Dark?

Chương 133

Xem giới thiệu truyện Họa Mục
A+ A-

Màn đêm lại buông xuống, tinh tú như những hạt bụi giũa ra từ ánh trăng lấp lánh giữa vầng không, chi chít, dằng dặc dệt thành dòng sông bạc. Quân Huyền thả Bao Hắc Tử xuống để nó chạy loanh quanh, cởi khăn trùm đầu, lòng bàn tay áp vào ngực cảm nhận chiếc hộp niêm phong. Đây là thói quen hắn mới hình thành từ khi rời khỏi Tây cương.

Lúc mới nhận được chiếc hộp này từ Phùng Xuân, hắn đã cực kỳ kinh ngạc, không thể ngờ nó vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Thì ra toàn bộ sở nguyện của hắn đều đặt vào đây, thì ra chấp niệm của hắn sâu nặng dường này…

Ban ngày sa mạc gắt nắng, nóng bức nực nội, đêm xuống lại lạnh lẽo heo hút, hoang hoác mênh mông, dằng dặc như nơi chốn trời đất dệt liền.

Bọn họ nhóm bốn đống lửa, cốc chủ ở trung tâm và ba đống cách xa xung quanh với chín ảnh vệ trừ Tam, Cửu, Thập Nhất. Sa mạc trống hoang trống hoác, toàn cát là cát, biết ẩn mình đi đâu ngoài chui xuống đất? Thực tế thì tụ tập đông người là cách đề phòng loài vật độc đi săn đêm và bọn cướp sa mạc.

Quân Huyền ngồi dựa vào con lạc đà, trên chân giở một cuốn sách đục lỗ, dùng đầu ngón tay lần sờ, chậm rãi đọc. Mạc Tử Liên ngồi xổm cời lửa, vừa nướng thịt vừa khuấy xúp, rắn nhỏ quấn lên cây xiên thịt, thích thú bị y quay vòng vòng.

“Con rắn ngốc.” Mạc Tử Liên lôi nó ra: “Quay nữa là mi cũng thành rắn nướng đó.”

Bạch Bồng luôn rất phấn khích khi trở lại quê hương, nó đâm đầu xuống cát rồi cứ như một con cá mà ‘bơi lặn’ dưới làn cát mịn, quẫy tung cát bụi vào vạt áo chủ nhân. Y ơ hay một tiếng rồi giơ tay cố chụp đuôi nó.

Quân Huyền nghe thấy hai chủ tớ nô đùa, bất giác đọc chậm lại, vừa lắng nghe tiếng người thương cười vừa vuốt con mèo sợ lạnh chui rúc trong áo mình. Mạc Tử Liên chụp hoài không tóm được con ‘rắn cá’, đứng dậy dẫm mạnh một cái rồi giận dỗi ngồi xuống nấu nướng tiếp, không để ý đến nó nữa. Y xé miếng thịt đùi thỏ kẹp vào ổ bánh, múc xúp nóng hôi hổi ra bát, hết sức tận tình bê tới cho ca ca, cười tươi tắn: “Tình yêu của ta cho huynh!”

Bao Hắc Tử khụt khịt mũi mở to mắt, kêu meo meo giơ móng vuốt đòi ăn. Quân Huyền túm chặt nó, trong lòng ấm áp mỉm cười: “Đi lấy phần đệ rồi chúng ta cùng ăn.”

“Dạ!”

Con mèo có khúc sườn, con rắn có mồi béo, hai người chủ thì tựa vào nhau dùng bữa. Mạc Tử Liên hăng hái gặm thịt ‘đồng loại’ đến bên mép dính đầy tiêu đen, Quân Huyền uống nước xúp mằn mặn rồi hỏi: “Đệ đổ rượu vào xúp à?”

“Dạ, thơm phải không ạ? Ta cũng quét rượu lên thịt trước khi nướng ấy, thơm lừng luôn!” Y biết rõ mấy ngày nay tinh thần của ca ca không tốt. Ai đã sống quen khí hậu quê hương một khi ly xứ cũng sẽ nhất thời khó thích ứng với phong thổ vùng lạ, huống chi là sa mạc khắc nghiệt, trở trời thất thường. Mỗi ngày đều đi một đoạn đường dài dưới cái nắng gắt, tinh thần người bản xứ cũng sẽ mệt, ca ca lại càng bứt rứt, uể oải, chán ăn, ngủ cũng chập chờn, y đều biết. Thế nên y không ngừng suy nghĩ tìm cách cải thiện tinh thần của huynh ấy.

