Dark?

Chương 121: Cung sầu (nhị)

Xem giới thiệu truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1)
A+ A-

“Ngươi là kẻ nào? Vì sao lại chiếm lấy thân thể ta?”.

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”.

“May quá! Tạ ơn trời phật phù hộ! Cuối cùng tiểu chủ cùng tỉnh rồi…..”.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc thút thít cùng tiếng bái lạy tạ ơn gì đó của cả nam và nữ khiến cho Lam Hi Thần buộc phải mở mắt. Cử động thân thể mệt mỏi suy yếu, ôm cái đầu trướng đau, chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt y là chăn gối được làm từ tơ lụa sắc táo đỏ, trừng mắt nhìn, trong mơ hồ dần dần thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Trướng mạn vàng nhạt, cái bàn chỉnh tề ngay ngắn làm bằng gỗ tử đàn, nến đỏ, bàn trang điểm cùng với cái hộp gỗ tử đằng nhỏ chạm rỗng tinh mĩ xinh đẹp.

Nhưng khiến y bất ngờ nhất là bên giường, một nam một nữ nhìm qua đều đồng tuổi thiếu niên đang vì mình mà lo lắng, sốt ruột. Nữ tử kia có vẻ như thấy Lam Hi Thần tỉnh lại liền mừng rỡ tột cùng, sốt ruột dập đầu bên giường, vừa khóc vừa nói “Tiểu chủ, không phải Thúy Quả đã nói với ngươi rồi sao? Cho dù ngươi là bị ép buộc phải vào đây, có không thuận lòng đến đâu cũng phải nghĩ đến tính mạng của mình, nghĩ đến tính mạng của hai nô tài nhỏ bé này và toàn Thừa tướng phủ của chúng ta. Nô tỳ biết là tiểu chủ uất ức lắm, nhưng sao lại chọn cách tự tử như vậy chứ? Tiểu chủ có biết một khi ngươi chết rồi sẽ liên lụy đến nhiều người lắm hay không? Trời ơi! Chuyện này mà để Thừa tướng đại nhân biết được, nô tỳ và Tiểu An nhất định sẽ bị mắng một trận cho mà xem! Có khi….. có khi còn bị đem ra khỏi đây để xử chết nữa đó! Hu hu…. tiểu chủ suýt nữa dọa chết chúng nô tỳ rồi”.

Nam nhân quỳ bên cạnh nàng cũng lau lấy lau để nước mắt trên mặt, giọng nài nỉ “May mà nô tài và Thúy Quả tỷ tỷ tới kịp, nếu không nô tài còn sợ tiểu chủ nhất định đi gặp Diêm Vương mất thôi! Đáng sợ! Đáng sợ quá!”.

Nữ nhân kia tát vai hắn một cái, mắng “Cái miệng hôi thối nhà ngươi! Đi gặp Diêm Vương gì chứ! Tiểu chủ chúng ta phúc lớn mạng lớn, làm sao lại bạc mệnh dễ dàng như vậy?”.

Nam nhân đó vội tự vả miệng lia lịa “Đúng đúng đúng! Là ta miệng thối! Là ta miệng thối!”.

Lam Hi Thần thấy cả hai ngươi một câu ta một ý nói một tràng như vậy, nhất thời chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, thậm chí còn chẳng biết vì sao mình vừa tỉnh dậy liền ở trong căn phòng xa hoa này. Vừa ban nãy còn đứng nói chuyện bên ngoài Côn Luân kính với nhóm người Bắc Đường Lạc Vi, nàng ta và Đàm Triết nhất mực khuyên y không nên dùng tới cấm thuật Đoạt xá, bởi vì dùng tới nó sẽ rất nguy hiểm. Tuy đều là cấm thuật, nhưng Hiến xá lại an toàn hơn Đoạt xá, bở vì Hiến xá là dựa vào sự tự nguyện của một thân thể cấp cho một chân hồn, dù có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới nghiệp quả của cả hai. Nhưng Đoạt xá thì khác.

