” Ngươi thật là . Tại sao lại để bản thân bị thương như thế này chứ …” Người phụ nữ xinh đẹp không ngừng lầm bầm khi băng bó những vết thương cho Law . Cậu hơi sững người nhìn người phụ nữ ân cần trước mặt kia , cô khiến cho cậu nhớ đến người mẹ của cậu .
” Này , ngươi không thể nghe được sao ? ” Cậu giật mình khi cảm nhận được bàn tay của cô đặt trên má cậu , đầy ấm áp và ân cần như mẹ cậu .
” Ta có thể nghe được …” Law thì thầm , không tự chủ được mà nhắm mắt lại , nghiêng vào lòng bàn tay của cô .
” Ngươi mệt sao ? ” Cô mỉm cười nhìn Law rồi nhẹ nhàng nhất bổng cậu lên , bước ra khỏi căn phòng dường như là phòng y tế rồi tiến về một căn phòng khác gần đó nhưng có vẻ nó khang trang hơn và không một ai lảng vảng xung quanh đó , kể cả những người hầu . Cánh cửa của căn phòng cũng khác với những cánh cửa khác trong dãy hành lang đó . Nó là hai cánh cửa màu đen tuyền với những họa tiết kì lạ mà Law chưa bao giờ nhìn thấy trước kia , ở hai bên cánh cửa là họa tiết cây thường xuân màu vàng kim bắt mắt và một vài bông hoa tinh xảo .
Cô một tay đỡ Law , một tay đẩy cánh cửa vào . Bên trong là một căn phòng rộng lớn với một ban công bên ngoài . Căn phòng với tông màu xám và trắng đơn giản , một chiếc giường Queen Size màu xanh nhạt , một chiếc tủ quần áo bằng gỗ , một chiếc bàn uống trà , một kệ sách và những món đồ nhỏ . Ở một góc phòng , cậu còn thấy có một cánh cửa khác nhưng nó lại bị khóa chặt bởi hai ổ khóa khá lớn và nhìn đã khá cũ kĩ so với những món đồ khác trong căn phòng .
” Ngươi nằm đây nghỉ ngơi được chứ ? ” Cô đặt cậu xuống giường rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu .
” Ngươi … là ai ? ” Law chần chừ nhìn cô , mở miệng hỏi . Kể từ lúc cậu được cô đưa khỏi phòng ăn thì cậu chưa hề biết cô tên là gì . Khi những thành viên kia đứng dậy và chào cô với một người khác , cậu khá đau đầu và mệt mỏi vì mất máu nên cậu không nghe rõ được là họ nói gì .
” À , xin lỗi vì đã không giới thiệu . Ta tên Sakumi Haruki , mặt khác ta còn là Donquixote Haruki , chị gái của Doffy .” Người phụ nữ – Haruki nói . Law ngạc nhiên nhìn cô , cậu dường như không thể tin được rằng người phụ nữ xinh đẹp này lại là chị gái của Donquixote Doflamingo . Cô không hề có nét nào giống với hắn ta , cơ thể không cao lớn như hắn , mái tóc lại là màu đỏ tươi . Nhưng không phải cô nói rằng cô có họ là Sakumi ?
” Ngươi không phải là chị ruột của hắn ? ” Law ngập ngừng hỏi . Cậu đã gặp được hai thành viên của dòng dõi Donquixote , chính là Donquixote Doflamingo và tên Corazon kia .
” Hmm … Không , ta được cha mẹ hắn nhận nuôi khi bọn hắn còn nhỏ . Ta đã ở bên bọn hắn khá nhiều năm rồi .” Haruki xoa đầu cậu .
” Ngươi … bao nhiêu tuổi rồi ? ” Vừa dứt lời , cậu liền đỏ mặt , cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt cô . Nếu như cô là chị gái của Donquixote Doflamingo thì có nghĩa là cô phải lớn hơn hắn và bây giờ , nếu như Law không nhầm thì hắn khoảng tầm 25-26 tuổi nên cô ít nhất cũng phải 27 tuổi . Mặc dù đó không lớn lắm nhưng đối với một người phụ nữ thì hỏi tuổi tác của họ chính là một điều không nên .
” Haha , ngươi không cần phải sợ như vậy . Ta cũng không để ý mấy tuổi tác của mình . ” Haruki cười nhẹ khi nhìn thấy biểu hiện của Law .
” Ta đã 34 .” Law ngay lập tức ngẩng đầu , trợn tròn mắt nhìn cô .
Đó là một trò đùa đúng không ? Không đời nào mà cô đã 34 tuổi ! Cô còn nhìn trẻ hơn Donquixote Doflamingo thì thế quái nào mà cô lại 34 tuổi ! Cô có khi còn bằng tuổi với cha cậu nữa !
” Ngươi đừng nhìn ta như vậy . Ngươi có thể xem đây là một năng lực của ta , ta không mấy bị ảnh hưởng bởi thời gian . Cơ thể của ta có thể giữ nguyên hình dạng này nếu như ta thích hoặc còn có thể trẻ hơn .”
