Dark?

Chương 298: Sát Phá Lang

Xem giới thiệu truyện Hứa Tiên Chí
A+ A-
Hứa Tiên nói:

– A, thì ra là thế.

Thầm nghĩ. Không biết ta thiếu chút nữa thành lão ba của Trạng Nguyên sao?

Bỗng nhiên hắn kịp phản ứng.

– Nạp Tu Di Vu Giới Tử!

Liếc nhìn thấy trong tay của Dương Tiễn có một chiếc nhẫn, trừ vài đạo đường vân có phong cách cổ xưa ra, chiếc nhẫn kia không có chỗ thần kỳ nào, hơn nữa không có nửa điểm linh lực phát ra.

Nhưng Hứa Tiên lại biết, đây không phải là không gian giới chỉ của những kẻ xuyên việt thường có sao? Có thể nói là lợi khí của nhà lữ hành, vật phẩm thiết yếu của kẻ giết người cướp của.

Hứa Tiên thân là kẻ xuyên việt, cũng thiếu trang bị kinh điển như vậy, một mực cảm thấy áp lực rất lớn, hôm nay thấy có người cầm thứ này, không khỏi nổi hứng thú. Dù sao rất nhiều pháp thuật dưới khoa học kỹ thuật của đời sau, được biểu hiện với hình thức khác, nhưng kỹ thuật gấp khúc không gian này, người hiện đại có đánh vỡ đầu cũng không thể làm ra được.

Hứa Tiên cực kỳ hâm mộ, nếu có đồ vật như vậy, cho dù muốn làm cái gì cũng thuận tiện hơn nhiều, cho dù là phù lục, pháp bảo hay đồ dùng hằng ngày, đều có thể mang theo trên người, tùy thời sử dụng, nếu không Dương Tiễn cũng không mang một ít rượu và thức ăn theo.

Mặc dù tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện quan sát, Tu Di Giới Chỉ là pháp bảo hi hữu, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng không có. Nghe nói thế gian chỉ có người tu hành cao cấp nhất mới có thể luyện chế, hôm nay truyền lưu trên đời này, phần lớn xuất phát từ phật tổ cùng đạo tổ, trình độ trân quý, có thể nghĩ. Hơn nữa pháp bảo của thế giới này, có thể không có nhỏ máu nhận chủ, cũng chỉ là một kiện đồ vật, càng không khả năng tùy ý cho người.

Mà hắn cùng Dương Tiễn cũng mới gặp nhau một hai lần mà thôi, đương nhiên không thể đường đột… Thời điểm hắn đang tự định giá, ô quang lóe lên, Dương Tiễn tiện tay tháo chiếc nhẫn xuống, vứt cho Hứa Tiên.

Hứa Tiên vội vàng tiếp nhận, nói “Đa tạ “, sau đó quan sát.

Dương Tiễn nhìn cũng không nhìn, tự rót rượu vào bát của mình, tự rót uống một mình.

Hứa Tiên xem trong chốc lát, càng xem càng vui, nhịn không được nói:

– Không biết thứ này bán ở đâu?

Dương Tiễn biểu tình ngưng trọng, chậm rãi uống một ngụm rượu. Mắt thấy Hứa Tiên có xúc động dùng răng cắn cắn chiếc nhẫn. Liền giành chiếc nhẫn từ trong tay Hứa Tiên về.

Hứa Tiên cười ha hả, cũng không thèm để ý, cầm một bát rượu lên, uống một ngụm, khen:

– Hảo tửu!

Hai người đều tự uống, chớ nói mời rượu, ngay cả chạm cốc cũng không có, ngồi như thế cho tới khi con thỏ đã chín hẳn, trong lúc ngẫu nhiên nói một hai câu, cũng đành phải đáp vài câu nhàn nhạt, nhưng không có chút cảm giác tẻ nhạt nào, ngược lại cảm thấy an nhàn.