Đây là người y thương, là người đã chăm sóc y, bảo hộ y trên đất mẹ của huynh ấy, là người chấp nhận rời xa cố hương để về nhà của y. Y tất nhiên cũng muốn chăm sóc, bảo hộ huynh ấy thật tốt trên vùng đất mình sinh trưởng. Hôm nay y khăng khăng quản hết việc nấu nướng là vì thế, nếu để ca ca làm thì huynh ấy sẽ nấu theo khẩu vị của y mất.

Mạc Tử Liên thầm hoan hỉ khi thấy khẩu vị của ca ca tốt hơn, ăn nhiều hơn hôm qua. Quân Huyền không ưa đồ ngọt song rõ thích hương vị thơm ngọt của rượu trong món ăn, khen hai lần, y liền ghi nhớ công thức này. Ấm bụng, hai người lại dựa vào nhau, rắn và mèo đuổi bắt chơi đùa trên cát. Quân Huyền tiếp tục đọc sách thì người bên cạnh bỗng kéo chân hắn đặt lên đùi, tháo giày ra, thắc mắc hỏi: “Đệ làm gì vậy?”

Mạc Tử Liên xoa ấn gan bàn chân ca ca rồi ôm hẳn người vào lòng: “Tại gần đây huynh ngủ không ngon, thoải mái không ạ?”

Quân Huyền gấp sách lại, hôn lên môi y: “Rất thích.”

Y cười ngượng ngùng đặt cằm lên vai hắn, lúc sau chợt ngân nga một giai điệu, hơi của y rất dài, độ cao, độ ngân liên tục, tuyệt đối, không bị ngắt quãng. Quân Huyền mông lung cảm thấy quen tai, có lẽ là một bài ca dao thuở ấu thơ từng nghe qua trên đại mạc.

“Bài hát gì vậy?”

“Là một khúc hát ru, những người mẹ trên đại mạc thường ru con bằng giai điệu này.”

“Nó có lời không?”

“Có ạ, cơ mà nay lớn rồi thì ta phát hiện lời ca buồn cười lắm nên không hát đâu.”

“Ta hỏi đệ câu này nhé.”

“Vâng?”

“Nếu hơi của đệ dài như vậy thì tại sao ban đầu ta hôn đệ, đệ lại không thở được?”

“… A!” Mạc Tử Liên đột ngột ôm siết eo hắn, hờn mát: “Huynh lại trêu ta!”

Quân Huyền dụi dụi vào ngực y, ngáp một cái, con ngươi ánh nước ngái ngủ, nhỏ giọng nói: “Bởi vì đệ, ta sẽ yêu quý vùng đất này…”

Dẫu là sa mạc khô cằn, đất độc man dại, nơi người ta sợ phải đặt chân tới, nghĩa địa của vô số xác chết vô danh, bãi xương của muôn vàn chiến trận máu lửa. Dẫu là địa ngục khổ ải, bởi vì đệ, ta sẽ yêu quý nó, vùng đất đã sinh dưỡng đệ.

Mạc Tử Liên cười nhẹ vỗ lưng người trong lòng, tiếp tục ngân nga bài ca dao ru ngủ, đáy mắt dịu dàng tới nỗi ngỡ sắp trào ra nước. Mí mắt ca ca y díu lại, gò má kề sát gò má y, dần dần chìm vào giấc ngủ. Y vẫn tiếp tục ngân nga, hai ngón tay khẽ khọt rút dây buộc tóc của ca ca, kéo áo choàng đắp cho hắn rồi đặt một nụ hôn lên vừng trán người thương.

Mấy ngày tiếp theo Mạc Tử Liên vẫn tiếp tục ân cần như vậy, Quân Huyền bị y ôm sắp hóa thành mèo rồi, bất đắc dĩ đành quắc mắt bắt y ngồi im bên cạnh. Y bó gối ngắm trời sao chi chít, lung linh, bắt đầu kể chuyện thần thoại, cổ tích. Giọng y vốn hay, hát hay, nói hay, có kể lể cũng hay. Quân Huyền chú tâm nghe, hai tay tách vỏ hạnh đào, vừa ăn vừa đút y ăn.

