Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Tề tổng, là bạn học cùng trường à? Có cần giúp cậu ta không?” Khưu Linh Phương thấp giọng hỏi.Tề Tiểu Tô lắc đầu.“Không.”Đây là chuyện riêng của Doãn Học Hải, người kia là mẹ cậu ta.Cũng chưa chắc cậu ta cần có người giúp, huống hồ là bạn cùng lớp? Nếu như cậu ta là một nam sinh có lòng tự trọng cao, nói không chừng sẽ còn cảm thấy mất mặt và khó chịu vì bị người khác bắt gặp chuyện như vậy nữa.Cô kéo Khưu Linh Phương lùi về phía sau.Doãn Học Hải bị tát một cái xong siết chặt nắm tay, cúi đầu, hồi lâu không hề nhúc nhích, cũng không nói gì.“Tao đúng là phí công đẻ ra mày! Tao làm nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ? Tao cướp tài sản của Charlie là vì ai hả? Tao chỉ có một đứa con trai là mày, sau này không phải những thứ kia đều là của mày hết à?”“Vậy thì cảm ơn mẹ, con không muốn gặp lại mẹ nữa, mẹ về đi, cứ vậy đi thôi.” Doãn Học Hải xoay người rời đi.Người phụ nữ kia đứng tại chỗ mắng mấy câu, cũng quay đầu đi. Hai mẹ con cứ quay lưng đi như vậy, đi về hai phía hoàn toàn ngược nhau.Lúc này Tề Tiểu Tô và Khưu Linh Phương mới tiếp tục đi về phía trước.“Người phụ nữ đó cũng đúng là cực phẩm, bỏ chồng lấy người khác, ép con chồng phải bỏ đi, sau đó còn muốn về tranh giành con trai? Chuyện tốt gì bà ta cũng nghĩ ra được hết.” Khưu Linh Phương thở dài nói.“Con người mà, nào có ai giống ai đâu.” Tề Tiểu Tô nói.Ai cũng có lòng tham của riêng mình.Có lẽ tiền là thứ người phụ nữ kia theo đuổi, nhưng có thể đối với rất nhiều phụ nữ mà nói, người đàn ông như Doãn Hỉ Chính rất được, trường trung học phụ thuộc đại học Bắc Kinh, có thế nào cũng là trường nổi tiếng ở Bắc Kinh, làm giáo viên ở đây thật ra tiền lương cũng không quá thấp, nếu như còn có nhà nữa thì cho dù là đang trả góp cũng mạnh hơn không ít người rồi.Hơn nữa thật ra dáng dấp Doãn Hỉ Chính cũng không tệ lắm.Cho nên, hai người ở bên nhau, tam quan phải ăn nhịp, thứ theo đuổi không thể khác nhau quá xa, như vậy mới có thể đi được lâu dài.Lợi Nam nhắm mắt dưỡng thần đợi bọn họ trong xe, nói là muốn đi dạo phố cùng bọn họ, anh ta nào có tinh thần và sự kiên trì như vậy.Ba người lại đi ăn cơm cùng nhau, Khưu Linh Phương cảm thấy cháo của nhà hàng này khá ngon, ăn xong còn mua thêm một phần mang về. Tề Tiểu Tô nhướn mày nhìn cô ấy.Khưu Linh Phương đỏ mặt, lập tức nói lắp bắp: “Tề, Tề tổng, chị cảm thấy Đồng Xán bọn họ đều là đàn ông con trai, có lẽ sẽ mua đồ ăn linh tinh cho Lương Lệ, vậy, vậy sẽ không có lợi cho việc khôi phục vết thương của anh ấy, cho nên, cho nên…”Tề Tiểu Tô cười: “Nói cũng đúng, suýt nữa em đã quên mất Lương Lệ rồi, không biết anh ấy có đói không. Vậy chị đi đưa đi, không lát nữa cháo nguội mất.”Khưu Linh Phương đỏ mặt tự bắt xe đi, Lợi Nam nhìn Tề Tiểu Tô: “Mẹ anh nấu cháo gà cả ngày ở nhà, còn có cháo hầm xương nữa, mang cho A Thành thuận tiện sẽ mang cho Lương Lệ một phần, sao em lại không nói?”“Tại sao em phải nói?” Tề Tiểu Tô nháy mắt.Hình như Khưu Linh Phương lớn hơn Lương Lệ chút, nhưng chuyện đó cũng đâu ảnh hưởng gì phải không? Nếu như thật sự bọn họ hai bên đều có tình cảm, vậy cô cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Cho nên, cô không thể bóp chết cơ hội như vậy được.Đêm đó Vệ Thường Khuynh trở lại rất khuya, Tề Tiểu Tô ôn tập khoảng ba tiếng, cảm thấy sắp không chịu nổi nữa mới đi ngủ. Anh về lúc nào cũng không biết.Sáng sớm hôm sau cô được Hệ thống Tiểu Nhất đánh thức, Vệ Thường Khuynh đã không có ở đây nữa rồi, anh để lại tờ giấy trên bàn.“Bảo Hàn Dư đưa em đi học, hôm nay anh phải khảo sát để chuẩn bị tuyển chọn đội viên, phải đuổi kịp huấn luyện đặc biệt của đội, khả năng phải ba ngày mới có thể trở về.”“Cái gì, phải rời đi ba ngày à, sao không đánh thức tôi dậy để tạm biệt chứ?” Tối hôm qua cũng không nói gì cả.“Thiếu soái thấy cô ngủ ngon, không nỡ gọi cô dậy, chỉ có ba ngày thôi, cô cố chịu đựng đi.” Hệ thống Tiểu Nhất an ủi.Tề Tiểu Tô cũng chỉ là thuận miệng oán trách một câu, cũng không thật sự trách anh, chỉ là anh rời đi, cô vẫn cảm thấy có chút trống trải thôi.May mà hôm nay phải đi học.Chạy nửa tiếng ở chung cư, thuận tiện ôn tập tiếng Anh, đúng lúc Hàn Dư mang bữa sáng về.Ăn sáng xong mới bảy giờ, Hàn Dư lái xe đưa cô đến trường.Vừa vào phòng học, cô đã cảm thấy bầu không khí trong lớp có chút nặng nề rồi.Một nữ sinh theo sau cô đi vào, nhiệt tình giơ tay kéo cô: “Bạn học dự thính, cậu đến rồi à! Hôm nay phải cố gắng nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận