Dark?

Chương 137: Ẩn thống (nhị)

Xem giới thiệu truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1)
A+ A-

Hai người đánh cờ đến giữa trưa, thật lòng mà nói, Lam Hi Thần khá bất ngờ trước kỳ nghệ của hắn. Hồi nhỏ y đã học với danh sư nức tiếng nhất trong Nhân gian do Lam Diệp mời về, nói về kỳ nghệ, trừ vị danh sư đó, không một ai thắng được y, nhưng mà lúc này đây, y khá là nghi ngờ về điều đó, bằng chứng là Hiên Viên Dự không ít lần dồn Lam Hi Thần vào thế nan giải.

Nhưng điều khiến Lam Hi Thần nhớ nhất chính là thời khắc hai người bình đạm ngồi với nhau. Tựa như số duyên kiếp từ lâu của y và Nhiếp Minh Quyết, mới giây phút tương hội nhau, sau lại thấy rạt rào. Hết tán gẫu sang cờ quân, một chút vui thầm mà lại như vui đến quên trần gian.

Vào lúc Lam Hi Thần đang cố chăm chú vào bàn cờ để át đi cảm xúc rộn ràng trong lòng, mãi lâu đã không thấy Hiên Viên Dự đi tiếp, y ngẩn lên thì phát hiện hắn đang nhìn mình, e ngại mà nhắc “Hoàng thượng mau đi cờ đi chứ, sao cứ nhìn thần thị mãi vậy?”.

Hiên Viên Dự lần đầu tiên nở nụ cười thư thái trước mặt Lam Hi Thần, cầm một quân đen hạ xuống bên cạnh quân trắng Lam Hi Thần vừa đặt, nói “Ái thị biết không, trẫm đang cảm thấy rất lạ”.

Lam Hi Thần tò mò “Lạ như thế nào?”.

Hiên Viên Dự cong khóe môi “Trẫm cảm thấy trẫm và ái thị, tựa như hai người từ phương xa buổi đầu mới quen, mà lại như quen từ lâu vậy, như thể hai ta từng se kết tình duyên thuở năm nào”.

Lam Hi Thần trong lòng chấn động, tròn mắt “Hoàng thượng nghĩ mình đã gặp thần thị rồi sao?”.

Hiên Viên Dự chống cằm nhìn y “Trẫm không rõ có từng gặp qua ái thị lần nào hay không. Trẫm chỉ mang máng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại trẫm đã biết được một điều”.

Lam Hi Thần có chút hụt hẫng, hạ mi mắt đi tiếp nước cờ, lại hỏi “Thần thị có thể biết chăng?”.

Hiên Viên Dự bật cười một tiếng, cất giọng trầm tĩnh “Đó là trẫm càng nhìn càng phát hiện ái thị thật có sức hút làm cho trẫm quá đỗi mê mang mà cõi hồn thêm lâng lâng, xui khiến trẫm quên mất quân cờ. Trước đây trẫm có nghe Thừa tướng nói ái thị tinh thông cầm kỳ thi họa, vốn chẳng nghĩ tới là thật. Bây giờ xem cách đánh cờ của ái thị sao mà cao tay quá, khiến cho trẫm bắt đầu thấy rối như vò tơ, ừm, trẫm nghĩ lời kia của Thừa tướng không hề nói quá. Hôm nay, trẫm cảm thấy mình so với Hán Nguyên đế* đúng là ăn may hơn một chút vì đã không để Vương Chiêu Quân* phải khổ sở”.

*Hán Nguyên đế: hoàng đế thứ 11 của nhà Hán, trong lịch sử được biết đến là người thiết lập nền tảng Nho giáo và xem Nho giáo là chính sách cai trị hàng đầu trong suốt thời gian trị vì. Tuy nhiên, nhiều sử gia nhìn nhạn ông là một gị vua thiếu quyết đoán. Cuộc đời của ông gắn liền với một trong tứ đại mỹ nhân, Vương Chiêu Quân, bằng nhiều giai thoại dân gian và cuộc liên hôn cũng như mâu thuẫn vì mỹ nhân họ Vương giữa hai nước Hán – Hồ(Hung Nô).

