Dark?

Chương 260: Tịch họa thật – giả (3)

A+ A-
Nhưng ngay lúc đó cửa phòng của Tịch Họa đột ngột bị đẩy ra, Lâm Y còn chưa
kịp đậy hộp trang sức lại thì Tịch Họa, má Trương và hai người làm khác
đã đẩy cửa bước vào, họ ngạc nhiên nhìn Lâm Y đang đứng trước tủ sau đó
ánh mắt kinh ngạc rơi trên chiếc hộp trang sức trên tay cô…

Lâm Y nhất thời cũng ngây người ra, cô ngượng ngùng đứng đó, không có động
tĩnh gì chỉ ngẩn người nhìn những người làm đang đứng nơi cửa.

‘Y Y’ Tịch Họa là người đầu tiên có phản ứng, cô đẩy xe lăn tiến tới một
bước, đôi mắt to tròn nhìn chiếc hộp trang sức trên tay Lâm Y, sau đó
nhìn lên mặt cô, khóe môi lộ ra một ý cười, ‘Chị thích những trang sức
của em sao? Chỉ cần chị nói một tiếng, em có thể tặng chị hết!’

Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh lại. Cô bị xem như kẻ trộm! Cắn mạnh môi, Lâm Y đặt chiếc hộp trang sức xuống bàn, không nói một lời, cô biết vào lúc
này có nói gì cũng là dư thừa! Chậm rãi cất bước đi ra ngoài, ba người
phụ nữ thấy Lâm Y bước ra vội vàng tránh ra nhường đường cho Lâm Y lướt
qua người họ đi ra. Nhưng chân Lâm Y còn chưa bước ra cửa thì đã nghe
tiếng Tịch Họa vang lên sau lưng, ‘Y Y, có phải là chị lại xuất hiện ảo
giác, đi nhầm phòng hay không?’

Bước chân của Lâm Y chợt khựng
lại, cô vụt xoay người đối mặt với Tịch Họa cùng ba người làm, nhàn nhạt cười, ‘Đúng đó, tôi lại xuất hiện ảo giác, Tịch Họa, cô phải cẩn thận
một chút, miễn cho tôi lại làm cô bị thương…’ Nói rồi Lâm Y xoay người rời đi, chỉ lưu lại một đám người đứng ngẩn ra giữa phòng.

Buổi
tối, Lãnh Nghị trở về nhà rất muộn, hắn bước xuống xe, vẫn như thường
ngày, nhìn thấy quản gia và Tịch Họa đứng ở thềm cửa nghênh đón. Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét trên mặt Tịch Họa, hắn bước nhanh về phía
cửa, cũng như thường ngày, tự động cầm lấy tay đẩy đẩy xe lăn của cô vào trong.

Trên mặt Tịch Họa tràn đầy ý cười, mỗi ngày chỉ có lúc này, khi Lãnh Nghị giúp cô đẩy xe lăn mới là lúc cô vui vẻ nhất.

Quản gia dè dặt nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị rồi đi theo sau nhỏ giọng nói,
‘Chiều hôm nay thiếu phu nhân một mình đến phòng của Tịch Họa tiểu
thư…’ Nói đến đây, quản gia thấy bước chân của Lãnh Nghị chợt dừng
lại, câu nói của ông cũng tự động ngưng bặt, len lén liếc nhìn sắc mặt
của Lãnh Nghị, Tịch Họa cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn.

Trong mắt Lãnh Nghị một mảnh âm trầm, nhìn không ra có bất cứ biểu tình tì,
dường như đang đợi câu tiếp theo của quản gia, thấy vậy quản gia chậm
chạp nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng nói, ‘Cô ấy lục tìm hộp trang sức
của Tịch Họa tiểu thư…’

Lục tìm hộp trang sức của Tịch Họa?
Lãnh Nghị thoáng chau mày, vẫn không lên tiếng, Tịch Họa lúc này mới mềm mại nói: ‘Nghị, không có việc gì, Y Y nói, chỉ là chị ấy lại xuất hiện
ảo giác, đi nhầm phòng, tìm nhầm đồ…’

‘Cô ấy chính miệng nói
mình xuất hiện ảo giác?’ Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng rồi lập tức
biến mất, chân vẫn bước tiếp, tay vẫn không quên đẩy xe lăn giúp Tịch
Họa.

‘Phải đó, chị ấy nói như vậy’, Tịch Họa cười nhẹ một tiếng,
‘Chị ấy còn bảo em phải cần thận, không chừng hôm nào đó lại xuất hiện
ảo giác, sẽ lại làm em bị thương… rất nhiều người nghe thấy…’

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một ý cười không dễ phát hiện…

Lúc Lãnh Nghị lên lầu, Lâm Y vẫn còn chưa ngủ, cô đang ngồi tựa vào sofa,
mắt nhắm hờ, một tay đặt lên bụng mình, tiếng nhạc thai giáo đang dìu
dặt vang lên, sự xuất hiện của Lãnh Nghị dường như chẳng khiến cho cô
gái có chút phản ứng nào, cô vẫn ngồi nguyên tư thế cũ.

Khóe môi
Lãnh Nghị lộ ra một ý cười, hắn cởi áo vest ném lên sofa để lộ áo sơ mi
màu đen bên trong, màu mà hắn thích nhất, rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh
cô ngồi xuống, cô gái vẫn duy trì tư thế ngồi đó, vẻ mặt thật điềm tĩnh.

‘Y Y’, đáy mắt Lãnh Nghị tràn ngập tình yêu và sự sủng nịch, hắn vươn tay
nhẹ nhàng ôm cả người cô vào lòng, cô gái vẫn không có chút phản ứng
nào, mắt vẫn khép hờ, để mặc người đàn ông ôm mình, để mặc môi hắn vờn
trên mái tóc, đôi mắt, chiếc mũi nhỏ rồi dừng lại ở môi…

Chỉ
đến khi người đàn ông kéo cổ áo ngủ của cô gái xuống, đôi môi với những
đường nét rõ ràng cũng theo đó trượt xuống thì cô mới hé mắt ra, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ đẩy đầu người đàn ông ra, nhàn nhạt hỏi: ‘Lúc nào thì anh
để Tịch Họa đi?’

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn hơi
ngước lên, chiếc mũi cao thẳng cọ nhẹ vào mũi cô gái, khóe môi lộ ra ý
cười, giọng đầy từ tính mê người, ‘Ân, đợi chân cô ấy tốt hơn một chút,
được không?’

Lâm Y nhìn chằm chằm gương mặt tuấn dật trước mặt,
còn có sự sủng nịch vô hạn trong đáy mắt, rốt cuộc rũ mi, không nói gì
thêm; nói thế nào, Lãnh Nghị cũng là một người trọng tình trọng nghĩa,
cô dường như không thể trách hắn điều gì.

‘Qua mấy ngày nữa, đợi
anh rảnh một chút, dẫn em đi Luân Đôn một chuyến…’ Mũi Lãnh Nghị lại
cọ nhẹ vào mũi cô, giọng ngọt như mật.

Hàng mi đang rũ xuống của
Lâm Y hơi nhướng lên, cô nhìn sâu vào mắt người đàn ông, nhìn ánh mắt
sáng ngời của hắn, lát sau mới thấp giọng hỏi, ‘Vì sao phải đi Luân
Đôn?’

‘Nơi đó tụ tập toàn bộ những đồ trang sức tinh xảo nhất trên thế giới, em tha hồ chọn…’ Giọng Lãnh Nghị trầm ấm mê người.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, rõ ràng người dưới lầu đã đi cáo trạng với
Lãnh Nghị rồi! Cô nhìn chồng đăm đăm, lạnh giọng nói, ‘Anh nghĩ em đi
trộm đồ trang sức của cô ta sao?’

Lãnh Nghị bật cười, âu yếm hôn
cô, trong giọng nói pha chút trêu chọc, ‘Sao anh lại nghĩ thế chứ, không phải em lại xuất hiện ảo giác, đi nhầm phòng, cầm nhầm đồ sao?’

Lâm Y chau mày, tức giận nói, ‘Đây không phải là kết luận mà mọi người đã
xác định rồi sao? Em chỉ thuận theo ý của mọi người mà nói ra thôi!’

‘Được được, đây là kết luận của họ, thực ra em không có ảo giác!’ Lãnh Nghị
một vẻ sao cũng được nhưng giọng nói vẫn đầy sủng nịch, rồi hắn nhướng
mắt, hỏi vẻ khó hiểu, ‘Nhưng mà Y Y, vì sao em lại lục hộp trang sức của người ta?’

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, lầu bầu: ‘Em là muốn tìm
xem có thuốc gì không, thuốc mà cô ta muốn dùng để hại cục cưng… nhưng tìm không thấy, chỉ tìm thấy hộp trang sức đó…’ Chiếc lắc tay bằng
bạc thô sơ lần nữa lại hiện ra trong đầu Lâm Y, hàng mi dài của cô nhẹ
chớp lên, cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra
lời.

Bởi vì cô còn chưa dám mạo muội xác nhận sợi lắc tay đó liệu có phải là của mình hay không? Có lẽ trên đời này có nhiều thứ trùng
hợp, hai sợi lắc tay giống hệt nhau cũng không phải không có; hoặc có lẽ lúc nhỏ cô đánh mất, có người nhặt lại, lại rơi đến tay Tịch Họa, ai mà biết được!

Thấy Lâm Y ngẩn người suy tư, Lãnh Nghị bất chợt siết chặt vòng tay hơn, cười nhẹ: ‘Lại nghĩ gì đó?’

‘Không có gì!’ Lâm Y rũ mi, qua loa nói.

