi trông coi bếp lò thì không làm, lại mang tổ yến đến phòng phu nhân làm gì?”
Tương Y Y bĩu môi, ra vẻ chuyện không liên quan tới mình “ta nào có, ta là lo lắng cho phu nhân mới chưng tổ yến mang đến cho nàng nha”
“Ngươi” Lưu Châu chán nản
“Ngươi!” Lưu Châu chán nản, hoàn toàn không hiểu vì sao một tiểu thư lại cứ muốn trở thành nha hoàn, buồn bức phất tay “quên đi, sau này đừng thế nữa, còn nữa, hầu hạ chủ tử thì phải có bộ dáng hầu hạ chủ tử, đứng hở chút lại đánh chủ ý lên người chủ tử”Ngày đó nàng không tham gia cung yến nên không biết Tương Y Y là đích nữ của thành chủ, chỉ xem nàng là nha hoàn bình thường mà đối đãi
Ân Ly Cận thấy Trầm Thanh Lê sắp tỉnh liền đi ra khỏi phòng
Tử Nghiên đợi bên ngoài đã lâu, vội tiến lên đó hắn “chủ tử”
‘Chuyện gì?” Ân Ly Cận nghiêm mặt hỏi
Tử Nghiên lấy hết dũng khí hỏi “chủ tử,vì sao ngươi lại nói dối phu nhân?”
“Lục Hoài Khởi không phải sớm muộn gì cũng chết sao?”Ân Ly Cận đứng thẳng người, ngữ khí đương nhiên
Tử Nghiên lặng lẽ đánh giá thần sắc Ân Ly Cận, nói ra băn khoăn trong lòng “nếu phu nhân không chịu nổi, làm ra chuyện cực đoan…”
“Ta sẽ không cho nàng cơ hội ngày, ngươi âm thầm tăng thêm nhân thủ, nhất định phải tìm được Lục Hoài Khởi trở về trước khi hắn rời khỏi Bắc Tề, sống phải thấy người, chết phải thấy xác” Trong mắt Ân Ly Cận lóe lên tia sáng lạnh tàn nhẫn
“Dạ” Tử Nghiên gật đầu, cùng Ân Ly Cận vừa đi vừa nói chuyện, khi ngang qua phòng bếp, mơ hồ nghe có tiếng cãi nhau, hai người liền đi qua đó
“Ta làm sao? Lưu Châu, ta nói cho ngươi biết, ngày nào đó ta sẽ là tân nữ chủ nhân của phủ Quốc sư, ngươi tốt nhất là nhân lúc này mà lấy lòng ta đi, nói không chừng sau này ta nhớ tới ngươi sẽ cất nhắc ngươi làm nha hoàn bên cạnh ta” Tương Y Y kiêu ngạo nói
Lưu Châu bị lời của nàng làm kinh ngạc, vội che miệng nàng lại, thấp giọng khuyên giải “Tương Y Y, ngươi điên rồi sao?Nếu để người nghe thấy, ngươi sẽ không được yên đâu”
‘Ngươi mới điên.

Nếu không phải vì Quốc sư,ta mới không hầu hạ Trầm Thanh Lê đâu.

Một nữ nhân đã có chồng còn đi câu dẫn người khác”
“Ngươi quả thật không thể nói lý” Lưu Châu chợt lắp bắp nói “Quốc…quốc sư, sao ngươi lại ở đây?”
“Quốc…Quốc sư?Ta…”Tương Y Y xoay người, nhìn thấy Ân Ly Cận, hai chân liền run lẩy bẩy
Ân Ly Cận không có tâm tình nghe giải thích, phân phó Lưu Châu “vả miệng một trăm cái, Lưu Châu, ngươi thực hiện, thiếu cái nào thì ngươi tự vả mặt mình đi”
“Nô tỳ tuân mệnh” Lưu Châu vốn không có hảo cảm với Tương Y Y, lại có lệnh, đánh rất nhiệt tình
Tương Y Y được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, thế nhưng ở trước mặt Ân Ly Cận, nàng đâu dám phản kháng, chỉ có thể gào khóc
Tiếng khóc của nàng làm tâm tình của Ân Ly Cận càng khó chịu hơn, mày kiếm nhíu lại
Tử Nghiên hiểu tính hắn, vội lên tiếng cảnh cáo Tương Y Y ‘còn ầm ĩ sẽ cắt lưỡi ngươi”
Vừa nghe, Tương Y Y lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Mà nàng nhận xong một trăm cái tát, mặt đã sưng như đầu heo, vội chạy vào phòng trốn.

Lưu Châu xoa xoa bàn tay cứng đờ, đi vào phòng bếp
“Phu nhân, ngài đã đỉnh sao không gọi nô tỳ?” Vừa vào phòng, Lưu Châu phát hiện Trầm Thanh Lê đã tỉnh, vội đi đến bên giường, muốn đút cháo cho nàng
“Ta không đói” Trầm Thanh Lê tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên hỏi “Ân Ly Cận đâu?”
Lưu Châu nghiêng đầu, đặt chén cháo lên bàn, hồi đáp “Quốc sư có việc phải đi một lát, phu nhân có việc gì muốn nói với Quốc sư sao? Có cần nô tỳ bảo người đi mời Quốc sư đến đây?”
“Không cần” Trầm Thanh Lê từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc
‘Phu nhân, có chuyện gì cũng nên tạm thời buông xuống, nếu bị bệnh thì làm sao có thể làm được chuyện gì”
Trầm Thanh Lê cúi đầu, lại giống như suy nghĩ thông suốt, nàng ngẩng đầu, cười nói “Lưu Châu, ngươi nói đúng, ta còn có chuyện ta cần làm”
Ân Ly Cận, ta sẽ không để Lục Hoài Khởi chết vô ích
Tuy không biết Trầm Thanh Lê nói vậy là có ý gì nhưng nàng có thể suy nghĩ thông suốt, Lưu Châu cảm thấy đó là chuyện tốt
Mãi cho đến tối, Trầm Thanh Lê vẫn không gặp lại Ân Ly Cận, giống như hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian, nàng cũng lười hỏi, chỉ ở yên trong viện
Hôm sau, Trầm Thanh Lê tùy tiện ăn chút gì đó rồi ngồi trước bàn trang điểm, chợt nhớ tới trâm hoa lan mà Lục Hoài Khởi tặng nàng, vội mở hộp gỗ ra xem lại thấy câu trâm kia đã bị gãy làm hai
Nha hoàn hầu hạ trong viện Trầm Thanh Lê không biết xảy ra chuyện gì mà tất cả đều bị gọi đến, cả đám đưa mắt nhìn nhau, hoang mang khó hiểu
Trầm Thanh Lê ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, lạnh giọng hỏi ‘từ hôm qua đến giờ, những ai tiến vào phòng ngủ của ta, lập tức bước ra”
Trừ Lưu Châu, những người khác đứng yên bất động
Trầm Thanh Lê ánh mắt lóe lên “nếu có ai dám dối trá, ta lập tức sai kéo xuống đánh chết”
Tương Y Y bĩu môi, không để lời nàng vào lòng, cái mặt hôm qua bị đánh vẫn còn sưng đỏ, đau nhức
Lưu Châu như nhớ ra gì đó, nói “phu nhân, nô tỳ nhớ rõ, hôm qua Tương Y Y có vào phòng ngươi”
Cảm giác ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tương Y Y không tình nguyện giải thích “ta…nô tỳ đi vào quét dọn, sau đó lập tức rời đi”
‘Vậy ngươi có từng đụng tới hộp gỗ trên bàn trang điểm của ta?” Trầm Thanh Lê chất vấn
Chẳng lẽ là cái hộp gỗ bị nàng hất văng trên đất? Tương Y Y vừa nhớ lại, vừa nói ‘hôm qua nô tỳ quét dọn không cẩn thận đụng trúng, làm nó rớt trên đất”

“Không cẩn thận?Tương Y Y, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi.

