Dark?

Chương 109: Sóc Nguyệt (ngũ)

Xem giới thiệu truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1)
A+ A-

Tất cả mọi người đứng bật dậy, rút ra vũ khí, nhưng vẫn chậm hơn ả một bước. Tống Lam và Kim Lăng ngồi gần Duyên La nhất, còn chưa kịp rút kiếm đã bị ả túm lấy kéo bay ra phía ngoài thủy đình. Giang Trừng thi triển, Tam Độc hương mũi kiếm bay thẳng ra, Duyên La kéo Kim Lăng đứng chắn phía trước khiến cho hắn trong chớp mắt phải thu ngược kiếm về. Tất cả đang vào thế tấn công liền phải đình chỉ, bởi vì chỉ cần một chút sơ sẩy, Tống Lam và Kim Lăng nhất định sẽ bị đem ra làm bia đỡ đạn.

Giang Trừng gọi lớn “A Lăng! Con rắn kia, ngươi mau thả A Lăng ra”.

Duyên La cười cợt “Ta không thả đấy thì sao?”.

Ôn Ninh nghiến răng “Sao ngươi dám giả mạo Trân Ly? Nàng ở đâu? Trân Ly hiện tại đang ở đâu?”.

Duyên La càng ngả ngớn “Cô ta ấy hả? Hiện tại đang ở Bách Quỷ giới, bị ta lén ám chút tà dược lên người cho nên pháp lực cũng bị phong bế, giờ không biết ra sao nữa? Chắc là trở thành miếng mồi của bọn quỷ thú mất rồi! Nói tới cũng thật phiền toái, để phòng hờ các ngươi có nhiều kẻ tưởng niệm cô ta, cho nên ta không dùng tà thuật của chiếc áo si mị mà dùng da rắn để che mắt các ngươi, muốn nhân hôm nay một lưới tóm gọn cả lũ để đoạt thất khí, nhưng nếu không vì con rối xấu xí ngươi nửa chừng phá đám, đã chẳng báo hại ta tốn mất một bộ da rắn. Ngươi nói có đúng không hả Tống đạo trưởng?”.

Tống Lam chán ghét trừng ả một cái, cùng với Kim Lăng vùng vẫy tìm cách thoát khỏi kìm hãm.

Ôn Ninh giận đến gân đen đều nổi hết cổ và mặt, hắn vung tay toan giáng một sợi xích về Duyên La, ngay lập tức bị Ngụy Vô Tiện ngăn cản “Ôn Ninh, đừng manh động! Kim Lăng và Tống đạo trưởng còn đang trong tay ả”.

Ôn Ninh nghe thế chỉ có thể siết thành nắm đấm, nhìn Duyên La như hận không thể đem ả ra lột da rút xương. Hắn đột nhiên bấu lấy vai của Nam Cung Nguyên Khang, dồn dập hỏi “Bách Quỷ giới là nơi nào? Mau đưa ta tới đó! Ta phải cứu Trân Ly! Ta không thể để nàng xảy ra chuyện!”.

Nam Cung Nguyên Khang còn đang ngẩn ra chưa kịp hiểu thì Đông Phương Trường Nguyệt đã túm lấy vai Ôn Ninh, dúi chiếc quạt tròn mà Bắc Đường Lạc Vi hay dùng vào tay hắn. Không ai biết tại sao U Xương phiến lại có trong tay Đông Phương Trường Nguyệt, chỉ thấy nàng ta nghiêm lãnh nói “Ta đặt niềm tin vào ngươi! Phải cứu A Vi bình an quay về cho ta!”, sau đó tung một chưởng, Ôn Ninh lập tức hóa gió biến mất.

Đông Phương Trường Nguyệt sắc diện trở nên âm trầm “Duyên La, tốt nhất ngươi nên thả hai người đó ra! Bên đây bọn ta có bốn thần khí, cộng thêm sức lực của ta, dư sức đả bại ngươi đó. Nếu không muốn bản thân giống ba đồng bọn của mình thì nên hối lỗi ngay lập tức”.