*Vương Chiêu Quân: một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc, tên húy là Tường, nổi danh với vẻ đẹp “lạc nhạn”, nghĩa là sắc đẹp khiến chim đang bay cũng phải ngẩn ngơ đến mức ngừng vẫy cánh mà rơi xuống đất. Nàng còn được gọi là Minh Phi, vốn là một cung phi của vua Hán Nguyên Đế. Khi Chiêu Quân nhập cung, do có quá nhiều cung nữ được tuyển, đến nỗi vua không sao thấy mặt hết. Để tiết kiệm thời gian vàng ngọc, vua truyền nội thần Mao Diên Thọ cho họa sĩ vẽ chân dung từng cung phi trưng bày tại nội điện, để cho vua chọn mỗi ngày. Các cung phi muốn hình của mình đẹp mới mong được ơn mưa móc, phải đút lót cho các hoạ sĩ trổ tài phượng múa rồng bay. Nàng Chiêu Quân tuy nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, lại có tài đàn ca giỏi, thi phú hay; nàng không thèm mua chuộc nên các họa sĩ gieo họa, đã không vẽ hình nàng cho nên Hán đế nào hay biết đến nàng. Ngày tháng Chiêu Quân chìm sâu trong cung cấm. Một hôm tiếng đàn lâm ly tỉ tê của nàng đến tai Vương Hoàng hậu; bà cho vời Chiêu Quân đến mới hay Hán Đế đã bỏ rơi một quốc sắc thiên hương. Hoàng hậu tâu lại với vua. Gặp mặt Chiêu Quân, nhà vua giật mình, nhận ra mấy ngàn cung nữ đã tuyển chọn nay lùi sau một khoảng cách quá xa đối với nhan sắc, tài nghệ Chiêu Quân. Hán đế phong cho Chiêu Quân làm Minh phi ngự ở Tây cung; từ đó ngày đêm vua say đắm ở tây phòng. Vua nổi giận, truyền lệnh đem ra chém đầu cả Mao Diên Thọ lẫn đám họa sĩ cung đình. Mao Diên Thọ bị kết án đâm ra oán hận Chiêu Quân. Gã đánh cắp chân dung Chiêu Quân, lén đem nạp cho vua Hung Nô là Hô Hàn Tà chỉ mới nhìn chân dung mà rúng động cả lòng, Thiền Vu liền cất quân sang đánh, buộc vua Hán phải gả nàng Chiêu Quân thì mới bãi binh. Giao tranh xảy ra ác liệt Hán Đế thất trận đành phải, hoặc nước mất nhà tan dưới sức xâm lược vũ bão Hung Nô hoặc phải đem nàng Minh phi yêu dấu của mình cống Hồ. Khi qua ải Nhạn Môn, trong nỗi niềm thương nước nhớ nhà, giận kẻ gian thần, nàng xuống kiệu, hướng về quê hương và dùng đàn khảy lên khúc “Khúc quá quan”.  Sau khi đến đất Hung Nô, Chiêu Quân đã xin với Hô Hàn Tà đáp ứng nàng ba điều kiện: xây lầu vọng hương thật cao để nàng nhìn về cố quốc, nhà vua không được động đến nàng cho đến khi lầu vọng hương xâu xong, và cuối cùng là phải xử chél gian thần Mao Diên Thọ với tội danh “gian thần phò hai chúa”. Vì quá yêu Chiêu Quân, Hô Hàn Tà lập tức thi lời, nhưng đến khi lầu vọng hương xây xong, Chiêu Quân vì bảo toàn đạo lý “gái trinh không lấy hai chồng” mà lao mình xuống sông Hắc Thủy tự vẫn. Cái chết trinh liệt của nàng khiến cho mọi người phải ngậm ngùi thương tiếc và cảm phục.
Lam Hi Thần cười trừ “Vương Chiêu Quân là một trong tứ đại mỹ nhân, không ngại vứt bỏ thân mình hy sinh giúp Hán Nguyên đế an bang định quốc, thần thị dù là nam tử nhưng so với nàng lại tự thấy chỉ đáng như cánh bèo trôi không chen lên được với đóa hồng liên cao quý đó. Vả lại, Hoàng thượng văn thao võ lược, từ trong ra ngoài đều nắm bắt rất tốt nên sẽ không xuất hiện một Mao Diên Thọ thứ hai đâu”. Đoạn, nâng tay đẩy quân cờ dịch một chốt, nói “Chốt đầu này, có khác chi cánh bèo chịu xô đưa trôi trên con nước lội ngang giữa giang hà?”.

Hiên Viên Dự tặc lưỡi, cầm quân đen chồng lên quân trắng vừa ra chốt của Lam Hi Thần, nói “Xem kìa! Mới thua chốt, sao đành thôi? Sau còn nhiều quân đó mà. Phải chăng là ái thị muốn nhường muốn thả cho trẫm?”.

Lam Hi Thần hơi khép mi mắt, khẽ cong khóe môi “Cao nhân tất hữu cao nhân trị*. Bệ hạ đi quân chẳng kém Trần Đoàn* lập trận. Thần thị tài mọn chỉ có thế thôi. Nào dám nhận giỏi hơn mà nhường?”.
*Cao nhân tất hữu cao nhân trị: ý nói người giỏi sẽ có người giỏi hơn kiềm hãm.

*Trần Đoàn: tự Di Hi, sống thời vua Gia Tĩnh của Triều Minh, là bậc thầy của chiêm tinh bói toán lẫn kế sách quân sự, tài trí chỉ xếp sau Gia Cát Lượng thời Tam quốc.

Hiên Viên Dự cười “Ái thị lời này nói không đúng lắm, trẫm cảm thấy ái thị sắc tài vốn chẳng kém ai? Chẳng qua ái thị khiêm tốn hay là muốn theo Vương Chiêu Quân cam chịu ẩn mình chốn cung cấm?”.

Lam Hi Thần chậm rãi lắc đầu “Hoàng thượng lại mói đùa, thần thị tự thấy không được như vậy”.

Hiên Viên Dự vuốt cằm “Nếu ái thị nhún nhường, trẫm cũng không ngại nhận lấy phần thắng”. Rồi lại nhìn y, nở một nụ cười bí ẩn “Có câu: Thua Khuông Dẫn* phải dâng nước đợ non, nay ái thị bại nên dâng gì cho kẻ thắng là trẫm đây?”.
*Khuông Dẫn: tên đầy đủ là Triệu Khuông Dẫn, là hoàng đế khai quốc của triều Tống. Trước kia xuất thân từ con nhà quan lại phục vụ từ thời nhà Đường tới thời Hậu Chu của Võ Tắc Thiên. Sau này binh biến Trần Kiều diễn ra, Triệu Khuông Dẫn thâm nhập Bắc Hán phất cờ khởi nghĩa, trải qua nhiều phen giao tranh thành công lẫn thất bại với nhà Hậu Chu cuối cùng cũng đánh vào Biện Kinh, triều đình Hậu Chu bị đánh mà không còn đường phản kháng, cả thảy đều quỳ gối đầu hàng, đồng thời tôn Triệu Khuông Dẫn lên làm vua, lập ra triều nhà Tống và kết thúc cuộc chiến tranh loạn lạc xâu xé của Trung Quốc thời Hậu Chu.

Lam Hi Thần có chút bất mãn “Bệ hạ xin đừng nặng lời, thần thị nào phải Sài Tông Huấn*? Làm gì có núi thẳm non xanh, cung vàng điện ngọc để dâng cho bệ hạ?”.
*Sài Tông Huấn: ấu chúa cuối cùng của triều Hậu Chu, lên ngôi khi chỉ mới 7 tuổi. Sau này Triệu Khuông Dẫn kéo binh vào triều, Sài Tông Huấn dâng thư xin hàng, nguyện đem đất nước giao lại cho ông ta, bản thân thì được ân xá phong vương lập ấp.

Hiên Viên Dự nhìn y chăm chú, giọng nói lần đầu trở nên nhu hòa hơn trước “Trẫm không cần những thứ phù phiếm đó, trẫm cần ở ái thị một tấm lòng chân thành là đủ rồi”.

Lam Hi Thần tròn mắt mà nhìn hắn, y chẳng rõ biểu cảm trên mặt mình lúc này là gì, chỉ biết sâu trong lòng chính là muốn nói: Ta đương nhiên sẽ như vậy! Nếu ngươi thực sự là Minh Quyết huynh, thì ta sẵn sàng dâng trọn tấm lòng ấy.

Trưa hôm đó dùng xong ngọ thiện, hắn ngồi trên chiếc xích đu đã bài trí sẵn từ trước trong Trữ Di cung, còn Lam Hi Thần thì ở bên góc sân nhỏ dùng xẻng tán đất ra, moi lấy mấy hạt đỗ quyên đã khô khốc, kêu Tiểu An đem đi chôn. Ươm đất đâu đó xong xuôi mới đứng dậy, rửa tay rồi lau khăn do Thúy Quả đem tới, thuận tiện kéo mấy sợi tóc bám vào mặt.
“Đến đây”.

Lam Hi Thần quay người lại, kỳ lạ mà nhìn Hiên Viên Dự. Hắn lại tưởng y nghe không rõ, lặp lại “Đến đây”.

Lần này còn kèm theo hành động, vỗ vỗ tay xuống khoảng trống bên cạnh, giọng điệu trầm thấp mang theo chút dịu dàng chưa từng thấy.

Lam Hi Thần chần chừ tiến lại gần hắn, nép mình ngồi xuống.

Hiên Viên Dự hơi nghiêm giọng “Trẫm chỉ chỗ đó sao? Lại gần đây này!”.

Y ngần ngừ nhích thêm một chút. Hắn không hài lòng mà cao giọng “Gần nữa!”.

Thật ra cái xích đu không lớn, nhích thêm một cái nữa sẽ dán sát hai người vào nhau, nhưng y không muốn quá thân cận với hắn, y sợ không thể kiềm chế được nhịp đập của trái tim, càng sợ Tư Đồ Gia Cẩn có thể vùng dậy bất cứ lúc nào. Hai cung nhân trông thấy cảnh đó, không hẹn mà cùng cúi đầu lảng đi chỗ khác. Khi trong sân chỉ còn hai người cùng ngồi trên chiếc xích đu, Hiên Viên Dự liền vòng tay ôm lấy vai Lam Hi Thần khiến y giật mình, đang muốn theo phản xạ lui người ra thì hắn đã lên tiếng “Nghe nói ái thị từ khi dọn tới đây, chỉ làm mỗi việc gieo hạt trồng cây nhưng lại không có lần nào nảy mầm. Hôm nay đã là lần thứ hai mươi sáu, cũng vẫn là thất bại?”.
Lam Hi Thần ngượng ngập, không được tự nhiên mà trả lời “Có lẽ thần thị không giỏi trồng?”.

Nói ra cũng không phải, nếu y thực sự không biết cách trồng, cây ngọc lan trước Tàng Thư Các đã sớm không thể cao lớn như vậy, hoặc là do Lam Vong Cơ biết cách trồng nên đã âm thầm chăm sóc, còn mình chẳng qua chỉ giúp hắn một tay gieo xuống đất.

Hiên Viên Dự khẽ cười một tiếng, thình lình kề sát mang tai Lam Hi Thần, giọng hắn rất nhỏ, nhưng lúc ấy y lại cảm thấy thứ âm thanh đó vang khắp căn phòng.

“Trong cung này ai cũng từng hầu hạ trẫm. Ái thị trồng cây kém cỏi như vậy, hầu hạ trẫm cũng không thể khiến người ta biết được mà cười nhạo. Hiểu không?”.

Phía xa xa, đám nô tài thị nữ loáng thoáng nghe được, đảm bảo rằng tâm tình Hoàng đế đang rất tốt cho nên lá gan bọn họ cũng lớn thêm một chút, không ngừng nhìn nhau cười khúc khích, có kẻ cũng còn sợ nên nhịn cười đến mức hai bả vai cũng run lên.
Hiên Viên Dự chẳng thèm quan tâm bọn họ, nhoài người muốn đặt một nụ hôn lên má, lại bị Lam Hi Thần dùng sức đẩy bật ra, y xanh mặt líu lưỡi “Hoàng….. hoàng thượng….thần thị còn có việc phải làm…..xin….xin phép cáo lui”.