Tiểu Bạch săn được một con bọ cạp, vẫy đuôi bò tới khoe hai người, Mạc Tử Liên kiểm tra loài rồi mới thoải mái cho nó ăn. Thời gian này Bạch Bồng ăn nhiều ngủ nhiều vì ban ngày nó là hoa tiêu của bọn họ, loài Thiên Bạch Xà sống dưới cát như cá trong nước nên khứu giác cực kỳ nhạy, đi trên sa mạc nhìn đâu cũng như nhau thì huấn luyện rắn dẫn đường tốt hơn mọi la bàn.

Quân Huyền đang thiu thiu thì bỗng nghe thấy từ xa có tiếng động rền rĩ, tức khắc tỉnh ngủ. Mạc Tử Liên nắm chặt tay hắn, nhìn về phía đống lửa của Nhị, Ngũ, Bát. Sáu người kia cũng đã đứng dậy, tay đặt trên binh khí.

Thập Tam giơ gót đạp lên bài của mình, quay đầu lườm: “Cốc chủ có linh, đừng thằng nào hòng tráo con bài của ta.”

Tứ và Lục: “…” Vãi cả ‘cốc chủ có linh’, ngươi cúng bái người đấy à?

Đó là một đội ngũ lạc đà thồ khoảng hai mươi người, có đàn ông lẫn đàn bà, ai nấy đều cao to vạm vỡ, giắt chéo một tấm da thú hoang qua vai. Đàn ông cắt tóc ngắn, đàn bà tết bím tóc quấn quanh đỉnh đầu. Đội ngũ dừng lại cách bọn họ tầm ba mươi thước, chợt có cái bóng xám ngoét lao lên hàng đầu – một con sói rất lớn, lông lá xù xì, mặt dài vuốt nhọn, đồng tử lập lòe dã tính. Cưỡi trên lưng nó là một cô gái lực lưỡng, vai và một bên bầu ngực đệm giáp, đeo cung, bím tóc dài chạm thắt lưng mang sắc đỏ đồng hiếm gặp.

Cô gái giơ hai tay lên đầu ra dấu không có địch ý, thận trọng điều khiển sói lớn tiến từng bước đến gần đống lửa của Mạc Nhị. Mỗi bước dã thú tiến tới, nét mặt đội ngũ phía sau càng hằm hằm, tay nắm binh khí người phe này cũng rút ra chút ít. Cô gái lập tức dừng lại, khua tay xuống khỏi thú cưỡi, tự mình đi đến.

Mọi người có chút ngạc nhiên. Như Mạc Nhị là được xếp vào hàng ngũ cao ráo của nam nhi Tây Vực rồi, thế mà cô gái này thậm chí còn cao hơn! Ngũ quan của cô như điêu khắc, chân mày rậm, khóe mắt sắc nét và xương gò má cao, dái tai xuyên qua hai cái nanh sói dài còn vấy máu, tư thế đứng rộng chân, thẳng tắp hiên ngang toát lên sự quyền uy có thể nghiền nát mọi ý niệm bất kính. Đôi mắt cô rảo qua một vòng rồi hướng thẳng vào trung tâm, hai tay áp lên trán hành lễ, cất tiếng nói bản ngữ.

Mạc Tử Liên chỉ nhìn thoáng qua cô ta rồi thôi, lơ đãng ngắm nghía móng tay của mình. Cô gái dường như chưa bao giờ bị cho ăn bơ thẳng mặt như vậy, hơi biến sắc, nâng giọng nói ra một đoạn dài.

Đầu mày Mạc Nhị gần như có thể ép chết một con muỗi, vốn là người học nhiều chữ nhất ở đây để đảm nhiệm vai trò phát ngôn trong những tình huống thế này, vậy mà hiện tại gã thật sự không nghe ra cô ta thuộc dân tộc nào. Có hai khả năng: dân tộc này cực kỳ ít người hoặc dân tộc này cực kỳ kín tiếng.

Cô ta càng nóng vội thì Mạc Tử Liên càng hờ hững. Y vén lọn tóc của ca ca ra sau tai, gác cánh tay lên vai hắn. Quân Huyền hiểu ý, dựa vào ngực y.

Cô gái lộ rõ sửng sốt, cứng họng nhìn bọn họ thân mật, nhăn mày bối rối đôi lúc rồi đột ngột hô to: “Tử Liên!”

