Dark?

Chương 113: Ra tay

Xem giới thiệu truyện Làm Phi
A+ A-
Edit: Hy Thái Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Sở Tuyên “mai phục” ở bên người Hoắc Trinh lâu ngày như vậy, hơn nữa còn được Hoắc Trinh tín nhiệm nên hắn biết rất nhiều chuyện của Hoắc Trinh. Hiện tại Sở Tuyên đang bị thương nặng không tiện bái kiến Hoàng đế nên viết tất cả những gì mình biết ra giấy rồi trình lên Tuyên Thất điện. Hoắc Kỳ nhìn tờ giấy rất kỹ càng, cứ cách ba hoặc năm ngày lại đi gặp Sở Tuyên một lần để hỏi cẩn thận tỉ mỉ những nội dung trong đó.

Mỗi lần Hoắc Kỳ đến gặp Sở Tuyên đều mang theo Tịch Lan Vi. Hai lần đầu tiên là đúng lúc Tịch Lan Vi đang ở Tuyên Thất điện nên nàng cảm thấy bản thân trùng hợp gặp đúng thời điểm hắn muốn đi mà thôi. Nhưng sau đó nàng không “trùng hợp” ở Tuyên Thất điện hắn cũng sai người tới gọi nàng đi cùng, khiến nàng trực tiếp cảm nhận được có gì đó không thích hợp, bình thản hỏi: “Chuyện này dù sao cũng là chính sự, nếu như thần thiếp luôn luôn ở bên cạnh nghe thì… không hợp quy củ.”

Hoắc Kỳ nghe nàng hỏi chỉ cười: “Trẫm thà rằng nàng nghe những cái này, còn hơn để nàng tại hậu cung nghe những lời đồn nhảm nhí đó.”

Đôi mày đẹp của Tịch Lan Vi nhẹ nhàng nhướng một cái: “Sớm biết thế này… thần thiếp không ngăn cản Bệ hạ trừng trị các nàng.”

Nguyên nhân của lời đồn này phải nói đến chuyện nàng bị bắt cóc trên đường đến Quân Sơn. Sau khi nàng hồi cung đương nhiên là không thể tránh khỏi việc bị nói xấu, dù ít hay nhiều, nói trước mặt hay nói sau lưng đều có… Đương nhiên nàng có nghe được mấy câu. Hoắc Kỳ nghe được chuyện này liền muốn phạt nặng bọn họ nhưng nàng không thể không ngăn cản hắn.

Lần này không giống những lần trước chỉ biết gây sóng gió không có chừng mực, lần này… Có lẽ bọn họ hiểu rõ nàng được sủng ái đến mức độ nào nên những lời đồn thổi lần này truyền đi với tốc độ rất chậm rãi, thực sự có lời đồn, nhưng muốn tra rõ do ai thả ra lại không dễ dàng.

Cũng chính vì vậy nếu như Hoắc Kỳ tức giận trừng phạt cung phi thì không khác gì quạt gió thêm củi, chỉ khiến lời đồn càng chân thật càng lan rộng thêm thôi. Dù sao những lời đồn nhảm này cũng không phải là chuyện lớn, nhưng nếu Hoắc Kỳ trừng phạt bọn họ khiến cho hậu cung không yên bình thì chỉ cần truyền ra ngoài sẽ thành nàng là yêu phi họa quốc, dùng tà thuật mê hoặc Hoàng thượng.

Chính vì vậy những lời đồi đại nhảm nhí bé nhỏ không đáng kể này cứ kệ cho bọn họ truyền, nếu như thật sự có ngày bọn họ khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng… Lúc đó trị tội bọn họ đương nhiên là danh chính ngôn thuận.

Nhưng chuyện này cũng khiến cho nàng không thể không đi gặp Sở Tuyên.