” Vậy sao … “
” Vậy , ngươi muốn gia nhập bọn ta ? ” Haruki nhìn cậu , tay vẫn không ngừng lại hành động vuốt mái tóc của cậu .
” Vâng … Ta muốn tất cả phải chết … Vì cái gì bọn hắn lại phải chết trong khi những kẻ kia lại có thể sống chứ ? ” Law chợt bật khóc , cả người run rẩy khi nhớ đến cảnh tượng ở quê nhà của cậu . Những người bạn của cậu , vị sơ hiền lành , cô em gái tội nghiệp của cậu …. và cha mẹ cậu .
Bọn họ không hề có bất cứ tội lỗi nào , họ chỉ là những con người vô tội nhưng vì sao họ lại phải bị giết ? Không phải chết vì căn bệnh chết tiệt đang giết cậu mà là do những tên kia … những kẻ chết tiệt kia …
” Ngươi muốn trả thù bọn hắn không ? “ Câu nói đột ngột của cô khiến cho Law hơi sững người . Mặc dù cậu không nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng cậu có thể phần nào tưởng tượng ra được nó như thế nào … và điều đó không hề dễ chịu một chút nào .
” Khiến cho bọn hắn phải hối hận vì đã khiến cho ngươi trờ thành như thế này ? Khiến cho bọn hắn phải cảm nhận được nỗi đau của ngươi ? “ Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa âm trầm . Bàn tay của cô vẫn tiếp tục vuốt mái tóc màu đen của cậu , như mẹ cậu đã từng làm .
” Ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn . Ta có thể trở thành người dẫn đường cho ngươi … Bọn ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi và bảo vệ ngươi …”
” Bọn ta ? ” Cậu ngẩng đầu nhìn cô , khó hiểu .
” Hmm … Ngươi có lẽ mới nãy không mấy để ý đến bọn ta đúng không ? Khi ta bước vào trong phòng , có một người đi cùng với ta nữa . Đó là anh trai ta … ” Haruki mỉm cười rồi đột nhiên nhéo nhéo má của cậu .
” Ai da ! ” Law kêu đau khi cô đột nhiên hành hạ má của cậu nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô thì cậu lại chấp nhận im lặng . Những gì cô làm , cách cô nói , cách cô mỉm cười … tất cả đều khiến cho cậu gợi nhớ đến người mẹ của cậu … người mẹ đáng thương của cậu …
” Ngươi biết không ? Bọn ta đang muốn lập một gia đình ah ! ” Haruki cười khúc khích .
” Lập gia đình ? ” Law khó hiểu nhìn cô . Không phải cô đã có gia đình là gia tộc Donquixote sao ? Thậm chí cô còn là chị gái của Donquixote Doflamingo !
” Không phải là gia đình mà ngươi đang nghĩ đâu … ” Nói đến đây , cô ngừng lại khi đột nhiên nhớ về gia đình băng hải tặc Râu Trắng của cô . Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy họ nhỉ ? Cô biết rằng một bản thể khác của cô đang ở nơi kia nhưng không giống như Sao Chép , đó giống như là một bản thể khác nhưng nó lại giống như là một chiếc camera di động tiên tiến hơn thôi . Cô có thể dựa vào đó để nhìn thấy những gì mà bản thể kia đang nhìn thấy , có thể xem cô là một người đang ngồi trước vô số những màn hình từ những nơi khác nhau . Nhưng Phân Tách lại không được như vậy , nó có được phần lớn các năng lực của bản thể gốc , có thể nhận được những tổn thương lớn , có thể sử dụng được nhiều năng lực hơn nhưng nó lại không thể kết nối thị giác của các bản thể khác với nhau . Nói cách khác , cô và bản thể kia là hai con người khác nhau , trừ khi cô sử dụng một ma pháp khác thì có thể cô thấy được những gì bên kia … nhưng điều đó khá nguy hiểm . Một phần vì ma pháp đó thuộc vào dạng ma pháp lâu dài , tốn rất nhiều sức lực , dễ khiến cho cô mệt mỏi nhanh chóng hơn bình thường .
Bây giờ nghĩ lại , Mihawk sao rồi nhỉ ? Không biết có chuyện gì xảy ra không ? Không biết hắn đã luyện tập như thế nào rồi …
Cô không ngừng nhớ lại những kỉ niệm trước kia , kia cô vẫn chưa tách rời khỏi những người thân của cô . Cô muốn quay về bên cạnh họ , thật muốn nhìn thấy gương mặt đã lâu chưa gặp , muốn nhìn thấy nụ cười của họ nhưng … hắn đang ở bên ngoài kia … kế hoạch vẫn chưa đi được xa … cô không thể liều lĩnh đem vận may của mình ra thử … ai biết được điều gì sẽ xảy ra chứ ?