Quân Huyền cảm thấy cơ thể y cứng lại. Mọi người có thể chỉ đơn thuần nghĩ đây là tên của cốc chủ nhưng với Mạc Nhị am hiểu các loại tiếng nói thì nghe rõ sự khác biệt trong ngữ âm, cô ta không gọi tên cốc chủ mà là Tử Liên quá cố kìa. Nhị bắt đầu toát mồ hôi, nửa tháng qua đây là vảy ngược của cốc chủ.

Mạc Tử Liên quay đầu nhìn cô ta, nét mặt thâm trầm, cằm hất lên vẻ khinh thường, rốt cuộc rít ra hai chữ: “Cút xéo!”

Cô ấy nghe hiểu, giận đến tái cả mặt, ánh mắt sáng quắc như loài thú hoang, Hoan Lạc cốc chủ chợt nói tiếp một câu, đó là cho bọn cô mặt mũi: “Tây Vực sắp không còn bình yên, lo cho thân mình trước đi.”

Cô hơi cắn răng rồi đập tay xuống hai bên hông cáo biệt, trở lại trên lưng con sói, hô hào ra lệnh cho đội ngũ, cuốn cát bụi phóng về phía nam.

Tất cả mọi người đần mặt chả hiểu mô tê, Mạc Nhị rầu rĩ nghĩ mình phải học thêm thứ tiếng thứ mười ba, Thập Tam là đứa phản ứng nhanh nhất, lập tức bổ nhào xuống chụp ba lá bài của mình ném ra, đắc ý ngời ngời: “Hai ngươi thấy chưa? Cốc chủ đúng là có linh, mở miệng nói một câu là giải quyết xong vấn đề, phù hộ ta ăn tiền của các ngươi!”

Tứ, Lục: “…”

Mặt biển chỉ lăn tăn chút sóng rồi lại êm, Quân Huyền lắc tay người bên cạnh, không chớp mắt ‘nhìn’ y chằm chằm. Mạc Tử Liên bị ‘nhìn’ đến chịu thua đầu hàng: “Đó là tướng chủ Lang Hoa của Di Nặc, một bộ tộc thiểu số sống ở phía tây nam.”

“Sao cô ta lại gọi tên đệ mà không phải Mạc cốc chủ?”

Y phải cắn môi để nén cười, phân bua: “Sao ta biết được? Cô nàng ấy vạm vỡ như voi, dữ dằn gần chết, ta nhìn mà sợ, phải lập tức ôm ca ca để trấn an tinh thần nè.”

Quân Huyền áp má vào vai y, khẽ gọi: “Bảo bối.”

“Dạ?”

“Không thể nhìn thấy thật sự rất bất tiện.”

Người mù ở nơi hoàn toàn lạ lẫm chẳng khác gì một kẻ đi lạc trong chướng khí mịt mù.

Y đau lòng hôn mi mắt hắn, dịu dàng rủ rỉ: “Ta là đôi mắt của huynh, là tiếng ngân nga chỉ dẫn, là bàn tay dìu dắt huynh đi đúng hướng. Ta sẽ bẻ gãy tất cả chông gai, là cho phẳng con đường huynh đi mượt mà và êm ái như nhung, trong bóng tối huynh chỉ cần can đảm tiến bước.”

“Ca dao à?” Ai kia bị sốc đường.

“Một bài ca dao cổ.” Y bật cười.

“Thật ra ta chỉ muốn nói…” Quân Huyền bẹo má y, “đệ luôn là diễm dương của ta.”

.

Hoàng hôn thiêu đốt bầu trời loang màu máu, hòn lửa về tây kéo theo tấm màn xanh lợt đắp lên đằng đông, trên đỉnh cồn cát xuất hiện ba chấm đen tí ti, rồi từ từ lớn dần ra hình người cưỡi lạc đà. Bọn họ chậm rãi đi về phía đoàn người, cách còn bốn trượng, Mạc Tam vội vã vượt lên, sốt sắng phục mệnh.

Cốc chủ cười nhẹ: “Nhàn tản nhỉ?”

Mạc Tam cúi đầu không dám ho he. Mạc Tử Liên cũng không làm khó, phất tay cho hắn lui xuống phụ chín người kia dựng trại. Ánh mắt y ghim chặt vào người phụ nữ nhỏ bé ấy. Nàng cởi khăn trùm, nhấc tà váy nhiều lớp quỳ rạp đầu trước y: “Nô gia bái kiến cốc chủ.”

