Bên trong đan điền là một tiểu khối màu xám, khối vật chất màu xám giờ này đã chịu sự khống chế của Hồng Quân. Khối vật chất này có thể tùy ý biến hóa, muốn biến nó ra cái gì cũng được. Bây giờ Hồng Quân biến nó thành hình dạng của Nguyên Anh.
Linh hồn cảnh giới của hắn giờ này đã đạt được là trung phẩm thần nhân, Tiên lực trên người đã biến hóa thành Thần lực, vô danh lực này đã khác trước là có thể khống chế.
” Ta hình như không có trải qua thần kiếp ha? Những tình huống trong cơ thể phát sinh không giống những gì mình dự đoán, Tu vi đạt tới hạ phẩm thần nhân, linh hồn đạt tới trung phẩm thần nhân…mà mình còn chưa có trải qua thiên kiếp…giờ đã trở thành thần nhân.
Nhưng mà cuối cùng thì so với trước kia vẫn tốt hơn, Hồng Quân không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi đánh giá tình hình hiện tại của mình.
Xung quanh hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một màu trời xám xịt rộng mênh mông không sao thấy được điểm tận cùng, tại không trung có vô vàn những vô danh vật chất giống như vô dang vật chất của Hồng Quân trước kia, không chịu sự khống chế cứ trôi nổi dật dờ trong không gian. Ngay cả Thần thức của hắn cũng không thể tiến vào khối vô danh vật chất màu xám này.
Một đại lục rộng mênh mông, thần thức của Hồng Quân giờ này so với ở Tu La giới thì kém hơn một chút nhưng so với Thần giới thì lại mạnh hơn. Hồng Quân sinh ra đã là Thần nhân, mà ở Thần giới căn bản tiên thức không sử dụng được, với tu vi của Trung phẩm thần nhân thì thần thức chỉ được trong một phạm vi nhỏ mà thôi.
Ở chỗ này thần thức của Hồng Quân có thể vươn tới vài ngàn dặm, chỉ là trong vòng ngàn dặm này ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng không thấy.
” Thuấn di thì sao?”
Hồng Quân lại một lần nữa cười khổ, tại không gian này không làm sao có thể Thuấn di được. Địa phương này Hồng Quân dám chắc không phải Thần giới, cũng tuyệt đối không phải Tu La giới…rốt cuộc là địa phương nào thì ngay cả Hồng Quân giờ cũng muốn biết đáp án.
Hay lắm, nơi này vẫn có thể phi hành, nhưng chỉ là tốc độ so với trước kia thì chậm hơn rất nhiều. Ba ngày trời mà Hồng Quân mới bay được mười ngàn dặm đường. Trong mười ngàn dặm đường này, ngay cả một bóng người cũng không có.
Liên tục phi hành ba tháng, cuối cùng Hồng Quân cũng gặp được một thôn trang nhỏ, thôn trang này cũng có người. Hồng Quân ngay lập tức đáp xuống, tìm người và nghe ngóng tình huống.
Thôn trang này không lớn, chỉ khoảng trăm mười nhân khẩu, hình dáng những người này rất lạ, sắc mặt ai cũng hôi trầm (xám ngoét) như là không có một sắc thái tình cảm gì, không có cáu giận…họ như là những người chết, nếu không phải họ đang đi lại sờ sờ kia thì dám chắc hắn nghĩ đây là những xác chết chứ không phải là những con người.
” Vị tiểu huynh đệ này, xin cho hỏi đây là địa phương nào?” Mặc kệ những người này tạo cho Hồng Quân một cảm giác không thoải mái nhưng hắn vẫn muốn biết rốt cuộc đây là địa phương nào.
” Địa phương nào? Ngươi như thế nào mà lại có mặt ở đây? Chắc là mới chết hả?” Người nọ ngước đầu lên, hai mắt cũng xám xịt, mặt không có một chút biểu cảm chỉ thấy môi mấp máy nói.
” Chết? Ta không có chết chứ?” Hồng Quân kinh ngạc, nhìn thái độ của người này nói chuyện, hắn đã không trả lời câu hỏi lại còn hỏi như thế nào mà chết, thật bực cả mình.
” Không chết ngươi tới chỗ này làm gì? Mỗi người mới chết đến đây ai cũng không thừa nhận mình đã chết, ngươi thực sự là đã chết” Người nọ nói trống rỗng thế đoạn bỏ đi, chẳng thèm quay lại nhìn Hồng Quân lấy một lần.
” Ăn nói vớ vẩn, thằng khùng” Hồng Quân thầm mắng một tiếng, không đâu gặp ngay một thằng điên, thật là bực mình mà.
Liên tục hỏi thêm mấy người nữa, Hồng Quân cũng nhận được câu trả lời y chang như gã thanh niên lúc đầu, đều là ánh mắt trống rỗng, lời nói trống rỗng…bắt đầu tạo cho Hồng Quân một cảm giác bất ổn.
