Rắn là loài rất nhạy cảm, Cô Độc Chứng và Như Thương cũng không có hi vọng hành động của mình không bị phát hiện.
Hơn nữa hai người đều không lo rắn sẽ đến cắn, vì vậy đối với dị động của rắn lớn kia cũng không quá để ý.
Con rắn vừa động, làm kinh ngạc hai người trong doanh trướng.
Một là chủ nhân con rắn lớn này —— Vương Hậu Tây Dạ!
Một ngoài mặt là đồng bạn trên thực tế là kẻ địch —— Đại Tế Ti Đồ Lạp!
Như Thương nghe thấy trong trướng có giọng nói rất quen thuộc:
“Vương, thần đi ra xem một chút!”
Là Đồ Lạp!
Ngay sau đó, lập tức thấy một người mặc quần áo đen vén mành trướng đi ra ngoài, ánh mắt nhìn thẳng về phía bọn họ đang ẩn núp.
Cô Độc Chứng giơ tay làm dấu, chỉ thấy đối phương khẽ gật đầu một cái, quay người lại, trở về trong trướng.
Không lâu lắm, giọng nói của hắn lại truyền đến:
“Vương Hậu! A Thần có dị động, người có đi ra ngoài xem một chút không?”
Một hồi lâu, lại nghe được giọng một người con gái “Ừ” một tiếng, sau đó là lời của Hoàng đế Tây Dạ:
“Ái Hậu hà tất việc gì cũng tự mình đi làm, chuyện nhỏ này để người khác đi làm đi!”
Lời nói lười biếng, trong nháy mắt trong đầu Như Thương lập tức xuất hiện một hình ảnh xuân sắc vô hạn.
Nhưng nghĩ lại, sợ cũng không phải!
Dù sao Đồ Lạp có thể tự do ra vào trướng kia, dù sao Tây Dạ Vương và Vương Hậu cũng không thể làm vậy trước mặt Đại Tế Ti.
Thế nhưng ý nghĩ lập tức bị một âm thanh huyên náo hủy bỏ, bởi vì nàng nghe rõ mười phần chính là tiếng mặc quần áo.
Lại nhìn Cô Độc Chứng, chỉ thấy hắn ra vẻ đành chịu.
Như Thương chọc chọc phía sau hắn, nhỏ giọng nói:
“Chẳng lẽ Vương Hậu Tây Dạ có tật xấu? Những việc ở thọ yến kia quả thật cũng rất lớn mật!”
Bình luận