Hai nữ đồng cũng co rúm quỳ rạp, sợ sệt run rẩy.

“A na.” Mạc Tử Liên chỉ lành lạnh gọi một tiếng rồi trầm mặc, chẳng cho ai đứng dậy. Đào nương cứ quỳ, y cũng bất động, trong mắt ngập tràn thất vọng và âu sầu. Mãi đến khi trời tàn khoác áo choàng đen, y mới nhấc chân tiến lại đống lửa, ngồi xuống bên cạnh ca ca gọi: “A na tới đây ngồi cho ấm.”

Đào nương mím môi chống đôi chân nhức nhối đứng lên, rề rà lê bước tới ngồi phía đối diện y. Hai đứa nữ đồng vẫn quỳ, cốc chủ chưa cho phép, bọn nó không dám cử động, mồ hôi nhễ nhại, hàm răng nghiến chặt. Nàng mủi lòng nói: “Bọn nó còn nhỏ, chỉ biết vâng lời làm việc, cốc chủ…”

“Chuyện đó để sau.” Y cười nhạt: “Hiện tại đầu óc ta chỉ toàn là a na.”

Đào nương quỳ ngồi, đôi mắt tĩnh mịch chăm chú nhìn khuôn mặt đứa trẻ mình từng bồng bế, khẽ cười: “Cốc chủ càng lớn càng giống Tiên cốc chủ, trừ bỏ cái tật phong lưu.”

“Giữa ta và a na cần chi phải nói nhiều.” Mạc Tử Liên nắm lấy tay ca ca, tựa hồ bám vào cái bè nâng đỡ mình giữa dòng cảm xúc trập trùng. Quân Huyền vươn cả hai tay bao bọc bàn tay lạnh lẽo của y trong lòng, nắm chặt. Y tức thì cảm thấy rất yên tâm, giống như đi trên dây với một bàn tay dìu dắt.

Đào nương cười mỉm nhìn đôi tay cả hai, nhưng trong mắt lại tràn trề đau thương: “Liên Nhi, con bé Tử Liên là tất cả của ta. Nó là đứa con ta vất vả thai nghén chín tháng mười ngày, cận kề cái chết để sinh ra, ta hận không thể cho nó một cuộc đời êm ả nhất, tốt đẹp nhất, khác xa với cuộc đời của ta.”

Mẹ là kỹ nữ, cha là khách làng chơi, và nàng ngập ngụa trong hương son phấn, tiếng oanh ca dơ duốc với hơi thở nhục dục mà lớn lên. Nhưng nàng may mắn có một người mẹ đã dùng hết số tiền bà nuốt nước mắt ki cóp cả đời để chuộc thân cho con gái thay vì mình. Nàng nhờ mồ hôi, nước mắt của mẹ mà bình an làm công ở lầu xanh tới năm đôi tám thì gả làm thiếp cho một nhà giàu. Đào nương nhớ rõ đêm trước khi xuất giá, mẹ nàng, người kỹ nữ già rơi nước mắt siết chặt tay nàng nói: “Con gái gả chồng như bát nước hắt đi. Từ ngày mai con hãy quên đi xuất thân và người mẹ này, sống cuộc đời thật tốt.”

Do đó, suốt tám năm làm thiếp, nàng chưa bao giờ tìm cách đi thăm mẹ, đến khi bị đuổi khỏi nhà chồng cũng không nhớ tới việc tìm mẹ. Đó là lúc nàng gặp Mạc Tức, tên đàn ông lắm của bị nàng lừa cả tình lẫn tiền. Mạc Tức trẻ trung bảnh bao, ăn bận như dát tiền lên người, say khướt, nàng bèn đánh bạo chạy ra ôm hắn… rồi cuỗm sạch tài sản.

Mạc Tức bị sốc nặng, ôm ấp giai nhân một đêm, thức dậy thì đến cái khố dệt tơ vàng cũng mất, mặt mũi của Hoan Lạc cốc ném đi đâu?

“Khố dệt tơ vàng?” Quân Huyền hoài nghi bật thốt.

Mạc Tử Liên che mặt.

Đào nương nghiêm túc nói: “Thực sự là một cái khố dệt bằng vàng kéo tơ đấy, ta đi cầm được cả ngàn lạng bạc.”