Bình thường muốn đoạt xá, một chân hồn phải tìm một thân thể vừa ý, hợp với dòng năng lượng của chính mình, rồi lại phải trải qua một thời gian dài tiếp cận khiến tinh thần của thân thể đó bị sa sút, lúc này mới có thể Đoạt xá. Loại cấm thuật này vừa cản trở nghiệp quả của cả hai, vừa có thời hạn ít ỏi tồn tại. Hoặc là bị các pháp sư hay chánh thần đánh ra. Hoặc là do thân thể kia sinh khí quá mạnh, dần dần có thể chế trụ rồi tự đẩy văng chân hồn đó ra khỏi cơ thể của mình. Chưa kể, Đoạt xá một người sống đã là gây ra ác nghiệp, mà ngang nhiên Đoạt xá bất chấp người đó có hợp với chân hồn của mình hay không thì ác nghiệp lại càng nặng gấp đôi, nhất là đối với một bán tiên như Lam Hi Thần. Nhẹ thì khi quay trở lại thân thể chính mình sẽ mất đi một nửa tu vi, nặng thì phản phệ nghiệp căn mà hồn phi phách tán.
Cho nên, Bắc Đường Lạc Vi cật lực phản đối vấn đề này, nàng nói “Lam Hi Thần ơi là Lam Hi Thần, ngươi có muốn mù quáng yêu hắn tới mức nào, thì cũng phải nghĩ cho chính mình một chút. Nếu nói là mong nhớ hắn quá đỗi, ngươi có thể ngồi ở đây, nhìn vào diễn cảnh bên trong cái kính xem hắn trải kiếp thế nào là đủ rồi. Còn nữa, khi bước vào trong đó cũng sẽ như đi đầu thai một kiếp toàn bộ chuyện xảy ra ở bên ngoài này đều sẽ không còn một chút gì trong đầu hắn cho đến khi bước trở ra. Ngươi có vào đó thì có nói khản cả cổ hắn cũng không biết ngươi là ai. Ta khuyên ngươi đừng có mà liều lĩnh như vậy nữa”.

Đàm Triết thì khuyên “Phách Xương công chúa nói đúng. Ấy là chưa kể, nếu Mộng cảnh kia của đế quân mà thuộc về một thế giới xảy ra ở tương lai hay quá khứ của một thời đại nào đó, ngươi tự tiện đoạt xá người ứng duyên với hắn, rất có thể sẽ khiến cho hắn tự tiện làm khác đi sự việc. Ở hiện tại thay đổi thì không sao, nhưng một khi quá khứ hay tương lai có sự thay đổi đều sẽ lưu lại trong Côn Luân kính. Lúc đế quân trả lại kính này cho Tây Vương Mẫu, có ai đảm bảo bà ta sẽ không kiểm tra hay trực tiếp mở ra quan sát những gì nó tái hiện? Chừng đó ngươi chắc chắn sẽ lãnh hậu quả rất nghiêm trọng cho mà coi”.
Ôn Ninh cũng đồng tình “Trạch…..à, nên gọi Băng Di tinh quân, ngươi nên nghe theo Trân Ly và Đàm Triết thiếu quân thì hay hơn. Giả như mà ngươi bị hồn phi phách tán, không phải đối với Hàm Quang Quân và Lam gia sẽ là một đả kích lớn sao? Chưa kể khi đế quân bước ra mà nghĩ lại bản thân hắn đối ngươi tình cảm sâu đậm không thể kìm nén, muốn đi tìm ngươi, mà lúc đó ngươi lại không còn, chừng đó hắn lại đau khổ biết mấy?”.

Tự San tuy rằng đang trợn mắt vì màn xưng gọi của Ôn Ninh và cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc đám người này đang nói cái gì mà có tình cảm, nhưng cậu ta vẫn còn đủ một tia tỉnh táo để nhắc “Thêm một vấn đề nữa! Khi linh hồn ngươi vào đó, thể xác của ngươi cũng phải đặt ở đây để khi bước trở ra là có thể nhập ngay trở lại, tránh để thiếu khuyết ba hồn chín phách. Trong khoảng thời gian đó, nếu mà ai tới ta còn tìm cách ngăn được, chứ mà…..” cậu ta thoáng vẻ sợ hãi nhìn ra ngoài cửa “Bằng như Dương Mi lão tổ thình lình ngự thân đến đây xem xét tình hình của đế quân, ta thật không dám nghĩ chuyện sẽ lớn tới mức nào đâu!”.
Mặc kệ bốn người ra sức ngăn cản tới đâu, Lam Hi Thần vẫn kiên quyết “Ta nhất định phải vào đó! Nếu không biết về sau có cơ hội gặp lại hay được ở bên hắn hay thậm chí còn bị hồn phi phách tán, thì tại sao ta lại không tận dụng cơ hội này, mượn thân người khác để ở bên hắn? Cho dù có bị ác nghiệp quấn lấy hoặc chịu một hình phạt nào đó, ta vẫn cam lòng”.

Cuối cùng chẳng còn cách nào để khuyên, Bắc Đường Lạc Vi và Đàm Triết đành ra tay tách hồn phách Lam Hi Thần ra khỏi thể xác. Chuyện này đối với bọn họ mà nói không có gì to tát, cả hai vốn không thuộc dòng dõi nhà Thần mặc dù gốc gác cũng không thua kém, dù có dùng cấm thuật nào bị Thượng giới cấm ở Nhân giới thì cũng không ảnh hưởng gì đến tu vi, nhưng vì tình giao hảo trước nay, bọn họ thật là miễn cưỡng lắm mới chấp nhận giúp Lam Hi Thần.
Trước khi tách hồn phách của y ra, Bắc Đường Lạc Vi đã không ngừng dặn dò rằng, bởi vì không biết Tư Đồ Gia Cẩn kia sinh khí mạnh hay yếu mà về sau có thể nhanh chóng đẩy ngược linh hồn của Lam Hi Thần ra, chỉ biết thời gian đầu nhập vào thì y có thể thừa sức chiếm lấy thân thể đó, có thể nghe hay cảm nhận linh hồn của thân thể đó nói chuyện với mình, nhưng có một điều tối quan trọng cần phải nhớ: để tránh ác nghiệp thêm nặng và thời gian được kéo dài, một khi trải qua thời gian tùy ý tự do hành động, càng về sau nếu thân thể đó có dấu hiệu sinh khí mạnh lên dần lất mình, Lam Hi Thần không được tự tiện làm bất cứ việc gì theo suy nghĩ và ý muốn của mình trong thân thể đó, mọi chuyện đều phải hỏi qua thân thể đó mới có thể làm thậm chí là phải cầu xin thân thể đó cho mình mượn xác làm chút việc. Tuy rằng nghe qua có vẻ như việc Đoạt xá chẳng khác nào một việc thừa thải, nhưng lại đảm bảo một phần an toàn, đem hoàn toàn Đoạt xá trở thành nửa Hiến xá nửa Đoạt xá, ác nghiệp theo đó cũng không đến nỗi nặng nề.
Lam Hi Thần tuy có chút hụt hẫng nhưng rồi nghĩ lại mình có thể ở gần với Nhiếp Minh Quyết, thì đây coi như là tìm thấy nước giữa sa mạc rồi.

Đàm Triết còn cất công tìm cho được người tên Tư Đồ Gia Cẩn để khi hồn phách của Lam Hi Thần bước vào có thể nhập ngay vào đó, khỏi mất công tìm kiếm xa xôi tốn thời gian. Lam Hi Thần chỉ vừa kịp nhìn thấy một nam tử vận bạch y tiến đến gần một cái hồ lớn trong kính, còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi cùng điều tra lai lịch thì đã bị đẩy thẳng vào bên trong, dẫn đến tình trạng ngây ngốc như hiện tại.

“Tiểu chủ, ngươi bị làm sao vậy? Sao cứ như người mất hồn thế kia?”.

Giọng nói lo lắng cùng sợ hãi của nữ nhân tên Thúy Quả lại một lần nữa vang lên, kéo Lam Hi Thần ra khỏi dòng suy tưởng. Nhìn một nữ một nam trước mắt, Lam Hi Thần liền vẫy tay vào giữa hai khuôn mặt ấy để bọn họ ngưng cãi, sau đó dè dặt hỏi “Tiểu cô nương, tiểu công tử, ta có thể hỏi một việc được không?”.
Thúy Quả tuy có chút kinh ngạc nhưng mau chóng gật đầu “Thưa vâng, chỉ cần là việc Thúy Quả biết, nhất định sẽ nói cho tiểu chủ!”.

Lam Hi Thần chỉ vào mình rồi chỉ vào bọn họ “Không biết……ta và hai người là có quan hệ gì? Sau lại kêu ta là “tiểu chủ”, lại còn xưng là “nô tỳ” với “nô tài” thế?”.

Thúy Quả trợn đến nỗi mắt sắp rớt ra khỏi tròng mà nhìn y. Tiểu An ngã ngồi ra sàn, lắp bắp hỏi “Tiểu….. tiểu…… tiểu chủ, không phải ngươi sao khi may mắn thoát chết liền bị mất trí nhớ đó chứ? Rơi xuống nước thôi cũng có thể bị mất trí nhớ sao?”.

Lam Hi Thần có hơi chột dạ, nhưng nhớ đến lời Bắc Đường Lạc Vi nói “Thời gian đầu tùy ý hành động” cho nên vội né tránh ánh mắt của cả hai, lấy một tay xoa xoa huyệt thái dương, lắc đầu nói “Thú thật ta chẳng biết cái gì cả! Xin hai ngươi có thể nói lại cho ta tường được không?”.
Đột nhiên Tiểu An khóc rống lên, miệng không ngừng nói cái gì mà tiểu chủ của hắn thật đáng thương, tiểu chủ của hắn sao có thể bạc phận như vậy? Thúy Quả sau một lúc thần sắc cứng đờ như tượng mới run giọng tỉ mỉ kể lại cho Lam Hi Thần nghe.

Hóa ra nàng và Tiểu An đểu là thị tỳ thân cận của chủ nhân cái xác này, Tư Đồ Gia Cẩn, mà Tư Đồ Gian Cẩn thân thế lại không hề đơn giản. Bản thân vốn là ấu tử của thái sư* Tư Đồ Định Tường. Thái sư là nguyên lão tam triều trong cung đình, công lao vô cùng lớn, trong nhà có ba người con trai và một người con gái, đều có liên hệ tới triều đình.

*Thái sư: thầy dạy học của vua.

Trưởng tử là Tư Đồ Gia Trung, giữ chức Hộ Quốc Đại Tướng quân thống lĩnh quân đội, vì triều đình mà lập không ít chiến công hiển hách. Ba năm trước vì để bảo toàn cơ mật nơi chiến trường mà không tiếc thân mình chết trong vòng vây quân thù, đương kim hoàng đế thương tiếc bậc anh dũng vì nước, lập một biệt lăng riêng để chôn cất, truy phong là Quốc Dũng Thiếu Úy*.
*Thiếu Úy là chức quan nhất phẩm đứng đầu hàng ngũ quan võ của triều đình.

Kế đến thứ tử là Tư Đồ Gia Thành giữ chức Thừa tướng trong triều, là cánh tay trái đắc lực của đương kim hoàng đế, không những vậy mà còn được tiên hoàng hạ chỉ ban hôn với Chiêu Loan trưởng công chúa, cũng là muội muội ruột của hoàng đế hiện tại.

Tiếp đó là trưởng nử cũng là đứa con thứ ba của Tư Đồ thái sư, Tư Đồ Lan Chỉ. Nàng này một năm trước đã tiến cung, được phong làm Tuệ quý tần nhưng lại phúc mỏng bạo bệnh mà qua đời khi đang mang thai sáu tháng, truy phong Hoa Tuệ quý tần.

Cuối cùng chính là Tư Đồ Gia Cẩn, tuy rằng là thân nam tử trời sinh tướng mạo đẹp đẽ, giỏi thi phú nhưng thể chất lại yếu ớt. Vốn cứ tưởng chỉ cần dùng tài mà ứng thí rồi sẽ có ngày bước vào một phẩm bậc nào đó của hàng quan văn, làm cho nhà Tư Đồ văn võ trong triều đều có mặt nhưng không ngờ ngay từ lúc sinh ra, trên người Tư Đồ Gia Cẩn xuất hiện một dị văn trên cánh tay trái. Theo truyền thuyết của đất nước này, hễ nam tử hay nử tử nào sinh ra mà có dị văn trên cánh tay sẽ là một phúc nhân, nếu ở bên cạnh người có mệnh đế vương thì sẽ kéo dài triều đại đó cường thịnh hơn trăm năm. Tư Đồ Gia Cẩn chính là một phúc nhân, theo quy chế mà vào cung thị phụng hầu hạ hoàng đế đương triều như tỷ tỷ chứ không thể kiến công lập nghiệp như hai vị ca ca.
Lam Hi Thần đang chăm chú, đột nhiên nghe tới câu cuối cùng thì khiếp sợ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, có chút khó tin hỏi “Thúy…….Thúy Quả, ngươi……vừa mới nói cái gì mà……hầu hạ hoàng đế?”.