Duyên La cười ha hả “Trưởng công chúa ngươi mới là kẻ phải hối lỗi. Không lâu nữa đâu, khi thất khí tề tựu tại Huyết Sát Vực, Ma Tổ La Hầu sẽ tái thế, chừng đó ông ta chỉ biết Quỷ tộc bọn ta ra tay phục sinh, chứ không nghĩ đến đám hậu nhân phản tặc như Ma tộc các ngươi, cho nên bị đả bại, là ai còn chưa biết đâu?”.

Ngụy Vô Tiện thêu mi “Ngươi làm sao chắc chắn sẽ tề tựu được thất khí? Hiện tại trong tay ngươi chỉ giữ được hai món mà thôi. Còn nữa, với sức lực của ngươi, miễn cưỡng dùng mưu ma chước quỷ thì có thể bắt được hai người họ, ngươi lại chỉ có một mình, làm thế nào để bắt gọn chúng ta?”.

Duyên La nhướn mày “Ngươi lầm rồi, bắt thất khí chi chủ, không phải chỉ có mình ta. À, mà quên nói cho các ngươi biết, hiện giờ một trong bảy thần khí chi chủ đã đến Huyết Sát Vực trước rồi. Hắn đang chờ các ngươi đến để đoàn tụ đó”. Ả uốn éo kề sát lỗ tai của Tống Lam “Cho nên Tống đạo trưởng của ta ơi, bây giờ ta sẽ đích thân mang ngươi tới dâng thần khí phụ trợ Quỷ quân, không để ngươi đường ca cực nhọc tự mình tìm tới đâu. Ngươi có thấy ta đối xử tốt với ngươi không? Vậy mà bao lâu nay ngươi lại chẳng hề để tâm ta gì cả! Thật là đau lòng quá đi!”.

Tống Lam trừng cô ả với đôi mắt hận thù nảy lửa. Còn Lam Hi Thần nhìn tới nhìn lui, cuối cùng thảng thốt “Hoài Tang! Không lẽ ngươi đã bắt Hoài Tang tới đó?”.

Duyên La lắc vai “Ồ, không hẳn thế! Hắn đúng là bị bắt tới đó, nhưng người bắt hắn không phải là ta. Ta đâu có nhiều hơi sức phân thân ra làm cùng lúc như vậy chứ?”.
Lam Hi Thần sốt ruột “Vậy thì ai?”.

Duyên La cong khóe môi “Cái đó ngươi phải hỏi người quen của mình chứ? Chậc chậc, không phải nói chứ, khi không tự dưng lại được một trợ thủ đắc lực lắm mưu mẹo như vậy, thật là đỡ thiệt sức cho Quỷ tộc và ta biết bao!”.

Lam Hi Thần sựng lại.

Người quen? Nhưng người quen của mình đều ở đây hết rồi kia mà? Vậy thì còn ai?

Khi bất chợt lướt tới Kim Lăng, Lam Hi Thần như người mê chợt tỉnh. Y chỉ hy vọng không phải như ý nghĩ vừa mới xẹt qua trong tâm trí.

Giang Trừng sốt ruột lắm rồi, hắn cả giận “Ta nói lại một lần cuối, thả A Lăng ra!”.

Duyên La thách thức “Không thả! Muốn đoạt người thì đem theo thần khí tới Huyết Sát Vực gặp bọn ta, vấn đề là: ngươi phải chắc chắn bản thân không bị bắt”.

Nam Cung Nguyên Khang nhướn mày “Tự đem thần khí tới cống nạp cho Hãn Thanh Thương, ngươi cho bọn họ là kẻ ngốc hết sao? Ta khuyên ngươi nên thả người đó ra thì hơn, kẻo lát nữa bốn thanh kiếm bên đây mà tấn công thì ngươi cũng khó mà toàn mạng”.
Duyên La uốn éo cười mỉa “Nam Cung thiếu quân tin chắc bọn họ sẽ không đến ư? Nếu bọn chúng không tự mình đến”. Ả hơi nghiêng đầu, lạnh giọng “Thì quay về chuẩn bị phát tang cho người nhà là vừa”.

Nói rồi liền cười một tiếng rồi hất cái đuôi rắn của mình bắn nước tung tóe, lợi dụng mọi người bất cẩn mà hóa thành khí đen bay đi. Giang Trường không thể nhẫn nhịn liền hóa gió đuổi theo, nhanh đến mức Ngụy Vô Tiện không kịp cản lại. Từ khi bội kiếm biến thành thần khí, bọn họ tu vi cũng được nâng lên một bậc thành hợp thể, tuy chưa đắc đạo thành tiên nhưng tạm thời có thể dùng một số loại thần thông cơ bản.