Hứa Tiên không thích tụ hội, cũng chán ghét ngồi cùng một đám người không quen nhưng phải xưng huynh gọi đệ, sau đó ngươi khích lệ ta ta rót ngươi, sau đó nói vài câu. Chỉ lo ứng phó với người trước mắt, nhưng trong nội tâm lại đang thưởng thức rượu ngon, tư vị của thịt. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenHay.co

Hôm nay ngồi trên núi, nhìn đống lửa, ăn món thịt thỏ non, uống rượu ngon khó tìm trên đời. Đã không phải uống rượu suông, cho nên tâm tư rất từ tốn.

Nhân sinh hứng thú. So với ôm ấp giai nhân, lại khác biệt vài phần.

Đợi cho uống rượu đàn rượu, Hứa Tiên cùng Dương Tiễn cũng đứng lên, cách nhau chừng mười trượng.

Hứa Tiên cẩn thận đề phòng Dương Tiễn, bỗng nhiên cười nói:

– Tối hôm qua ta năm mời, không biết có nên nói hay không.

Mặc dù nói ra lời này, nhưng phòng bị lại không chút buông lỏng.

Dương Tiễn nói:

– Nói đi.

Hứa Tiên nói nhiều, lộ ra sơ hở cơ hội càng lớn.

Hứa Tiên rất phối hợp, đương nhiên, hẳn sẽ tỉnh lược đi phần Tam Thánh Mẫu, hắn thầm nghĩ nhiễu loạn tâm thần của Dương Tiễn, không nghĩ sẽ xúc động nghịch lân của hắn.

Sắc mặt của Dương Tiễn từ từ xanh lại, đợi cho Hứa Tiên nói ra câu:

– Thỉnh ngươi thu ta làm tiểu đệ!

Đôi mắt Dương Tiễn co rút lại, khí thế bạo liệt ra ngoài, phóng tới Hứa Tiên.

Trong mắt Hứa Tiên trong mắt, sơ hở! Không chút do dự xông lên, khoảng cách mười trượng với động tác của hai người, cũng không quá đáng là một cái tích tắc, rồi sau đó, đã va chạm mãnh liệt.

Kết quả cuối cùng khi Hứa Tiên nói ra giấc mộng của mình chính là: nằm trên mặt đất, cảm thấy toàn thân như muốn nứt ra, cảm giác hôm nay bị thương nặng hơn hôm qua gấp bội, chẳng lẽ đây là kết cục của tiện miệng sao?

Dương Tiễn vịn đầu gối, hơi có chút thở hổn hển, sợi tóc cũng tán loạn một chút. Nhìn qua Hứa Tiên trên mặt đất. Âm thầm kinh ngạc: mới một ngày không gặp, Hứa Tiên đã khó đối phó hơn hôm qua. Ngày hôm qua còn bằng vào một chút tiểu thông minh đánh mình một quyền, hơn nữa không có tạo thành thương tổn thực chất gì, hôm nay lại có thể làm cho mình mệt mỏi, loại tốc độ tiến bộ này, ngay cả hắn cũng phải tán thưởng.

Đương nhiên Hứa Tiên cũng không phải kỳ tài võ học gì, khi trải qua tẩy lễ của công pháp tu luyện của Long tộc, giống như một bảo tàng phong phú, một mực không có khai quật ra mà thôi, một khi bắt đầu khai quật, tốc độ tiến bộ đương nhiên vô cùng nhanh chóng.

Hứa Tiên đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Dương Tiễn ngẩng đầu lên, có chút nhíu mày.

Hứa Tiên cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trong bầu trời đêm tối đen, ba đạo hào quang lấp lóe mắt thường không thể thấy được, giống như có ba ngôi sao rơi xuống, rơi vào trong thành Trường An, biến mất không thấy. Ba đạo quang mang kia, một khỏa đỏ thẫm như máu, một khỏa sáng như bạch kim, một khỏa tím xanh như khói.

Hứa Tiên hỏi:

– Đó là cái gì?

Dương Tiễn thản nhiên nói:

– Dấu hiệu thiên hạ đại loạn.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

– Thiên hạ đại loạn. Hiện tại?