Thúy Quả đợi đối phương tiếp nhận mới nói “Chính là chăm sóc Hoàng thượng, việc Hoàng thượng nghỉ ngơi, chủ tử đối với việc này so với Thúy Quả không phải càng rõ ràng hơn sao?”.

Tiểu An liền nói “Thúy Quả tỷ tỷ lại quên mất, tiểu chủ vừa mới bị mất trí nhớ, làm sao biết được hầu hạ Hoàng thượng là như thế nào chứ?”.

Thúy Quả giật mình giơ tay vỗ trán hai cái, sau đó hướng Lam Hi Thần nói “Tiểu chủ, hầu hạ Hoàng thượng có nghĩa là…..”.

Nàng còn chưa nói xong, ở bên ngoài truyền đến tiếng hô “Tôn công công phụng lệnh Thái thị tới”.

Thúy Quả vội nói “Mời Tôn công công vào”.
Lam Hi Thần vẫn ngồi trên giường bất động, nhìn một nam nhân đầu đội mũ, thân hình nhỏ gầy mang theo hai nam tử mặc giống như thế tiến vào trong, quỳ trước mặt y, cúi đầu hô “Nô tài tham kiến Xác khanh tiểu chủ”.

Lam Hi Thần thấy người ta hướng mình quỳ rạp liền cảm thấy không quen, xưa nay kính nể bao nhiêu cũng chỉ là cung tay chào hỏi, nào có thấy qua ai chào lại đi quỳ như thế, cho nên vội tới đỡ người gọi là Tôn công công đứng dậy, rối rít nói “Tôn công công mau đứng lên, sao lại quỳ như thế chứ?”.

Người kia nhìn y, có chút khó hiểu nhưng rồi lại cười, nói “Tạ Xác khanh tiểu chủ”.

Lam Hi Thần chẳng hiểu nổi rốt cuộc các xác này thân phận đến cùng là gì mà lúc người kêu tiểu chủ, khi người kêu Xác khanh, có hơi không vui hỏi “Chảng hay Tôn công công đến đây có chuyện gì?”.
Tôn công công phất tay cho hai người phía sau bưng tới hai chiếc hộp, vừa lệnh mở nắp hộp ra vừa nói “Lúc chiều Thái thị nghe tin Xác khanh không may bị rơi xuống nước, trong lòng Thái thị lo lắng không thôi, ban nãy lệnh cho nô tài mang hai chi nhân sâm đến đây cho tiểu chủ dùng để bồi bổ thân thể”.

Thúy Quả cùng Tiểu An nghe tới bốn chữ “không may rơi xuống nước” kia mà giật cả mình, cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Lam Hi Thần lại không biết cả hai đang sợ, ra hiệu bọn họ nhận lấy lễ vật rồi nói “Xin đa tạ. Phiền Tôn công công chuyển lời cảm ơn của ta tới vị gọi là Thái thị đó. Tặng vật quý giá này, hẳn là tốn không ít tiền của để mua, ngươi kêu Thái thị cứ giữ lại mà dùng, ta đây còn khỏe lắm”.

Sắc mặt Tôn công công thoáng chốc đông cứng lại, hai nam nhân theo sau hắn cũng lấm lét nhìn y rồi nhìn nhau khó hiểu.
Thúy Quả lanh lợi liền vội nói “Đại ý của tiểu chủ là sợ làm phiền tới Thái thị, người đã chiếu cố tới tiểu chủ của chúng tôi quá nhiều rồi, bây giờ lại đưa vật tốt đến, tiểu chủ sợ là không biết báo đáp làm sao cho hết”.

Tôn công công cơ mặt lúc này mới giãn ra, cười “Thì ra là vậy. Xác khanh tiểu chủ thật là người hiếu kính, Thái thị nghe được sẽ càng thêm yêu thương chiếu cố tiểu chủ. Nay tiểu chủ đã khỏe, nô tài còn phải mau trở về báo lại cho Thái thị”.