“Vậy… nó có nặng không?” Hắn tiếp tục nghi vấn.

Hai người kia nhất thời cũng trầm mặc.

Cần bao nhiêu vàng mới dệt được một tấm vải may khố? Với bằng đấy vàng thì khố có nặng không? Nếu nặng thì mặc thế nào?

Đào nương tẽn tò ho một tiếng: “Ta không nhớ rõ lắm nhưng hình như Mạc Tức cũng khá… ‘hùng vĩ’.”

Quân Huyền hơi nhíu mày, có vẻ nghĩ tới gì đó, rụt vai dè dặt ‘nhìn’ người bên cạnh.

“…” Mạc Tử Liên đỏ bừng mặt lớn tiếng dậm dọa: “Ta còn lâu mới giống cha ta!”

Đào nương bật cười, ngữ khí thoải mái hơn: “Dù gì ta và Mạc Tức cũng bén duyên từ đó.”

Nàng đã cầm số tiền lớn cướp được để mua một tòa nhà đẹp có một khu vườn đẹp, sửa soạn tất cả rồi trở về nơi mình sinh ra. Nàng muốn chuộc thân cho mẹ mình, cười nói với bà: tám năm qua con gái sống tốt lắm, con gái đến đón mẹ đây.

Nhưng cái kết của một kỹ nữ già chưa bao giờ tốt đẹp. Bà bị một gã khách say rượu đẩy ngã cầu thang không lâu sau khi nàng xuất giá. Thế là Đào nương đi bê đá đập gã ta đến chết.

Mạc Tức đã quan sát hết thảy và là người đưa bàn tay về phía nàng. Nàng theo hắn, kính hắn, yêu hắn, xem người đàn ông này là bầu trời duy nhất của mình… cho đến khi Mạc Tức gặp Cửu công chúa. Người phụ nữ đó như một viên đá quý được tạo hóa cắt giũa tỉ mỉ đặt giữa trăm hoa. Chính nàng cũng là đàn bà mà còn bị choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy ấy.

Song dù sao vẫn là kẻ có tình, sẽ khó chịu, sẽ ghen tị khi thấy người mình thương say đắm người khác, nên Đào nương dứt khoát rời khỏi Mạc Tức, quay về tòa nhà bỏ hoang. Mạc Tức đã quen thương tiếc nàng, thường xuyên sai người hỏi han và chu cấp cho nàng. Sầu tình, nàng cầm tiền lao vào các cuộc đàng điếm, rồi sinh ra Tử Liên.

Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của Tử Liên, nàng đã biết con bé là tất cả của mình.

Nhìn lại nửa đời long đong, Đào nương thấy mình như là lục bình trôi nổi, là dây tơ hồng bám víu vào cây lớn để sống sót, từ mẹ nàng, gã chồng cũ giàu có rồi Mạc Tức đều là thân cây nàng nương tựa. Nhưng giờ đây nàng biết đứa trẻ mình sinh ra cũng sẽ xem nàng là bầu trời của nó.

Làm mẹ là cảm giác kỳ diệu như vậy, dẫu trước đây từng bạc nhược chẳng khác gì đứa bé mới sinh thì cũng lớn bổng lên thành người khổng lồ chống đỡ được cả bầu trời. Từ đó Đào nương bắt đầu gầy dựng tên tuổi của lầu Chước Đào, dần cắt đứt sự lệ thuộc vào Mạc Tức, trở thành một bà chủ.

Tử Liên đã cứu rỗi cuộc đời nàng. Nàng đã đau khổ đến chết đi sống lại, tan nát trái tim, đứt đoạn ruột gan khi con bé chết thảm.

“Liên Nhi…” Giọng nàng bi thiết, “con biết là Tử Liên nó thích con. Tử Liên con gái ta, nó rất thích công tử của nó.”

Quân Huyền cảm thấy nắm tay trong lòng bàn tay siết chặt lại.

Đào nương tiếp tục rủ rỉ: “Bởi vì quá thích con nên con bé mới cầu khẩn được theo con, bởi vì quá thích con nên con bé mới không tiếc tính mạng mình. Liên Nhi, con đều biết rõ mà.”