Đại Hạ hôm nay đang buổi xuân thì, không có dấu hiệu của tình trạng tan tác, vương triều muốn đi tới tận thế, còn phải trải qua mấy đời hoàng đế, phải tạo nghiệt lâu dài mới có thể.

Dương Tiễn nói:

– Thiên mệnh như thế, không ai có thể tránh khỏi.

Hứa Tiên không rõ nói:

– Thiên mệnh? Trên đời này thực sự có thiên mệnh sao? Nếu có ba con yêu nghiệt náo loạn thiên hạ, tại sao ngươi không đi giết bọn chúng, làm cho dân chúng trong thiên hạ, có nhiều thời gian thái bình hơn.

Dương Tiễn suy nghĩ nói:

– Thiên mệnh sáng tỏ, không phải là một người hay một vật, mà ba đạo quang mang kia, là Tử Vi Cung, Thất Sát, Phá Quân, Thiên Lang ba vị tinh quân, đã có dấu hiệu chuyển loạn, cũng là cơ hội nhân loạn thế chuyển cơ, nhưng hiện giờ nhập thế, không khỏi quá sớm một ít.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

– Sát Phá Lang? Ta đúng là đã nghe qua cái tên này.

Thiên hạ đại loạn, thế giới này, thật sự có thiên hạ đại loạn sao?

Sau đó nâng tinh thần lên.

– Ta ở trong kinh thành này, ngược lại muốn nhìn, thiên hạ này rốt cuộc đại loạn như thế nào, ta cũng không tin, dựa vào hai chữ thiên mệnh, có thể quyết định hết thảy.

Dương Tiễn nói:

– Bằng thực lực của ngươi hôm nay, có thể cải biến được cái gì?

Tuy tán thành tiềm lực của Hứa Tiên, nhưng thực lực của Hứa Tiên. Không thể nghi ngờ còn kém rất xa.

Hứa Tiên mỉm cười,

– Ngươi không thấy được từ trên xuống dưới của ta có được linh cảm không, chỉ cần ta vượt qua thiên kiếp, còn sợ không biến thành phi long tại thiên sao.

Không khỏi đem tay đưa vào trong ngực, lục lọi phiến kim phù kia, qua ít ngày nữa, nên dùng tới nó rồi. Lại nhớ tới người đã đưa nó cho mình.

Huyền Ky, ngươi có khỏe không?

Trong một trạch viện ở thành Trường An, một mỹ nữ mặc đạo bào màu vàng xinh đẹp, Ngư Huyền Ky lúc này, đang dâng hương cầu xin.

Thẳng tới khi ba đạo quang mang chiếu vào trong viện, hiện ra ba đạo nhân ảnh.

Ngư Huyền Ky hơi xoay người, nói:

– Thiên Cơ tử, cung nghênh ba vị sư thúc.

Duẩn nhi cẩn thận từng li từng tí trốn ở sau lưng nàng, nhìn qua ba đạo ánh sáng từ trên trời rơi xuống.

Vừa dứt lời, một âm thanh linh động đã vang lên.

– Huyền Ky muội muội, nghe ngươi gọi ta là sư thúc, nghe thật già, nếu không, ngươi nên gọi ta là sư huynh đi.

Mở miệng là một thiếu niên mặc nguyệt bào trắng sáng, bộ dáng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt như quan ngọc. Môi như bôi chu, con mắt như điểm mực, hai lọn tóc rũ xuống tận ngực, có một sợi dây tím búi lại. Cầm trong tay một cây quạt xếp nhỏ như bạch ngọc, màu sắc của da tay cũng giống như ngọc. Trên mặt mỉm cười, xuất hiện vẻ phong lưu thần tuấn.

Ngư Huyền Ky cung kính nói:

– Tham Lang sư thúc, Huyền Ky không dám vượt rào, sư thúc dung nhan không thay đổi, chắc hẳn đạo hạnh đã tinh tiến.

Thiếu niên cười, tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Ngư Huyền Ky, nói:

– Nhiều năm không thấy. Ngươi đã lợi hại hơn rồi a.

Tiêu sái xếp quạt lại, ngả ngớn đưa quạt vuốt cằm của Ngư Huyền Ky.