Lam Hi Thần nâng tay “Tôn công công đi thong thả”.

Họ Tôn đó vừa mới ra tới cửa được một bước liền quay ngược trở vào, đến rất gần Lam Hi Thần mà nói nhỏ “Nô tài quên mất phải chuyển lời của Thái thị tới tiểu chủ. Chuyện hôm nay, Thái thị sẽ xem như tiểu chủ là “không may rơi xuống nước”, mong là sau này tiểu chủ nên “cẩn thận” một chút, đừng để chuyện tương tự xảy ra. Những gì trước khi tiểu chủ tiến cung, hiện tại xin tiểu chủ hãy quên hết đi là tốt nhất. Xác khanh tiểu chủ nếu không vì vinh quang của cả nhà Tư Đồ thì cũng phải tự chăm sóc bản thân, bệnh tình mà không tốt lên thì làm sao mà hầu hạ Hoàng thượng được? Kết quả sẽ bị các lệnh chủ và nương nương lục cung chê cười, chế giễu. Cuộc sống ở trong cung này cũng sẽ không mấy an lành được đâu”. Nói xong liền bước cách y một khoảng, lấy lại giọng điệu sang sảng như lúc mới bước vào “Nô tài đã làm phiền, Xác khanh tiểu chủ xin tiếp tục nghỉ ngơi. Tạm thời Thái thị sẽ kêu người của Kính Sự phòng cất lục đầu bài của tiểu chủ, đợi tiểu chủ khỏe hẳn sẽ lại đem lên để người hầu hạ Hoàng thượng”.
Lam Hi Thần đợi ông ta rời đi hẳn mới thoát khỏi sững sờ, thân thể nháy mắt vô lực ngã ngồi trên giường, tuyệt không dám hồi tưởng lại chuyện vừa rồi chính mình nghĩ tới, nhìn Thúy Quả cùng Tiểu An cao hứng đem hai hộp nhân sâm kia tới trước mặt nói nịnh hót mình, y nuốt xuống một ngụm nước bọt, nghi hoặc hỏi “Xác khanh là sao? Cái gì mà hầu hạ? Rồi cái gì mà lục đầu bài? Còn nữa, Thái thị kia rốt cuộc là ai?”.

Thúy Quả lúc này đã quen với biểu hiện “mất trí nhớ” của y, cho nên vui vẻ trả lời “Thưa tiểu chủ, Xác là phong hiệu, còn khanh là chức vị. Xác khanh là cách gọi nam thị trong hậu cung của ngươi, thân phận cũng giống như nữ phi. Lục đầu bài là thẻ tên của người để Hoàng thượng chọn lật hay không lật mà thị tẩm. Còn Thái thị…..”, nàng tiến lại gần giường, nhỏ giọng giải thích “Thái thị là dưỡng phụ của Hoàng thượng, ngày xưa cũng từng là nam thị của tiên hoàng đế, bây giờ trong cung không có Thái hậu cho nên Thái thị là người có quyền lực nhất hậu cung, hắn chiếu cố tiểu chủ là vì……Tiểu chủ! Ngươi làm sao vậy tiểu chủ? Tiểu An! Mau truyền thái y!”.
Lam Hi Thần đang cố căng lỗ tai nghe, khi nghe tới ý “nam thị cũng như nữ phi” rồi “hậu cung” rồi “thị tẩm”, rốt cuộc không thể nhịn được mà ngất đi lần thứ hai. Đương nhiên cho dù ngất xỉu, Lam Hi Thần còn không quên oán thán khóc ròng. Xuyên thành công tử, xuyên thành hòa thượng, xuyên thành hiệp khách giang hồ, ta cùng các ngươi có thù oán gì mà không cho ta thành cái hoàn cảnh dễ chịu như vậy? Nam phi là cái quái gì? Ta không muốn……..Những lời này nói ra ngay cả quỷ cũng chẳng nghe được huống chi là thần linh, chờ đến khi Lam Hi Thần tỉnh lại, y đem việc trở thành Hoàng Đế hậu cung phi thị là không thể không đối mặt.

Tags: truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) online, Chương 121: Cung sầu (nhị). Truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 121