Dark?

Chương 139: Xin anh tha thứ cho tôi

A+ A-
Ánh trời chiều phản chiếu màu đỏ thẫm.

Câu lạc bộ đua ngựa.

Vô số người trong Hội đua ngựa, Ủy ban đua ngựa, còn có quan chức chính
phủ, rối rít ở bên ngoài khu vực thi đấu, nhân thời gian rảnh rỗi, đi
thăm quan khắp nơi, mắt thấy sắp đến giờ tranh tài, các nhân viên làm
việc của Câu lạc bộ càng thêm cẩn thận, nghe nói lúc hoàng hôn, Thủ
tướng sẽ mang theo quan chức chính phủ đến Câu lạc bộ Á Châu, hai vị
Tổng Giám đốc cùng ở lại Câu lạc bộ Á Châu, cùng Thủ tướng đi thăm Câu
lạc bộ đua ngựa, cho nên các nhân viên càng thật cẩn thận, chỉ sợ có một chút sơ xuất, thất lễ xúc phạm đến các quan chức sẽ xong đời, thậm chí
là lãnh đạo cấp cao của khách sạn.

Giám đốc câu lạc bộ Á Châu Nhậm Thiên Tề, Giám đốc Khách sạn Á Châu Hoắc Minh dẫn tất cả cấp dưới thân tín nhất nhanh chóng đi theo sau lưng Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam, cùng nhau bước nhanh ra bên ngoài câu lạc
bộ đua ngựa, kiểm tra từng trường hợp, Trần Tuấn Nam vừa ra bên ngoài
trường đua, nhìn đặc cảnh đang nghiêm nghị mang súng đứng ở một bên,
không cho phép người ngoài vào, anh suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi:
“Nhân viên hỗ trợ và nhân viên điều động hỗ trợ tạm thời câu lạc bộ
chúng ta đều đã tới văn phòng cảnh báo rồi sao?”

“Đúng vậy!” Nhậm Thiên Tề lập tức tiến lên, gật đầu nói: “Đã đến đủ.”

“Lần này nếu để xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể mất mặt một ngàn năm
a. Phải cẩn thận chút.” Trần Tuấn Nam xoay người đi tới Câu lạc bộ, vừa
đi vừa hỏi: “Tổng Giám đốc đâu?”

“Hiện tại Tổng Giám đốc Tưởng và chủ tịch Hội đua ngựa cùng ăn tối ở
phòng cơm Tây của câu lạc bộ đua ngựa, Tổng Giám đốc Trang ở lầu cuối
câu lạc bộ, sau khi tan tiệc, nghỉ ngơi một chút sẽ xuống gặp Tổng Giám
đốc Tưởng cùng đi đón tiếp Thủ tướng.” Nhậm Thiên Tề lập tức nói.

Trần Tuấn Nam nghe xong liền gật đầu một cái, nhưng có chút không yên
tâm xoay người nhìn về phía Giám đốc khách sạn Hoắc Minh nói: “Hay là
tối nay chú ở lại câu lạc bộ hỗ trợ Giám đốc Nhậm, bên khách sạn tôi sẽ
bố trí Phó Giám đốc Tiếu tạm thời trực khách sạn.”

“Vâng!” Hoắc Minh lập tức nói.

“Bữa tiệc tối du thuyền trên biển, bên khách sạn đã điều động mấy quản lý tới đây?” Trần Tuấn Nam hỏi.

Hoắc Minh lập tức nói: “Bữa tiệc du thuyền trên biển tối nay do quản lý
bộ phận sảnh tiệc Tào Ngọc Tinh tự mình phụ trách, Phó quản lý Lưu Nhã
Tuệ hỗ trợ, phòng ăn tây do Kỳ Gia Minh phụ trách. . . . . .”

Trần Tuấn Nam lập tức xoay người nhìn Hoắc Minh hỏi: “Tại sao không để cho Trần Mạn Hồng phụ trách?”

“Kể từ khi Phó tổng Tào Anh Kiệt chuyển sang tập đoàn Hoàn Cầu, phòng ăn ngự tôn vẫn do Quản lý Trần một mình phụ trách, nếu tối nay tôi điều
động cô ấy tới đây, sợ rằng sẽ không giúp được bên phòng ăn.” Hoắc Minh
lập tức nói.

Trần Tuấn Nam suy nghĩ một chút, trực tiếp căn dặn nói: “Lập tức bảo
Trần Mạn Hồng tới đây, cùng quản lý Kỳ phụ trách phòng cơm tây! tối nay
Phòng ăn ngự tôn do quản lý Lục Thúy Hiên tạm trông nom.”

“Vâng!” Hoắc Minh lập tức gật đầu.

Trần Tuấn Nam không nói nữa, liền đi vòng qua một rừng dừa, đi về phía
câu lạc bộ đua ngựa, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng với chủ tịch Hội đua ngựa đi ra đại sảnh Câu lạc bộ, Tưởng Thiên Lỗi hơi cười cùng
chủ tịch bắt tay, dùng tiếng anh nói một chút chuyện liên quan đến các
hạng mục quan trọng của cuộc đua, cả hai bên đạt được đồng thuận, cùng
gật đầu chào tạm biệt.

Trần Tuấn Nam mỉm cười dẫn lãnh đạo cấp cao đi lên trước, cùng gật đầu chào hỏi vị khách kia.

Tưởng Thiên Lỗi cùng đi, xoay người nhanh chóng hỏi: “Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?”

Trần Tuấn Nam đi theo ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tất cả đều chuẩn
bị xong. Toàn bộ nhân viên hỗ trợ khách sạn chúng ta đã đến phòng cảnh
báo, bữa tiệc tối du thuyền trên biển, quản lý các bộ phận đã chuẩn bị
sẵn sàng, bảo vệ hỗ trợ đặc cảnh, cứ mười lăm phút báo cáo tình hình một lần, nhân viên làm việc trong khu vực kiểm dịch 35 km vuông, gia tăng
thời gian tuần tra, cứ hai giờ đổi một tổ nhân viên. Về phần nghỉ ngơi,
người của Hội đua ngựa ở phòng VIP, chủ tịch ở biệt thự sang trọng,
tuyển thủ đua ngựa vào ở trong làng Olympic quốc gia, một số ký giả
truyền thông quốc tế đã vào ở Khách sạn Á Châu chúng ta, Từ Trạch Minh
tương đối có kinh nghiệm, tận lực bố trí chỗ ở cho ký giả và người của
Hội đua ngựa, cách xa hai khu! Không để cho ký giả dễ dàng quấy rầy
người của Hội đua ngựa để phòng ngừa người có ý xấu, đăng tin không
thật.”

Tưởng Thiên Lỗi hơi suy nghĩ một chút, liền hài lòng gật đầu, đi tới câu lạc bộ.

Trần Tuấn Nam nhìn anh đi vào, liền nói với các quản lý ở phía sau lưng: “Hôm nay mọi người đều khổ cực, nghỉ ngơi trước một lúc, chuẩn bị yến
hội buổi tối.”

Chúng quản lý lập tức gật đầu, lui xuống.

Trần Tuấn Nam đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi cùng anh đi lên quầy bar
lầu hai, thấy anh trực tiếp ra ban công quầy bar, đón ánh chiều tà, ngồi ở trên ghế sa lon hình bầu dục, gọi: “Một ly Whisky.”

Trần Tuấn Nam ngồi đối diện Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Tổng Giám đốc như có
tâm sự, mỉm cười nói: “Anh không cần đi về nghỉ một chút sao? Tối nay
còn có nhiều chuyện bận rộn đấy.”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ nghiêng mặt nhìn đồng cỏ mênh mông
bát ngát phía trước mặt, ánh nắng chiều chiếu xuống giống như một tấm
thảm màu vàng.

Trần Tuấn Nam tò mò nhìn về phía đồng cỏ mênh mông, liền mỉm cười nói:
“Thế nào? Anh còn cảm thấy vùng đất bát ngát ở trước mặt không thuộc về
anh sao?”

Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp mắt, im lặng không lên tiếng nhìn về phía đồng cỏ.

Đông Anh cẩn thận đem ly Whisky khẽ đặt ở trên mặt bàn, mới nói: “Lúc
nảy Như Mạt tiểu thư gọi điện thoại tới đây, nói tối nay sẽ tham gia bữa tiệc.”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, nâng lên ly Whisky, hớp một ngụm nhỏ.