Lại một lần nữa theo Hoắc Kỳ đi gặp Sở Tuyên thì biểu tình trên mặt nàng rất rõ ràng, buồn bã ỉu xìu và không vui thể hiện rõ trên mặt. Bên trong ngự liễn Hoắc Kỳ lấy tay điểm nhẹ cái trán của nàng rồi cười nhìn nàng. Quả nhiên là nàng đoán đúng, cho dù nàng có trưng ra bộ mặt nào đi nữa thì cũng không thay đổi được chuyện hắn muốn mang nàng đi theo.

Tịch Lan Vi nghiêng mắt thoáng nhìn Hoắc Kỳ, nàng càng lúc càng xác định suy đoán mấy ngày trước của mình là đúng, nàng cắn nhẹ răn nói: “Việc gì Bệ hạ phải so đo chuyện này? Thần thiếp là Chiêu nghi của Bệ hạ, cho dù hắn có tâm tư gì thì thần thiếp cũng không bỏ trốn cùng với hắn…”

Hắn cần gì lúc nào cũng phải mang nàng đi cùng, nhất định phải dùng hình ảnh hai người bọn họ ở cùng nhau để chặt đứt nhớ nhung của Sở Tuyên?

“Đây là hai việc khác nhau.” Hoắc Kỳ cười nhẹ: “Nàng là Chiêu nghi của trẫm không có sai, trẫm cũng cảm thấy nàng sẽ không nảy sinh bất kỳ tâm tư gì với hắn. Nhưng chuyện tình cảm… tốt nhất là khiến cho hắn hoàn toàn hết hy vọng, nếu hắn cảm thấy nàng là phi tần nên không thể nói ra, cứ tiếp tục giấu ở trong lòng thì hắn sẽ không vui, hắn không vui cũng không sao cả, nhưng như vậy có phải sẽ khiến nàng không thoải mái đúng không?”

Tịch Lan Vi chợt ngẩn ra, nhưng nàng không thể không thừa nhận: Đúng là như vậy.

Từ lúc nàng biết Hoắc Kỳ biết tâm tư của Sở Tuyên thì trong lòng luôn luôn không yên tâm, nàng luôn có cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa tính tình của Sở Tuyên lại ngông cuồng bá đạo, chuyện không nên làm… không phải hắn chưa làm bao giờ.

Tịch Lan Vi nhấp môi một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý cách nói của hắn. Hoắc Kỳ vừa lòng cười, nói tiếp: “Vì vậy… gỡ chuông thì cần người buộc chuông, chuyện quan trọng không phải là nàng không có tâm tư với hắn hay trẫm không sợ mà là khiến cho hắn hoàn toàn hết hy vọng.”

Tịch Lan Vi giống như đang suy nghĩ điều gì trong lúc gật đầu, trong lòng lại đang mắng thầm… Trước khi sủng ái nàng Hoắc Kỳ chưa từng sủng ai khác, thế nhưng vấn đề trong chuyện tình cảm hắn lại hiểu rất rõ…

Đúng là người suốt ngày tiếp xúc với quyền mưu, chuyện liên quan đến tâm tư của người khác không cần thầy dạy vẫn hiểu.

Vì nhiều lý do như vậy nên hôm nay, Tịch Lan Vi cần “phối hợp” với Hoắc Kỳ.

Ngự liễn dừng lại ở trước cửa viện, Hoắc Kỳ bước xuống trước rồi đỡ nàng đi xuống, đi được hai bước thì nàng vươn tay ra ôm lấy cánh tay của hắn.

“…” Hoắc Kỳ nhìn nàng, chỉ im lặng ngắn ngủi một cái chớp mắt sau đó là tràn đầy ý cười.

Bên ngoài cửa phòng không có cung nhân đứng chờ, Hoắc Kỳ tiện tay đẩy cửa ra, trên mặt Tịch Lan Vi vẫn hàm chứa cười nhưng ở thời điểm cánh cửa mở ra thì lập tức cứng đờ.

Sở Tuyên đang ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía cửa, bên trên không mặc áo, sống lưng thẳng tắp xâm nhập vào mắt của nàng, thậm chí ngay cả vết thương chưa lành trên lưng hắn nàng đều nhìn rất rõ ràng.

Sau khi Tịch Lan Vi hoàn hồn thì lập tức quay đầu sang chui vào trong ngực của Hoắc Kỳ, nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ một cái chớp mắt Hoắc Kỳ liền phản ứng lại sau đó giơ tay đóng cửa lại, tay còn lại ôm Tịch Lan Vi, hắn cũng cảm thấy xấu hổ: “… Là tại trẫm suy nghĩ không chu toàn.”

Sở Tuyên nghe được giọng nói ở ngoài cửa liền hiểu được là có chuyện gì xảy ra, hắn hít nhẹ một hơi: “Thần không biết Bệ hạ cùng Chiêu nghi nương nương…”

Hai chữ “giá lâm” hắn còn chưa nói ra, hắn đã nghe được tiếng mắng của Tịch Lan Vi: ” Ngươi đổi dược sao không lưu lại cung nhân!”

Bên trong phòng an tĩnh một lúc sau đó nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên rồi cửa phòng bị mở ra.

Sở Tuyên vái chào: “Bệ hạ thánh an…”

Sở Tuyên ngước mắt nhìn thì thấy Tịch Lan Vi vẫn bị cảnh tượng vừa rồi khiến cho xấu hổ không dám nâng mắt lên, nàng dựa vào người Hoàng đế, mặt đỏ tai hồng.

“…” Khóe miệng Sở Tuyên nhếch lên một cái, hắn thấy sắc mặt của Hoàng đế cũng không tốt liền vội vàng giải thích: “Âm thanh của thái giám rất chói tai khó nghe… Thần không quen.”

“Thế cung nữ đâu!” Tịch Lan Vi nhanh chóng ngẩng đầu lên nén giận cãi lại một câu rồi nhanh chóng chui lại vào ngực của Hoắc Kỳ.

Sở Tuyên nói đúng sự thật: “Thần bị thương nặng, những cung nữ đó quá nhát gan, chân tay không ngừng run rẩy.”

Hóa ra có chuyện như vậy.

Hoắc Kỳ lấy lại bình tĩnh, không nói thêm về việc này, hắn giơ tay vỗ nhè nhẹ Tịch Lan Vi ý bảo nàng không cần để ý chuyện này. Hắn giống như bình thường đi vào trong phòng, ngồi xuống thì nhìn thấy Sở Tuyên vẫn đang tiếp tục viết mọi chuyện của Hoắc Trinh ra giấy, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trẫm đã nhìn đồ mà mấy ngày trước ngươi đưa đến Tuyên Thất điện, không có chỗ nào trẫm không hiểu nhưng trẫm có chuyện muốn nhờ ngươi.”

Sở Tuyên cũng ngồi thẳng xuống, khẽ gật đầu một cái: “Mời Bệ hạ nói.”

“Mùa đông năm ngoái, lúc trẫm mang Lan Vi đi Hàm Chương điện xem tuyết, dưới bậc thềm có một hàng chữ, lúc đó trẫm không hiểu rõ, lúc này chỉ cần kết hợp mấy chuyện gần đây xảy ra liền hiểu, dòng chữ đó viết… là: Quân Sơn-không thể đi, có phải không?”

Hoắc Kỳ hỏi rất thẳng thắn, vì vậy Tịch Lan Vi liền chú ý thêm hai phần, đề cập đến chuyện lúc trước trong lòng nàng cũng có rất nhiều nghi vấn. Nàng cũng không thèm để ý chuyện xấu hổ lúc nãy, yên lặng chờ Sở Tuyên trả lời.

Sở Tuyên gật đầu đáp: “Đúng vậy!”

“Vì sao lại không nói thẳng?” Hoắc Kỳ khó hiểu: “Duyệt Hân điện của nàng hay Tuyên Thất điện của trẫm ngươi đều đã đến, muốn truyền câu này không hề khó.”