Thần sắc Ngư Huyền Ky bất động, trong mắt cũng không có ý kinh hoàng.

Mắt thấy quạt xếp vuốt cằm của nàng, cổ tay trắng muốt của Tham Lang bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại, trách cứ:

– Tham Lang!

Chủ nhân của bàn tay lớn này là một người có thân hình to lớn, đứng bên cạnh Tham Lam, quả thực giống như người lớn và con nít, tuổi chừng ba mươi, gương mặt ngọc hình chữ quốc, mày rậm mắt to lộ ra vẻ bộc trực, ngôn ngữ cũng mang theo khí thế không giận tự uy, người mặc áo giáp, lưng đeo bảo kiếm, không giống người tu hành, ngược lại giống tướng quân.

Tham Lang bất đắc dĩ nói:

– Hảo hảo, ta chỉ quan tâm hỏi thăm hậu bối mà thôi.

Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngư Huyền Ky, dung nhan bình tĩnh, nói:

– Ngươi tính toán ra?

Ngư Huyền Ky lại mỉm cười nói:

– Làm gì tính toán ra, Phá Quân sư thúc chính trực cương nghị, làm sao ngồi yên không quan tâm?

Tham Lang dùng quạt xếp vuốt bàn tay, lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm, nói:

– Nói như vậy, ta là người gian nịnh rồi.

Phá Quân vung tay lên, sau đó phân tán lời của Tham Lang, nhìn Ngư Huyền Ky nói:

– Thiên Cơ, nơi đây không phải Tinh Túc Hải, cũng không phải Tử Vi Cung, không cần xưng hô cái gì sư thúc sư bá, chỉ gọi theo tên hiệu là được rồi.

Lúc này, Thất Sát một mực không nói chuyện, lúc này đã lên tiếng:

– Thiên Cơ, ngươi đã vượt qua thiên kiếp?

– Vâng!

Thất Sát dáng người hơi gầy, trên người mặc bộ áo xanh, tóc dài rối tung che hơn phân nửa gương mặt, thấy không rõ dung nhan, bên hông đeo một thanh trường đao hình thù kỳ lạ. Gió lạnh phất một cái, áo xanh và tóc dài cũng bay lên, thấy trong con ngươi màu xanh đập của hắn có một tia màu đỏ, nhìn vào đôi mắt như lưu ly của Ngư Huyền Ky.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Ngư Huyền Ky không có chút động dung. Thất Sát mới quay đầu đi chỗ khác, nói:

– Có tư cách.

Phá Quân nói:

– Thiên Cơ, lúc này ngươi thỉnh chỉ của Đế Quân, bảo chúng ta hạ giới sớm, là vì sao?

Bọn họ vốn nên hợp thời cơ, chuyển thế trở thành phàm nhân, phụ tá thiên mệnh chi chủ, bình định lập lại trật tự, sau khi công thành, lại xoay chuyển trời đất, mà không phải dùng diện mục của thần tiên trực tiếp xuất hiện như thếnayf. Càng không thể tưởng tượng nổi là, Đế Quân lại đáp ứng Ngư Huyền Ky, lệnh cho bọn họ hạ giới nghe Ngư Huyền Ky điều khiển.

Ngư Huyền Ky lắc đầu nói:

– Thiên cơ bất khả lộ, hiện tại chưa tới thời cơ, chỉ cần tới lúc cần làm việc, cần nhờ ba vị tương trợ.

Tham Lang cười nói:

– Có cái gì khó đoán, đơn giản là Nghịch Thiên Cải Mệnh, chỉ là chuyện ngu xuẩn nhàm chán. Nhưng Đế Quân có lệnh, ba người chúng ta sẽ nghe ngươi thống lĩnh, ngươi bảo chúng ta đánh ai, chúng ta sẽ đánh giúp ngươi, ta không được, bên cạnh ta còn hai vị này, là người nổi danh về đánh nhau. Nhưng hạ giới sớm cũng là chuyện tốt, có thể hảo hảo hưởng thụ nhân gian phồn hoa thái bình a, ai, chúng ta trời sinh đã mang mệnh khổ, mỗi lần loạn thế phải hạ giới làm sống làm chết, đoạt được giang sơn thì mình không thể ngồi…

Hắn nói không ngừng cần nhằn.