Trần Tuấn Nam có chút đoán được tâm sự của anh, ngẩ42ng đầu nhìn Đông Anh.

Đông Anh cũng nhìn về phía anh, bất đắc dĩ cười một tiếng, lần trước
Tổng Giám đốc và Như Mạt tiểu thư gây gổ, chừng mấy ngày rồi bọn họ
không có gặp mặt, thậm chí Tổng Giám đốc19 từ chối nghe điện thoại của
Như Mạt tiểu thư, giống như thật muốn cắt đứt tất cả, mà Tổng Giám đốc
nán lại ở trong phòng tổng thống của Tiểu thư Tử Hiền càng nhiều hơn,
giống như cảm tình của hai ngư73ời có đã tiến triển, nhưng cuối cùng là
như thế này, Tổng Giám đốc vẫn không vui vẻ, không giống trước kia, ở
bên cạnh Như Mạt tiểu thư, luôn có thể nhìn thấy anh dịu dàng thõa mãn
mỉm cười.

Chương 139: Xin anh tha thứ cho tôi 2

“Mọi người có ai nhìn thấy Đường Khả Hinh không?” Quản lý quầy bar Tần
Hà có chút ngạc nhiên tóm lấy một nhân viên, đang chuẩn bị gọi nhân viên điều động đến phòng ăn dùng cơm, hôm nay cô bận rộn cả ngày không nhìn
thấy Khả Hinh, cô đã đi tìm gần một giờ, bắt đầu có chút bận tâm trở lại quầy bar, hỏi nhân viên làm việc.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, hai mắt phát ra tia lạnh lùng.

“Không có a. Xế chiều hôm nay Đường Khả Hinh kêu một ly Hỏa Liệt Điểu,
vẫn chưa thấy trở về, đúng không?” Người pha rượu hỏi phụ tá.

“Đúng vậy!” Tần Hà cầm cổ tay của nhân viên đó, cho anh ta xem hình Khả
Hinh, nói: “Sau khi đưa rượu cho khách, có còn thấy cô ấy hay không?”

“Không có.” Tất cả nhân viên trong quầy bar cũng rối rít lắc đầu.

“Cô ấy đã đi đâu?” Tần Hà bắt đầu lo lắng hỏi.

“Không phải là lười biếng chứ?”

“Không thể nào!” Tần Hà gần như khẳng định nói: “Ánh mắt cô bé kia rất
bình tĩnh và hiểu chuyện, không giống người lười biếng, huống chi, ra
khỏi cửa này, phải tiếp nhận kiểm tra, cô ấy muốn đi, còn phải được tôi
cho phép?”

“Vậy. . . . . . Nếu không, đi thông báo cho bảo vệ tìm xem một chút?”
Người pha rượu cũng có chút lo lắng nói: “Cô ấy từ khách sạn bên kia
tới, chưa quen thuộc nơi đây, hơn nữa đồng cỏ lại lớn, sẽ không đi tới
đi lui rồi lạc đường chứ?”

Tần Hà càng nghĩ càng lo lắng, người này là Trần Mạn Hồng đặc biệt căn
dặn phải chăm sóc, cô lập tức cầm bộ đàm, vừa đi xuống cầu thang, vừa
thông báo cho bảo vệ đi tìm người.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, lạnh lùng nhìn về phía đồng cỏ xanh biếc.

Một trận gió mang theo hơi lạnh trời chiều nhẹ nhàng phất phơ thổi đến.

Trên đồng cỏ mênh mông, thoáng chốc tối sầm, màu sắc có chút tịch mịch ghé vào trên mặt cỏ như tấm thảm màu vàng.

Mặt trời chiều dường như không muốn lặn, vẫn phát ra ánh sáng đỏ rực,
quét qua đồng cỏ xanh xanh, quét qua má phải tái nhợt của cô.

Cô. . . . . . Giống như ngủ thật say rồi, mặt dính vào trên đồng cỏ mềm
mại, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài bao trùm mí mắt dưới, cũng
không nhúc nhích, một trận gió nhẹ thổi qua, phất lên sợi tóc ướt đẫm
trên trán cô cũng đã rất khô, có chút đau thương mơ hồ rũ xuống cánh
mũi, hai tay của cô nắm chặt một bụi cỏ, đột nhiên khẽ nhúc nhích, mí
mắt cũng hơi run rẩy, chậm rãi. . . . . . Chậm rãi. . . . . . rốt cuộc
cô mềm nhũn không còn hơi sức, tái nhợt mở hai mắt, trước mắt lộ ra ngọn cỏ màu xanh nhạt, lờ mờ nhìn đồng cỏ mênh mông bát ngát phía trước, mặt trời chiều sắp sửa xuống núi, ánh mắt cô thoáng qua vội vàng, mặc dù cả người đau đớn, theo bản năng cô nắm chặt cỏ non trên đất, thở dốc một
hơi, đôi tay run rẩy chống mặt đất, khẽ cắn răng, ngồi dậy, đứng ở trong trời đất, gian nan nuốt cổ họng khô rát, nhìn về phía trước, Câu lạc bộ đang ở trước mắt. . . . . .

Hai mắt của cô đầy lệ, đón gió nhìn tòa nhà, bắt đầu mệt mỏi, ngờ vực,
nghẹn ngào gọi: “Cha. . . . . . Con ở lại chỗ này đúng hay sai? Cha hi
vọng con ở lại chỗ này sao?”

Nóc tòa nhà màu vàng đang ở trước mắt. . . . . .

Khả Hinh đột nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện sau khi mình đi tới Khách
sạn Á Châu, khổ sở khó chịu hướng về phía đồng cỏ, đón gió sâu kín nói:
“Có phải con không nên quan tâm chịu đựng bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu
sai lầm để ở lại chỗ này? Nhưng. . . . . . con mệt quá. . . . . . con
thật sự rất mệt mỏi. . . . . .”

Khuôn mặt hiền hòa của cha lại hiện ra bên kia bầu trời, xe tù chạy về
phía trước, ánh mắt tuyệt vọng của cha lộ ra rất nhiều mong đợi và lo
lắng.

Ánh mắt kia, đến nay Khả Hinh không có cách nào quên được.

Đôi mắt đầy lệ của Khả Hinh chợt lóe lên, một chút kiên định từ trong
đáy lòng sinh ra, cô không nghĩ quá nhiều, cắn chặt răng, cúi người
xuống nhắc hộp rượu nhỏ, nuốt cổ họng khô rát, cố nén thân thể đau đớn
mềm nhũn, di chuyển bước chân, đạp mặt cỏ xanh xanh, dọc theo ánh nắng
chiều, từng bước từng bước đi về phía trước.

Trời chiều kéo bóng dáng cô thật dài!

Vô cùng tịch mịch, vô cùng cô đơn, vô cùng đau thương.

Quầy bar.

Tần Hà khẩn cấp chạy lên quần bar, nhìn đồng nghiệp hỏi: “Đường Khả Hinh đã về chưa?”

“Không có” Mọi người cùng nhau trả lời.

Đông Anh quay đầu sang nhìn quản lý quầy bar căng thẳng gấp gáp tìm
người, cô cũng có chút lo lắng xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi,
nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . hôm nay không phải anh và Khả Hinh đi
khỏi sao? Anh có tin tức của cô ấy không?”.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía
phương xa, cảm giác phong cảnh trước mặt sắp biến mất theo ánh hoàng hôn và chìm vào trong bóng đêm, hai mắt anh hơi xoay tròn, mới vừa nghĩ
muốn nói cho Đông Anh biết Khả Hinh ở đâu thì lại thấy nơi xa có một
bóng đen nhàn nhạt, mệt mỏi tiến về phía bên này, anh chớp mắt, nhìn
bóng dáng nho nhỏ nơi phương xa vẫn đang lung lay xách theo hộp giữ rượu mệt mỏi bước về phía này, vừa đi thân thể vừa không ngừng lung lay. . . . . . . . .

Rốt cuộc vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi dịu lại, nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ đó.

“Hả?” Có một nhân viên quầy bar, đứng ở bên ban công dọn dẹp bàn, đột
nhiên nhìn về phía đồng cỏ nơi xa, sợ hãi kêu: “Có phải quản lý tìm nhân viên đó hay không?”