“Lúc ấy thần cảm thấy Việt Liêu Vương đang nghi ngờ thần.” Đáp án hắn nói ra khiến hai người đều cứng lại.

“Hơn nữa thần biết Việt Liêu Vương có người ở Tuyên Thất Điện, nhưng không biết người này là ai, địa vị ra sao. Vì phòng ngừa bị lộ thân phận thì vẫn nên ít xuất hiện mới tốt. Còn dòng chữ kia…” Hắn cười khổ: “Là thần ở trên nóc nhà canh vị trí rồi dùng đá đại khái bắn ra, không thể phát ra âm thanh kinh động đến thị vệ, hôm đó lại có tuyết rơi rất lớn nên mới không rõ ràng.”

Sở Tuyên giải thích rất nhẹ nhàng, sự im lặng nghiêm túc của Hoắc Kỳ càng rõ ràng. Tịch Lan Vi nghiêng đầu nhìn qua, nàng nhìn một lúc lâu nhưng hắn vẫn còn đang suy nghĩ.

“Bệ hạ?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, duỗi tay cầm lấy tay của hắn.

“Ừ.” Hoắc Kỳ thuận miệng trả lời, lại yên lặng một chút mới nhàn nhạt nói ra: “Nên ra tay với hắn.”

“Bệ hạ?!” Hai người đều là cả kinh, Tịch Lan Vi bị lời nói đột nhiên của hắn làm cho kinh sợ, Sở Tuyên ngẩn người nói: “Bố trí còn chưa thỏa đáng…”

“Đủ rồi.” Hoắc Kỳ cười khẽ: “Từ xưa đến nay bình loạn, phản loạn đột nhiên nổ ra xong bị dẹp yên cũng không ít. Hắn đã nghi ngờ ngươi, lần này ngươi lại vô cớ biến mất như vậy thì lòng nghi ngờ càng khó tiêu trừ. Chúng ta không thể ngồi chờ hắn ra tay trước.” Hoắc Kỳ nói xong giơ tay lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Tịch Lan Vi mà hắn đang nắm trong tay, giọng điệu thoải mái nói tiếp: “Còn nữa… Nhanh chóng làm xong việc này, trẫm còn chờ thăng chức làm phụ thân nữa mà.”

Đang nói chuyện chính sự đột nhiên chuyển sang tán tỉnh thiếp thất…

Tịch Lan Vi nhướng mày, nàng thật sự là phục hắn sát đất, đến lúc này còn nhớ rõ cho Sở Tuyên nhìn rõ quan hệ thân mật của hai người bọn họ mà hết hy vọng. Chính sự và tình cảm, không bỏ lỡ cái nào.

Sau khi Thẩm Ninh bị cấp tốc triệu hồi về từ Hách Khế thì hàng loạt các an bài khác cẩn bắt đầu chuẩn bị. Bắt đầu vẫn là từ chỗ tối, sau đó dần dần chuyển sang chỗ sáng, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.

“Bệ hạ muốn lấy lý do gì để “tìm xương trong trứng gà” với Hoắc Trinh?” Tịch Lan Vi vừa miêu tả vừa hỏi một cách vô lễ bất kính: “Bất kính tổ tiên? Thu nhận hối lộ lộ? Hay đơn giản hơn một chút nói là xem tinh tượng có phạm hướng đến Hoàng thượng?”

“…” Hoắc Kỳ lặp đi lặp lại đánh giá nàng, cười nhẹ, mang theo châm chọc mà khen: “Lý do thực hợp lý ha…”

“Quá khen! Quá khen!” Tịch Lan Vi cười gật đầu, cực kỳ “chẳng biết xấu hổ” nhận lấy lời khen từ Hoắc Kỳ.

“Không cần tìm lý do vội, đó là bước cuối cùng.” Hoắc Kỳ nâng chén uống ngụm trà, ngừng lại một chút, lại nói: “Về phía Sở Tuyên… Nàng an bài như vậy không sai.”