Ta có thể để người vào phủ Quốc sư cũng có thể khiến ngươi lăn ra ngoài” Trầm Thanh Lê thật muốn giết người
Tương Y Y chột dạ cúi đầu, không biết trong cái hộp kia có thứ gì lại khiến Trầm Thanh Lê tức giận như vậy, bất mãn nói “không phải chỉ một cái hộp thôi sao? Ngươi dựa vào cái gì..Ah” Còn chưa nói xong đã bị tát một cái thật mạnh, nàng ôm mặt, kinh ngạc nhìn Trầm Thanh Lê “Trầm Thanh Lê, ngươi dám đánh ta?”
Trầm Thanh Lê mặt mày lạnh lùng, nắm cằm nàng, cười lạnh “không thể sao?Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết một nha hoàn nên làm thế nào” Nói xong lại tát Tương Y Y cái nữa
‘Ah, Trầm Thanh Lê, ngươi điên rồi sao?Ta liều mạng với ngươi”Tương Y Y rốt cuộc không nhịn được nữa, vung tay đánh trả
‘Dừng tay” Đúng lúc này một bàn tay nắm chặt cánh tay Tương Y Y
Tương Y Y tức giận xoay người, nhìn thấy Ân Ly Cận liền thay đổi bằng bộ dáng ủy khuất, quỳ xuống, khóc lóc nói ‘Quốc sư, ngài cứu nô tỳ đi, phu nhân…phu nhân muốn đánh chết nô tỳ”
“Sao lại thế này?”Ân Ly Cận nhăn mày
Trầm Thanh Lê không lên tiếng
Lưu Châu thông minh hiểu ý, vội giải thích “hồi Quốc sư, hôm qua Tương Y Y vào phòng phu nhân, làm gãy cây trâm phu nhân đặt trong hộp gỗ”
‘A Lê, là cây trâm thế nào khiến ngươi quan tâm như vậy” Từ lúc hắn biết nàng tới giờ, chưa từng thấy nàng tức giận như thế, có chút tò mò
Trầm Thanh Lê cuối cùng cũng lên tiếng “là cây trâm tổ truyền mẫu thân đưa cho ta” Không thể nói đây là tín vật đính ước Lục Hoài Khởi tặng nàng được
“Nếu ngươi đã đến, chuyện còn lại tự ngươi xử lý đi” Trầm Thanh Lê nói xong liền đi vào phòng ngủ
Tương Y Y bừng tỉnh đại ngộ “Quốc sư, nô tỳ thực sự không biết vật trong hộp gỗ lại quan trọng như vậy, nếu không…nô tỳ có gan lớn hơn trời cũng không dám động vào”
“Người tới, gọi nha bà tới, bán nàng đến Vạn Hoa lầu đi” Ân Ly Cận trầm giọng phân phó
Mấy hộ viện tiến lên, không chút thương hương tiếc ngọc kéo Tương Y Y đi ra ngoài
Tương Y Y giãy dụa, ngồi bệnh xuống đất, ôm lấy chân Ân Ly Cận, cầu xin “không, không cần.

Quốc sư, nô tỳ biết sai, nô tỳ không cố ý.

Quốc sư tha mạng.

Phu nhân…”
Ân Ly Cận mặt không chút thay đổi đẩy nàng ra, cất bước đi vào phòng ngủ
Mọi người đứng xem không dám thở mạnh, kết cục của Tương Y Y đều cho mọi người thấy rõ, thà đắc tội Ân Ly Cận còn hơn trêu chọc Trầm Thanh Lê.

Đám người im lặng rời đi làm việc của mình
Trong phòng, Trầm Thanh Lê cất trâm hoa lan, quay lưng với Ân Ly Cận
‘Còn tức giận?” Ân Ly Cận tiến lên ôm nàng từ sau lưng, nhỏ giọng hỏi
Thân mình Trầm Thanh Lê run lên, muốn thoát khỏi hẳn nhưng rồi lại thôi
Thấy Trầm Thanh Lê không kháng cự mình, Ân Ly Cận mỉm cười, nhẹ nhàng xoay chuyển thân mình của nàng, để nàng đối diện hắn “A Lê…”Môi mỏng ngày càng tới gần
Trầm Thanh Lê đẩy hắn ra “xin lỗi, ta muốn yên tĩnh”
‘Không sao, A Lê, ta vẫn luôn chờ ngươi” Ân Ly Cận cười nói.

Tags: truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc online, Chương 181: Dây Dây Dưa Dưa. Truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 181