Đông Phương Trường Nguyệt đang định đuổi theo thì bỗng dưng có một thân ảnh vụt sáng lao đến, giơ tay chắn trước người nàng, cất tiếng “Đừng đuổi theo!”.
Đông Phương Trường Nguyệt cau mày “Nhị Lang chân quân”.

Người đó thân mình cao lớn vạm vỡ, diện mạo cũng có thể xem là khôi ngô, cá biệt là ở giữa trán có một con mắt. Hắn mặc chiến giáp khoác áo choàng vàng, đai lưng được nạm tám loại ngọc, đầu đội mũ hình ba ngọn núi, tai đeo xâu thạch, eo mang một bộ cung tên cong như trăng khuyết, tay trái cầm một cây đinh ba hai lưỡi.

Dựa theo cách Đông Phương Trường Nguyệt gọi thì đây là Nhị Lang thần, Dương Tiễn!

Lam Hi Thần chợt nhớ khi Yêu quân tiễn y về Nhân giới có nhắc qua mình phải cẩn thận, bởi hiện tại không chỉ có Quỷ tộc mà Thần tộc cũng đã cho người hạ phàm truy tìm thất khí.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nhận định có đúng hay không, cái quan trọng là hắn đường đột xuất hiện, không cướp thần khí mà ngăn cản bọn họ đuổi theo Duyên La là với mục đích gì?
Đông Phương Trường Nguyệt hất tay hắn ra, nghiêm giọng hỏi “Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?”.

Dương Tiễn nhìn một lượt tất cả bọn họ rồi nói “Trường Nguyệt, chỗ này…..”.

Đông Phương Trường Nguyệt gạt ngang “Nhị Lang chân quân quên rằng ta có phong hiệu sao?”.

Dương Tiễn mím môi, có hơi miễn cưỡng nói “Tuệ Trang trưởng công chúa! Nơi này không tiện nói chuyện, mời nàng cùng những người này theo ta đến chỗ khác an toàn hơn, sau đó ta sẽ nói ra ngọn ngành”.

Đông Phương Trường Nguyệt định nói gì đó thì bị hắn cướp lời “Chuyện này rất hệ trọng. Lý Thiên Vương cùng Na Tra đang phụng mệnh đợi chúng ta”.

Lam Hi Thần có chút lo lắng nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, bất giác vai có một bàn tay đặt lên vỗ nhẹ, y quay qua, thấp giọng gọi “Nguyên Khang huynh, ta thấy…..”.

Nam Cung Nguyên Khang giơ ngón cái áp lên miệng tỏ ý im lặng, lại nói nhỏ “Yên tâm! Đã có ta, Trường Nguyệt tỷ và Đàm Triết. Ba nhân vật thân phận không nhỏ của Ma tộc và Yêu tộc đều có mặt, lại còn đứng về phía các ngươi, ta tin bọn họ sẽ không dám làm gì đâu. Chúng ta cứ xem trước chuyện bọn họ muốn nói là gì đã”.
Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi bất an, cùng những người kia đi theo Dương Tiễn. Bọn họ đi rất lâu liền đến một cái hang động, bên trong có một đám lửa đang cháy, còn có một già một trẻ hai nam nhân đang đứng nói chuyện gì đó. Người già mình cũng mặc chiến giáp đội mũ rất uy nghi, trên tay còn cầm một cái tháp nhỏ không biết bao nhiêu tầng. Người nhỏ đứng kế bên đoán là một đứa bé nam chín mười tuổi, tóc búi thành hai búi nhọn vừa giống kiểu song nha kế vừa theo kiểu song vân kế, cổ đeo một chiếc vòng tròn lớn mạ vàng, hai tay quấn một dải lụa đỏ, trên tay phải cầm một cây giáo vừa tầm đỉnh đầu. Đoán chừng đây chính là Thác Tháp thiên vương Lý Tịnh và Tam thái tử Lý Na Tra.