Mạc Tử Liên che mắt, gân xanh trên cổ nổi lên, văng vẳng bên tai tiếng nói khe khẽ. Em quỳ dưới chân ghế, cằm đặt lên mu bàn tay y, sườn mặt thanh tú trong veo như sương sớm: “Nếu như em đi, có phải ngày công tử về nhà sẽ ngắn hơn không? Vậy thì không sao đâu ạ… Mẹ em hay mắng em khờ, công tử cũng kêu em ngốc, em thấy mình vô dụng thật. Không được lợi hại như mọi người trong cốc, ngoài chạy vặt ra thì còn biết làm gì đâu. Em rất muốn làm gì đó cho cốc, cho công tử, nay rốt cuộc đã có cơ hội thành toàn cho lòng. Đừng ai khen em nhé, em ngại lắm. Em chỉ ước như công tử, ngày về đến mau, em và công tử về nhà.”

Lúc đó y đáp thế nào?

Cũng như người xa xứ gặp được đồng hương trên đất khách, có em ta bớt cô đơn biết sao.

Trong những năm tháng y khó khăn nhất, Tử Liên luôn ở bên y. Y mặc áo tím, che chở tro cốt của em về nhà. Màu tím thực ra là màu tang. Y biết rõ mình nợ em tính mạng, cũng nợ em cả đời bình an vui vẻ. Do đó y chọn tên mới là ‘Mạc Tử Liên’, thay em sống cho thật tốt.

Hiện tại người đang nắm tay y là ca ca, trước đây y không có sức bảo vệ Tử Liên, bây giờ vẫn cứ nhu nhược trước mặt ca ca thế này. Nghĩ đến lại thấy bản thân tệ hại. Tròng trắng trong đôi mắt trừng to của y vằn lên tơ máu, Mạc Tử Liên khàn khàn hỏi: “A na oán hận con sao?”

“Sao có thể?” Đào nương xót ruột, vội vã phân trần: “Ta cũng từng nuôi nấng con như cốt nhục, sao lại không hiểu cho tình cảnh thân bất do kỷ của con? Ta chỉ là một người đàn bà ích kỷ. Ta oán hận… là oán hận lòng tốt của cha con con.

“Liên Nhi, hẳn con cũng biết giữa cha mẹ mình có một điểm chung rất lớn để dẫu không cùng sống nhưng bọn họ lại sẵn sàng cùng chết. Cả hai người họ đều chuộng hòa bình, chán ghét binh đao máu đổ. Sự bình yên của toàn bộ Tây Vực đều do bọn họ giữ gìn suốt mấy chục năm qua. Nay… nó sắp sụp đổ rồi.”

Nói rồi nàng quỳ xuống vái lạy y: “Ta làm ra chuyện của Lý Vụ Siêu chỉ là muốn cầu may, ta xuất thân ti tiện, lòng dạ cũng ti tiện, không đủ sức dung chứa đại nghiệp như cha mẹ con. Ta chỉ biết mình căm hận hoàng tộc Điệp Cách, căm hận mọi kẻ đã gϊếŧ người đàn ông ta yêu, đã hại chết đứa con gái ta trân quý hơn mọi thứ trên đời, đã hành hạ đứa bé ta coi như máu thịt mà chăm bẵm! Tội của tiểu nhân tỏ như ban ngày, xin cốc chủ đánh gϊếŧ tùy ý, tuyệt không oán hận!”

Móng tay bấm sâu vào da thịt khiến đầu óc Mạc Tử Liên tỉnh táo đến kinh người, gò má tái nhợt, lạnh nhạt nói: “Được thôi, chiếu theo điều lệ của cốc thì trói lại ngâm dược nhân đi.”

Quân Huyền nắm chặt lấy tay y, mười người đằng kia đang im re cũng quay phắt đầu, ngỡ ngàng kinh hãi nhìn chủ nhân.

Nhưng cốc chủ của bọn họ không hề dao động, chỉ nhấc tay đặt lên hai bàn tay căng thẳng của người thương, sắt đá gằng từng chữ: “Nếu người đã biết sự bình yên của toàn Tây Vực là tâm huyết xương máu của cha mẹ con mà còn đang tâm phá hủy nó thì từ nay về sau, ta không có một người mẹ nuôi nào như vậy nữa! Lui xuống!”

Đào nương kính cẩn dập đầu: “Cốc chủ anh minh.”

Tags: truyện Họa Mục online, Chương 133. Truyện Họa Mục đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 133