Bốn chữ “Nghịch Thiên Cải Mệnh” vừa ra, Phá Quân cùng Thất Sát đều có một chút động dung, nhìn qua Ngư Huyền Ky thong dong bình tĩnh, trong nội tâm không khỏi nhớ tới một vị cố nhăn năm đó, tuy thân pâận của hai người khác biệt như ngày và đêm, nhưng hai đạo thân ảnh đó từ từ hợp lại, trong nội tâm không biết có tư vị gì.

Tham Lang nói xong, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, cười nói:

– Ngươi muốn chúng ta nghe ngươi phân phó, nên có điều kiện!

– Điều kiện gì?

Tham Lang giống như tên trộm, nói:

– Khó có được một lần hạ giới, ăn uống chơi gái… Chơi gái không có, đánh bạc thì không thể thiếu, trước cung cấp cho chúng ta vài chục vạn lượng bạc tiêu xài đi nào.

Bộ dáng của hắn thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng tuấn mỹ như thế đi thanh lâu, sợ những cô nương kia nguyện ý không lấy tiền đấy.

Phá Quân cau mày, nói:

– Lang tử, chúng ta hạ giới chính là trợ giúp Thiên Cơ, sao có thể tham luyến hồng trần.

Cầm lấy cổ áo của Tham Lang, xách hắn lên.

Tham Lang cũng không giãy dụa, cũng không tức giận, làm bộ dáng như đã quen, lại duỗi một tay về phía Ngư Huyền Ky, trợn mắt to con ngươi, nói:

– Vài chục vạn lượng không có, năm vạn nhé, một vạn? Một ngàn? Uy, keo kiệt cũng không thể như vậy chứ…

Thất Sát quay người đi không nói lời nào. Phá Quân mang theo Tham Lang theo sát phía sau, Tham Lang tràn đầy oán niệm nhìn qua Ngư Huyền Ky.

Ngón tay Ngư Huyền Ky như ngọc bắn ra, một đồng tiên rơi vào trong tay của Tham Lang, Tham Lang thò tay tiếp nhận, không khỏi phàn nàn, nhưng vẫn bỏ đồng tiên vào trong áo, mua bánh nướng cũng tốt a!

Ngư Huyền Ky cũng nhìn thấy suy nghĩ của hắn, bổ sung một câu:

– Bánh nướng ở kinh thành, phải ba văn tiền.

Tham Lang lập tức ủ rũ, Duẩn nhi trốn sau lưng Ngư Huyền Ky, sau đó nhô đầu ra, phát ra tiếng cười “Khanh khách”, giống như tiếng chuông bạc rung động. Bị Tham Lang hung hăng liếc mắt, vội vàng rụt lại.

Phá Quân phất tay với Ngư Huyền Ky nói:

– Thiên Cơ, chúng ta ngay trong thành Trường An, nếu có cần thì dâng hương khấn thầm, chúng ta liền biết.

Dừng lại một chút, lại nói:

– Nhưng ta hy vọng ngươi, không nên làm như vậy.

Nói xong ý vị thâm trường nhìn qua Ngư Huyền Ky, sau đó đi ra ngoài cửa.

Duẩn nhi lúc này mới nhô đầu ra, nói:

– Sư phó. Bọn họ là người nào?

Ngư Huyền Ky nói:

– Nếu bọn họ dấn thân vào thời bình, sẽ phóng đãng và quần là áo lượt, kiếm khách lưu lạc chân trời xa xăm, thư sinh buồn bực thất bại. Nhưng nếu vào thời loạn thế, là nhân vật có thể thay đổi thiên hạ, nếu đồng tâm hiệp lực phụ tá một người, dù là du côn cũng có tiền vốn tranh đoạt thiên hạ.

Tags: truyện Hứa Tiên Chí online, Chương 298: Sát Phá Lang. Truyện Hứa Tiên Chí đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 298