Bọn họ vừa thấy một nhóm người tiến vào, dẫn đầu là Đông Phương Trường Nguyệt, đồng cung tay nói “Gặp qua Tuệ Trang trưởng công chúa”.
Nhóm người Lam Hi Thần cũng vì lễ mà đáp lại nhưng Đông Phương Trường Nguyệt thì không có thời gian chào hỏi lôi thôi, hướng Dương Tiễn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Sao? Thần tộc muốn giải thích gì thì nói nhanh đi, ta không có nhiều thời gian đâu”.

Dương Tiễn cười nhẹ “Nàng chớ nóng vội, chuyện này giải thích gấp gáp cũng sẽ có nhiều cái khúc mắc”.

Đông Phương Trường Nguyệt thu hẹp con ngươi “Khúc mắc hay không ta không quan tâm, ngươi có biết A Vi, nữ quân tương lai của Bắc Đường Ma tộc hiện giờ đang nguy hiểm hay không? Và còn Hãn Thanh Thương, hắn đã cho thủ hạ trực tiếp cướp đoạt thần khí thì chắc chắn sắp xảy ra chuyện lớn. Ta còn phải trở về hội thảo với vương huynh, dẫn binh chinh phạt Quỷ tộc”.

Dương Tiễn thấp giọng “Bọn ta đều biết, ngay cả chuyện ả Duyên La đó làm hại rồi giả dạng Phách Xương công chúa, ta đã chứng kiến hết rồi….”.
Đông Phương Trường Nguyệt không để hắn nói hết câu, túm lấy cổ áo của hắn siết chặt, trừng mắt “Ngươi biết? Ngươi biết thì tại sao lại không ra tay cứu A Vi? Nói! Thần tộc các ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?”.

Lý thiên vương thấy nàng ta tức giận liền giải vây “Tuệ Trang trưởng công chúa xin bớt giận! Chuyện này cũng không thể trách Nhị Lang chân quân. Nếu hắn không làm vậy, Duyên La sẽ diễn tiếp được màn kịch này rồi đột ngột lộ tẩy, cũng sẽ không nói ra mục đích Hãn Thanh Thương đột ngột sai ả lấy cho bằng được thất khí là để thức tỉnh Ma tổ La Hầu. Nhiều ngày qua bọn ta theo dõi sát sao, không hiểu Duyên La tại sao ban đầu nhận lệnh tới Nhân giới bắt tứ đại hung thú và phá hủy Nhân giới hút lấy toàn bộ sinh mạng của phàm nhân, nhưng vào thời điểm này lại thay đổi chủ ý, bắt tứ hung thú xong liền quay sang cướp thất khí. Cho đến khi Nhị Lang chân quân điều tra, phát hiện chuyện Duyên La giả mạo Phách Xương công chúa, chúng ta tạm không thể nói với các ngươi mà tương kế tựu kế. Có điều trưởng công chúa yên tâm, ta đã phái mấy binh tướng phụng lệnh tiếp ứng, ngay khi nhận được tin đã tới Bách Quỷ giới cứu người”.
Na Tra cũng nói chen vào “Không chỉ vậy, giờ này binh tướng Thiên Đình do Cửu Thiên Huyền Nữ và Chân Võ Đại Đế đã kéo binh vây hãm Bách Quỷ giới, buộc Hãn Thanh Thương phải rời Huyết Sát Vực trở về chịu tội, nếu không sẽ huyết nhuộm Quỷ tộc. Tuệ Trang trưởng công chúa đừng lo lắng nữa, ngươi mau buông Nhị Lang chân quân ra đi”.

Đông Phương Trường Nguyệt lạnh lùng liếc qua Dương Tiễn “Có thật không?”.

Dương Tiễn nắm cổ tay nàng, nói rất khẽ “Đương nhiên không có gạt nàng”.

Đông Phương Trường Nguyệt lạnh lùng rút tay ra, hừ một tiếng rất kín, nói “Tốt nhất A Vi không xảy ra mệnh hệ nào. Bằng không cả ta và toàn Ma giới sẽ không tha cho các ngươi đâu”.