“… A?” Tịch Lan Vi sửng sốt, nàng không rõ hắn đang nói cái gì.

“Tiểu Sương…” Hoắc Kỳ buột miệng thốt ra, nói đến một nửa, nhìn thấy vẻ mặt mê mang không rõ của nàng, kinh ngạc hít một hơi: “Không phải nàng an bài?”

Hoắc Kỳ liền úp úp mở mở như vậy, không chịu nói thẳng cho nàng biết chỗ Sở Tuyên xảy ra chuyện gì. Tịch Lan Vi bất đắc dĩ đành cho người đi hỏi thăm mới biết: mấy buổi chiều nay Giản Tiểu Sương chắc chắn sẽ đi về hướng Bắc một chuyến.

Chẳng lẽ…

Tịch Lan Vi vừa kinh ngạc vừa không nhịn được cười, nàng lắc lắc đầu, tự nhủ một câu trong cuộc sống có rất chiều chuyện nói không rõ.

Nhưng như vậy càng thuận tiện.

Lúc Giản Tiểu Sương trở lại trong phòng thì thời gian đã qua bữa tối, nàng xoay người khép lại cửa phòng, lau mồ hôi, lúc quay đầu lại thì kinh ngạc nhảy dựng lên.

“… Chiêu nghi nương nương!” nàng ngốc ngốc một lúc mới nhún người hành lễ, sắc mặt có chút trắng bệch.

Nhìn Tiểu Sương như vậy làm Tịch Lan Vi không nhịn được cười ra tiếng: “Ngươi chột dạ cái gì?”

“Nô tỳ…” Giản Tiểu Sương ấp úng, nàng cố gắng ổn định tâm tình, đương nhiên không chịu thừa nhận: “Nô tỳ không biết nương nương đang nói chuyện gì?”

“Chuyện hàng ngày ngươi đi tìm Sở Tuyên đó.” Giọng nói của Tịch Lan Vi rất nhẹ nhàng, nàng hoàn toàn không có ý định theo Tiểu Sương mà vòng vo. Tịch Lan Vi đứng lên đi đến trước mặt Tiểu Sương, nàng đứng yên nhìn Tiểu Sương một cái rồi nói: “Có cái gì không dám thừa nhận? Một bên chưa lập gia đình, một bên chưa gả, phương tâm ám hứa[1] lại không phải chuyện mất mặt.”

[1]phương tâm ám hứa: chỉ việc nam nữ tự động, lén lút hẹn ước, thề thốt mà không thông qua trưởng bối, mai mối.

Giản Tiểu Sương sợ tới mức lui về phía sau một bước, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở, cúi đầu cố gắng giải thích: “Nô tỳ không có… Là… Là Sở công tử bị thương rất nặng, cung nữ hầu hạ hắn lại không dám đổi dược cho hắn, cho nên… “

“Cho nên ngươi nghe xong một câu liền nhớ trong lòng.” Tịch lan Vi nhẹ nhàng cười một cái, rất hợp lý tiếp nhận lời nói, chỉ một câu trực tiếp vạch trần tâm tư của Tiểu Sương, nàng nói thêm một lần nữa: “Còn không chịu thừa nhận?”

“Nô tỳ chỉ là……” Giản Tiểu Sương nói đi nói lại từ “chỉ là” nhưng nàng vẫn không nói ra được lý do chính đáng. Âm thanh của Tiểu Sương từ từ thấp xuống, lần nữa mở miệng thì trong miệng có chút nghẹn ngào: “Nô tỳ biết chính mình còn muốn ở trong cung mấy năm nữa, nhưng cầu xin nương nương…mấy ngày nay đồng ý cho nô tỳ đi gặp…”

Thật sự là phương tâm ám hứa.

Tịch Lan Vi khẽ tươi cười, trước mắt… Nàng và Tiểu Sương đều có điều muốn nhờ vả đối phương.

Tags: truyện Làm Phi online, Chương 113: Ra tay. Truyện Làm Phi đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 113