Không hề để ý tới sự tồn tại của nơi này, Hồng Quân tiếp tục phi hành, phi hành được hơn năm năm, gặp được mười mấy cái thôn trang nhỏ, hỏi rất nhiều người và câu trả lời nhận được đều giống nhau. Cuối cùng hắn dần dần chấp nhận sự thật, đúng như lời của những người ở đây, đây là một thế giới của người chết.
” Ta không phải là đã chết rồi chứ” Mặc kệ như thế nào hắn cũng không chấp nhận được sự thật này, nhưng cuối cùng thì sao? Mình đang ở trong một thế giới của người chết, vậy mà không chết thì là ý gì??
Kỳ thật Hồng Quân đã đoán sai, hắn đúng là đang ở thế giới của người chết nhưng mà hắn lại không chết. Hắn là người sống nhưng lại có thể tiến tới được thế giới của người chết, thực chất đây không thuộc về Hồng Mông không gian, Tần Vũ bọn họ đã đoán đúng, tuy nhiên không gian này lại không lệ thuộc sự khống chế của Hồng Mông. Đây là một thế giới của những người sau khi bị chết đều du nhập vào đây. Hồng Quân không biết không gian này thì gọi là Vô danh không gian hay Tử Giới.
Vô danh không gian tổng cộng có chín tầng thượng và chín tầng hạ (18 tầng địa ngục chăng??)Hồng Quân bây giờ chính là ở tầng 1 của chín tầng hạ. Ở tầng này chính là nơi tập trung của những con người bình thường ở hạ giới sau khi tử vong đều ở đây, những người này không có một sức chiến đấu gì cả. Ở đây chính là nơi của những người chết vì bệnh, chết vì già (Bệnh tử và lão tử)
Những người kia khi thấy Hồng Quân phi hành mới nói cho hắn, bởi vì tất cả những người chết ở đây không ai có thể phi hành cả, mọi người đều phải “cuốc bộ”.
Liên tục mấy năm, Hồng Quân cuối cùng phải chấp nhận được sự thật này. Tâm tro ý lạnh, hắn đành tìm một ngọn núi nhỏ ẩn mình ẩn tu. Trong lòng thì không ngừng nghĩ tới Phụ thân, phụ mẫu của mình, đôi khi hắn cảm thấy hối hận với những gì mình đã làm. Nguồn truyện: Truyện Hay
Thời gian trôi qua thật nhanh, Hồng Quân đã ở vô danh không gian được một ngàn năm, một ngàn năm qua Hồng Quân căn bản không biết không gian này như thế nào, cũng vì hắn tới nơi này nên nơi này đã phát sinh biến hóa kinh thiên. Chỗ ở của Hồng Quân hiện tại không có những biến hóa rõ ràng vì đây là tầng 1 của chín tầng hạ, nhưng càng lên cao thì biến hóa càng lớn. Tới chín tầng thượng chính là không gian của người tu chân tử vong, biến hóa lớn hơn nữa chính là trên bầu trời xám xịt vô danh vật chất không ngừng bốc ngược lên, nương theo đó là phát ra những âm thanh ầm ầm. Ở chín tầng thượng mọi người đều kinh ngạc quan sát sự biến hóa của bầu trời. Lần biến hóa của bầu trời lần này kéo dài suốt một ngàn năm, sau một ngàn năm mới dần lắng xuống.
Sau một ngàn Hồng Quân rốt cuộc cũng cởi bỏ được những u uất trong lòng, chấp nhận “sự thật” là mình đã chết. ở trên địa cầu Hồng Quân đã có một câu nói, những lời này giờ đây đối với hắn có một cảm xúc rất lớn: “Sanh đương tác người tài, tử diệc vi quỷ hùng”.(Tạm dịch: Khi sống là một nhân tài, chết đi là một con quỷ hùng mạnh).
Dưới tình huống này Hồng Quân tự cho mình là một con quỷ có sức mạnh siêu phàm, Hồng Quân đã thử qua, ở không gian này hắn có thể một chưởng hủy diệt hơn một trăm thôn nhỏ kia, căn bản không phải e ngại bất kỳ một người nào ở địa phương này.
Cởi bỏ được những khúc mắc trong lòng, Hồng Quân rời khỏi chỗ ẩn cư bắt đầu quá trình phi hành tìm kiếm. Ở nơi này hắn muốn tìm những người đã vì mình mà chết, mà người làm Hồng Quân áy náy nhất chính là Lâm Lâm tiên tử.
Phi hành liên tục được mười năm, Hồng Quân đã trông thấy một tòa thành trì, tại tòa thành này có ít nhất hơn một ức người đang sinh sống, hơn nữa trên cửa thành này lại có tên, trên thành đề mấy chữ ” Diêm đoàn thành” được khắc vào trước cổng thành.
” Đã chết lại còn không được sinh sống an ổn, không biết giờ này các người chết đi một lần nữa thì sẽ ra sao nhỉ?” Vào trong thành Hồng Quân mới thấy thành trì ở đây cũng giống như thành trì ở trên trần gian, cũng có thành chủ và các quan viên. Vô số phương thức “sinh tồn” của người chết đều được tìm thấy ở đây, tại nơi này bọn họ vẫn còn đấu tranh để tồn tại.
Bình luận