Nam Cung Nguyên Khang mỉa mai “Vậy ra Thần tộc các ngươi sớm đã có chuẩn bị từ trước. Trong tối thì bất chấp tính mạng của Ma tộc mà tính kế Quỷ tộc. Ngoài sáng lại một mình một cõi kéo binh chinh phạt, nếu thắng trận sẽ chiếm hết thế thượng phong. Vậy thì trận đại nạn này cả Lục giới đều phải cúi đầu cảm tạ các ngươi hết thảy nhỉ?”.
Dương Tiễn liếc hắn một cái, lãnh đạm nói “Nam Cung thiếu quân nói vậy thật là đề cao Thần tộc chúng ta quá. Bọn ta chỉ là tùy cơ ứng biến thôi, bởi đã dự liệu từ khi thất khí xuất hiện đã có điều không bình thường rồi. Nói tới cũng là do Ma tộc quá sơ xuất, khoan nói tới chuyện để Quỷ tộc biết được thông tin mà phục sinh La Hầu Ma Tổ, trước hết Đông Phương Ma Quân đáng lẽ ra nên lấy Thí Thần Thương tiêu hủy cùng bút tích liên quan đến La Hầu. Nếu Quỷ tộc không có được bút tích đó thì đã chẳng đánh thức được hắn, gây nên trận Lục giới đại kiếp ngày hôm nay”.

Đông Phương Trường Nguyệt lạnh giọng “Ngươi đang trách vương huynh của ta? Đúng là hắn sơ xuất để cho Quỷ tộc lén trộm cơ mật, bởi vì lúc đó hắn đang quá bi thương do không có được người hắn sở nguyện mà buộc phải chịu mối liên hôn do Thần tộc các ngươi cưỡng ép. Nhưng nguyên nhân sâu xa còn không phải vì các ngươi? Một phần bức ép hắn phải lấy Ngao Thục Tâm khiến cho hắn mất đi tâm trí một thời gian, một phần lại canh gác Bách Quỷ giới không sát sao để bọn chúng lén trốn ra ngoài. Đại họa ngày hôm nay, Ma tộc chúng ta có một phần lỗi thì Thần tộc các ngươi cũng phải gánh chín phần lỗi còn lại”.
Dương Tiễn mím môi, gương mặt ánh lên mấy tia tức giận nhưng vẫn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng ta không chớp mắt.

Ngụy Vô Tiện thấy tình hình không ổn liền chen ngang “Các vị, xin thứ cho phàm nhân ta mạo muội nói mấy câu. Đây không phải là lúc để đổ lỗi và mấy người bọn ta cũng không có thời giờ để nghe các người đổ lỗi, chúng ta còn phải đi cứu người. Nếu không có chuyện gì khác, vậy bọn ta có thể rời đi được không?”.

Hắn toan quay người kéo Lam Vong Cơ đi thì bị Na Tra phóng một dải lụa đỏ quấn lấy kéo ngược trở về, cậu ta hét lớn “Không được đi”.

Đàm Triết yên lặng từ nãy giờ mới lên tiếng “Tam thái tử, ngươi làm vậy là có ý gì? Bọn họ đây là đi cứu người! Là cứu người đó!”.

Na Tra nói “Cũng chính vì ra ngoài cứu người nên mới không được đi. Bây giờ Quỷ tộc đã cho người phủ kín toàn Lục giới, không biết là kẻ nào biết được thông tin về thất khí đã hợp tác với Quỷ tộc, tiếp sức cho Duyên La vây bắt các ngươi. Hiện tại các ngươi chỉ cần vừa ló đầu ra đã có thể bị bắt ngay lập tức. Một khi các ngươi bị bắt đem tới Huyết Sát Vực, thất khí đồng phát huy linh lực khiến La Hầu Ma Tổ hồi sinh, không chỉ Lục giới mà cả Càn Khôn Vũ Trụ cũng sẽ bị La Hầu Ma Tổ phá nát làm mọi thứ quay về thời Hỗn Độn sơ khai”.
Lam Hi Thần nói “Nhưng bọn ta còn người thân ngoài kia. Lúc nãy Duyên La đã nói nếu không tới Huyết Sát Vực, người nhà bọn ta sẽ…. sẽ…..cho dù chúng ta không tới đó, cũng phải đi cứu người nhà mình trước”.

Na Tra nói “Vậy nếu như ngươi chẳng những không cứu được mà còn bị bắt luôn thì sao? Bọn chúng chẳng qua chỉ nói như vậy để nhử các ngươi chui đầu vào rọ mà thôi”.

Đàm Triết nói “Nhưng lỡ như là thật? Chưa kể nếu không đợi được thất khí hội tụ, trễ nải mưu đồ, không biết chừng Hãn Thanh Thương thay đổi chủ ý, đem những người ở Huyết Sát Vực ra gϊếŧ trước thì sao?”.

Vừa nghe tới đó, Đông Phương Trường Nguyệt đã hừ một tiếng, xoay người muốn đi thì đã bị Dương Tiễn kéo tay lại, hỏi “Nàng muốn đi đâu?”.

Đông Phương Trường Nguyệt mãnh liệt rút tay về, lạnh lùng nói “Ta sẽ trở về Ma tộc để báo cáo với vương huynh đem quân tới Bách Quỷ giới. Cứ cho là Thần tộc các ngươi tiên phong trong việc chinh phạt, nhưng phải phòng trước cái nhất vạn. Lỡ như Hãn Thanh Thương dùng cách khác mà không phải thất khí phục sinh La Hầu Ma Tổ thì các ngươi có đánh lại hắn hay không? Quan trọng nhất, Ma tộc chúng ta rõ hắn hơn các ngươi”.
Nói xong liền cao giọng phân phó “Càn Khôn đại loạn đã đến. Chỗ của Minh giới không thể xuất binh vì không có người ở đó sẽ làm loạn trật tự lục đạo luân hồi, họa càng thêm họa. Đàm Triết, ngươi nói với Yêu Quân khoan hãy kéo binh tiếp viện mà hãy giữ thật kỹ chuông Đông Hoàng ngấm ngầm mang tới Huyết Sát Vực, phòng khi bất trắc sẽ dùng tới”. Đoạn, hướng Nam Cung Nguyên Khang nói “Thần tộc hiện tại đang bận rộn chính chiến, Ma Tộc của chúng ta cũng không thể đứng yên. Nguyên Khang, ngươi đi tìm tứ thánh thú đi”.

Nam Cung Nguyên Khang trợn mắt “Tứ thánh thú? Nhưng ta biết bọn chúng ở đâu mà tìm?”.

Đông Phương Trường Nguyệt hóa gió đi mất, trước khi đi còn để lại một câu “Bọn chúng là linh chủng hồng hoang tồn tại ở nơi bí ẩn hợp nhất với thể chất. Đến những nơi ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa của Càn Khôn mà tìm”.
Lý Tịnh lẩm bẩm “Ứng với Kim, Mộc Thủy, Hỏa sao? Đúng rồi, tại sao trước giờ chúng ta lại không nghĩ ra chứ? Tứ thánh thú vốn là tứ tượng được sinh ra từ lưỡng nghi thái cực cơ mà!”. Lão quay qua nói với Dương Tiễn “Nhị Lang chân quân, hiện giờ ta cũng sẽ đi tìm tứ thánh thú tới trợ lực cho phía Cửu Thiên Huyền Nữ và Chân Võ Đại Đế”.

Na Tra hào hứng “Cha, ta cũng muốn đi”.

Lý Tịnh dặn dò “Ngươi ở lại trợ giúp Nhị Lang chân quân, một mình ta đi là được rồi”.

Dương Tiễn trầm ngâm một chút rồi gật đầu “Nguyên soái đi cẩn thận, mọi sự lấy ảnh hưởng của Thiên Đình làm trọng”.

Lý Tịnh cung tay chào rồi hóa gió đi mất.

Lam Hi Thần thấy Nam Cung Nguyên Khang còn chưa chịu đi liền kéo tay hắn nhắc “Sự việc không thể chậm trễ, ngăn lại La Hầu Ma Tổ phục sinh là quan trọng nhất, Nguyên Khang huynh hãy mau đi đi”.
Nam Cung Nguyên Khang phản bác “Sao ta có thể đi? Còn ngươi và những người này thì sao?”.

Lam Hi Thần nói “Chẳng phải ngươi đã nói có ngươi, Tuệ Trang trưởng công chúa và Đàm Triết thiếu quân sao? Bây giờ không có ngươi và nàng ấy thì vẫn còn Đàm Triết thiếu quân mà”.

Nam Cung Nguyên Khang nói “Nhưng mà Hi Thần……”.

Lam Hi Thần nói “Ngươi hãy mau lên đi! Đây là trưởng công chúa giao trách nhiệm cho ngươi, ngươi tuyệt đối không thể sơ xuất. Một khi La Hầu phục sinh thì tất cả không cứu vãn được đâu”.

Nam Cung Nguyên Khang do dự một chút cũng nói “Được! Nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận”. Nói xong cũng biến mất.

Dương Tiễn nhìn bọn họ một lúc rồi nói “Thật không ngờ phàm nhân cũng có lúc sẽ nắm giữ được thần khí”.

Ngụy Vô Tiện nhướn mày “Lạ lắm sao?”.

Dương Tiễn nói “Không! Ta chỉ cảm thấy không quen. Ngày xưa ta phải học đạo gian nan, sau mới lấy lực chiếm được Ngân tiêm kích này. Thậm chí đến cả Tôn Ngộ Không cũng phải náo loạn Long cung mới có được Định Hải thần châm. Ngược lại là các ngươi, còn chưa đắc đạo đã giữ trong tay thần khí”.
Đàm Triết tiếp lời “Cái này nên gọi là cơ trời sắp đặt”.

Ngụy Vô Tiện vờ hỏi “Chẳng lẽ không có cách nào hữu hiệu hơn để ngăn chặn La Hầu Ma Tổ sao? Hoặc ít nhất nếu hắn thực sự phục sinh thì không có ai gϊếŧ được hắn?”.

Dương Tiễn thu hẹp con ngươi “Không phải là không có, nhưng là không biết hắn ở đâu hay thậm chí đã xuất hiện chưa. Dường như đó là……”.

Thấy hắn ngập ngừng như vậy, Lam Hi Thần nôn nóng “Là ai?”.

Dương Tiễn trầm ngâm “Nghe đồn là…..”.

Mọi người đều căng thẳng. Đàm Triết giậm chân “Là ai thì nhanh nói được không?”.

Dương Tiễn vẫn không biến sắc, đáp gọn lỏn “Ta cũng không biết nữa”.

Hắn quay qua nhìn bọn họ “Chỉ biết đó là vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân thứ bảy.Tình hình bây giờ rất gấp, sợ là không chờ được hắn xuất hiện rồi. Tất cả chỉ có thể làm mọi thứ trong khả năng mà thôi”, rồi quay qua nói với Na Tra “Ngươi giúp ta ở lại giám sát bọn họ, ta phải ra ngoài xem tình hình một lúc. Bọn Quỷ tộc kia giảo hoạt vô cùng, chúng sẽ sớm lần ra vết tích của thần khí đang ở đây”.
Na Tra gật đầu “Được, ngươi có tin gì nhớ phát tín hiệu cho ta”.

Dương Tiễn vỗ vai cậu ta một cái rồi cầm Ngân Tiêm bảo kích đi ra ngoài. Lúc bấy giờ trong động yên tĩnh hẳn. Na Tra khoang tay, ngạo nghễ nói “Tốt nhất là các ngươi chỉ nên ở yên trong này thôi”.

Ngụy Vô Tiện nửa cười nửa khinh “Được thần tiên bảo vệ thật là phúc khí của lão tổ ta quá đi!”.

Na Tra nhướn mày “Đừng tưởng bở! Bảo vệ các ngươi cũng là bảo vệ Lục giới. Chỉ cần ra ngoài sẽ

kéo theo vô số phiền toái”.

Lam Hi Thần thật không hiểu, đi cứu người chính là một loại phiền toái sao?

Ngụy Vô Tiện sốt ruột “Không biết bên phía Giang Trừng thế nào rồi?”.

Mặc dù không ai đáp nhưng mọi người đều biết câu trả lời là gì. Mãi một lúc, Lam Vong Cơ khẽ nói “Cứ ngồi như vậy không phải là cách”.

Lam Hi Thần nói “Vong Cơ, ngươi có chủ ý gì sao?”.
Lam Vong Cơ khẽ liếc sang Na Tra đang đứng ngóng trước cửa động, chum tay nói nhỏ “Chúng ta dùng truyền tống phù ra ngoài”.

Tags: truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) online, Chương 109: Sóc Nguyệt (ngũ). Truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 109