Anh hai cô dường như chính là người ảnh hưởng nhiều nhất bởi vì ma pháp Phân Tách kia . Anh dường như trở thành … một con người hoàn toàn khác . Không phải là anh trở nên khát máu hay tàn bạo . Phân Tách có thể nói là một dạng phân tách linh hồn và khiến nó trở thành một bản thể mới . Điều đó đồng nghĩa với việc ngươi phải chấp nhận rằng ngươi có thể sẽ bị biến đổi . Có những kẻ đã trở nên điên loạn , bọn hắn đã Phân Tách và chia linh hồn thành hai mảnh . Phần lớn chỉ có thể Phân Tách thêm một bản thể khác , và đa phần , nếu nói chính xác hơn hầu hết tất cả các trường hợp đều chia thành một bên là mặt sáng và một bên là mặt tối . Giống như bình thường ngươi sẽ là một con người đứng giữa ranh giới của cái ác và cái tốt . Ngươi sẽ không thể lúc nào cũng làm việc tốt hoặc làm việc xấu , tuy nhiên khi ngươi đã thực hiện Phân Tách , ngươi sẽ trở thành hai con người khác biệt . Một con người luôn làm điều tốt , giúp đỡ những người xung quanh … một con người khác luôn muốn làm hại người khác , muốn phá hủy mọi thứ .
Cô gọi nhân cách tốt kia là The Fool ( Kẻ Ngu Ngốc ) và người còn lại là The Lost ( Kẻ Lạc Lối ) . Tất cả những trường hợp cô đã từng chứng kiến , The Fool thường là kẻ sẽ chết nhiều nhất , vì bản tính quá ngây thơ và hướng về ánh sáng luôn dẫn bọn hắn đến chỗ chết . The Lost thì ngược lại , bọn hắn trở thành những kẻ sống sót nhiều hơn nhưng đối với những con người có mặt sáng nhiều hơn ( phần lớn là những đứa trẻ nhỏ ) thì The Lost của họ lại chính là người yếu ớt nhất . Bởi vì bên trong bọn hắn , những ý nghĩ muốn giết chóc hoặc phá hủy vẫn chưa được hình thành hoặc quá yếu ớt , tất cả những gì bọn hắn làm chỉ là cướp vặt .
Tuy nhiên đối với trường hợp của cô và anh trai cô thì trở nên quá kì lạ . Ngoài một vài lúc sẽ đột nhiên chóng mặt hoặc mệt mỏi khác thường thì cô hầu như không thay đổi gì . Nhưng anh trai cô lại khác , anh trở nên vô cảm hơn , trở nên tàn nhẫn hơn . Anh trai cô nói rằng Phân Tách có lẽ đã chia những cảm xúc của anh ra thay vì những nhân cách . Nhưng chẳng lẻ nó thật sự đem hết tất cả những cảm xúc để tạo thành những con người khác nhau ?
Cô thật không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa . Cô muốn buông bỏ kế hoạch này , muốn quay trở về cuộc sống bình thường nhưng rồi cô lại cười khẽ , lắc đầu . Đã quá trễ để có thể quay trở lại rồi , cho dù cô có hay không thưc hiện kế hoạch này thì cũng đã không thể có được một cuộc sống bình thưởng rồi . Kể từ giây phút cô kí khế ước với ‘hắn’ … cô đã không còn con đường quay lại rồi .
” Sakumi-san ? ” Cô thoát khỏi những dòng suy nghĩ của mình khi thấy Law gọi tên cô . Cô nhìn cậu rồi hỏi .
” Có chuyện gì sao , Law ? ” Cậu nhíu mày nhìn cô rồi vương tay quẹt đi nước mắt trên gương mặt cô , thứ mà cô không nhận ra rằng nó có ở đó .
” Ngươi đột nhiên khóc … ” Law ngay lập tức bị cô kéo vào lòng , ôm thật chặt . Cô giấu gương mặt đẫm nước mắt của cô vào cổ cậu .
” Sao chúng ta không ngủ một giấc nhỉ ? Hai chúng ta đều đã mệt , ngươi cũng chưa ngủ nhiều ngày rồi đúng không ? ” Law không thể cử động vì cái ôm của cô , cậu gật đầu rồi cũng chậm rãi nhắm mắt , để cho cơn buồn ngủ ập đến . Cô nhìn chằm chằm vào hư không một hồi rồi mới thả lỏng cái ôm , nhắm mắt lại rồi dần chìm vào giấc ngủ .
Cả hai đều không nhận ra được có một người đang đứng trước cửa phòng của họ , im lặng . Đôi huyết mâu không cảm xúc nhìn về phía hành lang rồi nhìn cánh cửa .
” Ngươi đang trở nên yếu đuối rồi , Haruki … “
Thì thầm , họ rời khỏi chỗ đứng rồi dần biến mất vào bóng đêm ở cuối hành lang kia .
Bình luận