Chiều hôm sau quản gia dẫn một cô gái tuổi trẻ, mặt mũi sáng sủi, tóc ngắn,
thoạt nhìn giống như một cô học sinh cấp ba, trên mặt vẫn còn nét ngượng ngùng vào nhà, tập hợp tất cả người làm trong nhà lại tuyên bố: ‘Hôm
nay tôi giới thiệu với mọi người một người mới, cô tên là Linh Nhi, vừa
mới tốt nghiệp khóa y tá, thiếu gia đặc biệt chọn cô ấy đến làm người
hầu thân cận của thiếu phu nhân…’

Tốt nghiệp khóa y tá? Làm
người hầu thân cận của thiếu phu nhân? Ánh mắt ai nấy bỗng chốc tập
trung hết trên người cô gái có tên là Linh Nhi kia, thiếu phu nhân đến
đây lâu như vậy trước giờ đều không cần người hầu thân cận, hai ngày
trước thiếu phu nhân đẩy Tịch Họa xuống lầu, hôm qua lại chạy vào phòng
của Tịch Họa lục lọi đồ của cô ấy… Nếu theo thân phận của thiếu phu
nhân và sự chiều chuộng mà thiếu gia dành cho cô ấy, rõ ràng không thể
nào thiếu phu nhân đi trộm đồ! Vậy có lẽ là như chính miệng thiếu phu
nhân nói, mình xuất hiện ảo giác! Mà hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một cô gái vừa tốt nghiệp trường y tá đến làm người hầu thân cận của thiếu
phu nhân? Vậy chẳng phải rõ ràng là bởi vì bệnh hoang tưởng của thiếu
phu nhân càng lúc càng nghiêm trọng, thiếu gia vì muốn trông chừng thiếu phu nhân nên đặc biệt sai người tìm cô gái này đến sao?

Rồi quản gia dẫn Linh Nhi đi gặp Lâm Y…

Lâm Y rời mắt khỏi trang sách nhìn lên cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình, tóc ngắn, vẻ nhanh nhẹn gọn gàng, trên mặt vẫn còn chút ngượng ngùng,
đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn Lâm Y…

‘Thiếu phu nhân, cô thấy thế nào? Thiếu gia nói, nếu như cô không thích có thể lại tìm một người
khác!’ Quản gia đứng bên cạnh hỏi nhỏ.

‘Không cần đâu… cô này
thôi!’ Lâm Y nhìn Linh Nhi mỉm cười tỏ vẻ thân thiện nhưng giọng thật hờ hững, thực ra cô không hào hứng với chuyện này lắm nhưng chỉ thuận theo ý của Lãnh Nghị thôi.

Nhưng sự có mặt của Linh Nhi quả nhiên là
hữu dụng, điều hữu dụng chính là buổi trưa Lâm Y đã có thể an ổn ngủ một giấc, không còn lo này lo nọ nữa…

Chiều hôm đó khi Lâm Y thức
dậy thì thời gian vẫn còn sớm, cô chậm rãi rời giường bước ra ngoài ban
công nhìn xuống vườn hoa dưới lầu, trong vườn bởi vì mùa xuân đến nên
cây cối xanh tốt, hoa nở chim kêu, khóe môi Lâm Y không tự chủ được lộ
ra một ý cười, cô cúi đầu nhẹ xoa vùng bụng đã hơi lộ ra của mình, ừ
nhỉ, dẫn cục cưng đi dạo một chút!

Lâm Y chậm rãi bước xuống lầu, Linh Nhi thì đi theo sau lưng cô; vừa bước đến chiếu nghỉ cùa cầu thang thì đã nghe ở một góc phòng khách khuất sau thang lầu có hai người đang nhỏ giọng bàn tán…

‘Tiểu thư của các người thật tội nghiệp, chân vừa mới khỏi một chút giờ lại không thể đi được, haizz…’

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô không tự chủ được dừng bước, lặng lẽ đứng nghe.

‘Phải đó, lúc cô ấy còn chưa đi lại được, thiếu phu nhân cứ nói là cô ấy chạy lên phòng ngủ của mình; thật không dễ dàng mới tập đi được, thiếu phu
nhân lại nói cô ấy muốn hại con mình, đẩy người ta xuống lầu… còn chạy đến phòng ngủ của tiểu thư chúng tôi lục hộp trang sức của cô ấy…’

‘Bệnh hoang tưởng kia sợ nhỉ… Giờ là tiểu thư của các người, không biết sau này có đến lượt chúng tôi không nữa!’

‘Haizz, không biết nữa… thiếu gia thì lại bao che cho cô ấy như vậy, một câu
cũng không nỡ nói nặng lời, chỉ tội nghiệp cho tiểu thư của chúng tôi… Nhưng giờ thiếu gia tìm một người hầu trông chừng cô ấy, chắc là sẽ đỡ
hơn!’

‘Haizz, thiếu phu nhân của các người vốn không phải như vậy đâu… sau khi mang thai thì mới thay đổi, không biết cảm xúc như vậy
đối với tiểu thiếu gia trong bụng có ảnh hưởng gì không nữa…’

‘Lâu dài cứ như vậy, chắc chắn là có ảnh hưởng rồi…’

Sóng mắt Lâm Y xao động dữ dội, bàn tay không tự chủ được sờ nhẹ lên bụng
mình — chuyện này cũng chính là chuyện cô đang lo lắng, mấy ngày nay
tâm trạng cứ phập phồng như vậy, cô thật lo sợ sẽ ảnh hưởng đến cục
cưng…

Tags: truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh online, Chương 260: Tịch họa thật – giả (3). Truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 260