Tần Hà nghe vậy lập tức chạy đến bên cạnh ban công, thấy Khả Hinh đang
mệt mỏi xách theo cái hộp nhỏ, tròng trành lắc lư đứng ở trong đồng cỏ
phía trước, đi tới Câu lạc bộ, thân thể kia giống như chạm một cái sẽ
ngã, cô kêu một tiếng ôi chao, nói: “Con bé này không phải lạc đường
chứ? Mau! Tìm mấy người tới đỡ cô ấy!”

Mấy nam đồng nghiệp quầy bar cùng Tần Hà chạy ra ngoài Câu lạc bộ, khi
bọn họ đi ra đại sảnh thì đã thấy Khả Hinh thần sắc tái nhợt, cả khuôn
mặt đỏ bừng, ánh mắt rời rạc vô thần, cả người đổ mồ hôi, ôm hộp rượu
đứng ở dưới một cây dừa, nhìn bọn người Tần Hà chạy tới, cô thở dốc một
hơi, cả người gần như mắt hoa nhìn bọn họ, suy yếu nói: “Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi về trễ. . . . . . Thật xin
lỗi. . . . . .”

“Nhanh, nhanh, mau đỡ cô ấy!” Tần Hà lập tức bảo nhân viên pha rượu đi
lên trước, bế lên thân thể mệt mỏi của Khả Hinh, đi lên quầy bar.

Đông Anh nhìn đám người Tần Hà vội vàng ôm Tần Khả Hinh lên lầu, cô cũng lập tức đi tới, quan tâm hỏi: “Tình hình của Khả Hinh ra sao?”

Tần Hà đưa Khả Hinh vào trong phòng nghỉ ngơi, hơi có chút ngạc nhiên
nhìn Đông Anh nói: “Đoán chừng là lạc đường cho nên đi về hơi mệt mỏi,
chúng tôi nói đưa cô ấy đến phòng cứu thương nhưng cô ấy không chịu nên
phải trở lại, nói nhất định phải trở lại.”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nghiêng mặt nghe những lời này, đột nhiên đứng
dậy, hơi sửa sang lại âu phục, lắc mình muốn đi qua bên cạnh Khả Hinh,
đi xuống lầu, nhưng cổ tay bị một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt, anh
ngừng lại, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực người pha
rượu, sắc mặt tái nhợt, đầy mồ hôi, mệt mỏi, hai tròng mắt tán loạn,
nhìn mình. . . . . . Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Mọi người có chút căng thẳng nhìn bọn họ.

Khả Hinh cũng không chú ý đến ánh mắt của người khác, cặp mắt mệt mỏi
nhưng vẫn kiên định nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi tỉnh lại rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”

“Cô sai ở chỗ nào?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hai mắt hơi thoáng qua một chút ánh sáng, chậm rãi hỏi.

Đường Khả Hinh thở hổn hển, suy yếu nói: “Tôi là nhân viên khách sạn,
cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng phải giữ vững vị trí công việc, cho dù là ai yêu cầu tôi làm chuyện gì ngoài công việc, tôi đều không thể
đồng ý, không thể lấy bất kỳ lý do gì tùy ý chấp nhận yêu cầu vô lý của
người khác. Sau này cho dù làm bất cứ chuyện gì, phải lấy danh dự khách
sạn làm trọng, tuyệt42 đối không hủy hoại hình ảnh khách sạn. Bởi vì
hình ảnh khách sạn là thành quả do tôi cùng tất cả đồng nghiệp nỗ lực
xây dựng, tôi không thể dễ dàng để cho những cố gắng của bọn họ bị hủy
trong chốc l19át.”

Tất cả đồng nghiệp quầy bar, đột nhiên chằm chằm nhìn Khả Hinh.

Ánh mắt Đông Anh cũng sáng lên nhìn cô.

Rốt cuộc sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu lại, hai mắt thoáng qua tán thưởng nh73ìn cô.

“Tôi thật sự lỗi. . . . . . Xin anh tha thứ cho tôi . . . . .” Đường Khả Hinh nắm chặt cổ tay Tưởng Thiên Lỗi, cặp mắt không còn hơi sức mang
theo một tia van xin nhìn anh.

Tags: truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc online, Chương 139: Xin anh tha thứ cho tôi. Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 139