Nói rồi đi thẳng vào phía phòng bếp. Ngồi bệt xuống đất một hơi, y mới hoàn hồn lại. Đè một tay trấn giữ lại trái tim đang đập liên hồi, một tay thì ôm vùng thịt gần má mà xoa xoa, nhận ra cảm giác này giống như lần đó y đã lén hôn trộm Nhiếp Minh Quyết. Cũng là sự bồi hồi, cũng là cái rạo rực khó tả, cũng là cái hồi hộp mà nao nao, cũng là một tư vị ngọt ngào âm ấm đó.

Oa! Thẹn chết! Thẹn chết ta mất rồi!

“Sao vậy? Hắn mới làm chút hành động bẩn thỉu đó thôi mà ngươi đã rộn ràng râm tình đến mức này cơ à?”.

Những lời lạnh thấu xương của Tư Đồ Gia Cẩn bất chợt vang lên, niềm vui nhỏ nhoi vừa len lỏi trong tim Lam Hi Thần theo đó mà chùn xuống. Cố gắng giấu đi sự hồi hộp, y lúng túng giải thích cho qua chuyện “Sao có thể không hoảng hồn chứ? Dù sao ta cũng là nam nhân, mà đây lại là lần đầu có nam nhân khác… hôn lên má, ngươi nói xem ta như thế nào lại không hoảng hồn? Nhưng mà, ngươi cảm thấy hành động vừa rồi là bẩn thỉu ư? Cũng chỉ là một cái hôn má thôi mà, ngươi có cần không vừa mắt mà xúc xểm thế không? Ta hỏi ngươi, vậy tên Hiên Viên Khê kia đã từng hôn má ngươi chưa? Lần đầu hắn hôn má ngươi, ngươi có cảm thấy nó bẩn thỉu không?”.
Lam Hi Thần tất nhiên là vì ấm ức cái tên Tư Đồ này xem thường hành động của Hiên Viên Dự cho nên mới bắt bẻ ngược lại. Nói sao thì nói, Hiên Viên Dự kia dung mạo giống Nhiếp Minh Quyết đến mười phần, mà phàm cái gì liên quan đến Nhiếp Minh Quyết, y tuyệt đối không thích cũng không cho phép ai xem thường.

Tư Đồ Gia Cẩn bị Lam Hi Thần cắt cớ một tràng, vốn định hỏi vặn lại nhưng chợt nghe y nhắc đến người thương, giọng trở nên lạc lõng “Đúng là lúc đó, ta cũng xem hành động như vậy là bẩn thỉu” rồi bỗng nhiên đanh giọng “Nhưng bẩn mấy cũng vẫn còn sạch hơn cái tên Hiên Viên Dự kia”.

Lam Hi Thần bất mãn “Vì sao chứ? Ta thấy như nhau cả thôi”.

Tư Đồ Gia Cẩn nhạt giọng “Hiên Viên Khê của ta lần đầu hôn má chính là ta, còn cái tên Hiên Viên Dự kia, ngươi có chắc cái hôn má vừa rồi là lần đầu hắn tặng cho ngươi hay là trải qua vô số lần hắn cùng ả Lâm thị kia tay ấp má kề rồi mới đến lượt ngươi?”.
Lam Hi Thần bị những lời này dội cho một thùng nước lạnh xuống đầu, bao nhiêu lời biện bạch đều không cánh mà bay, trong đầu tưởng tượng ra cảnh đôi nam nữ kia thân mật mà cả người y như bị ném vào một chảo dầu sôi, kết quả là thất bại ngồi phịch xuống đất, chống tay ôm mặt, bày ra cái dáng vẻ vô cùng bất mãn của đứa trẻ không được cho kẹo.

Tư Đồ Gia Cẩn không quan tâm lắm tâm trạng của y, chậm rãi nói “Bước đầu kế hoạch đã thành công, những chuyện tiếp theo, ngươi phải nhất nhất thực hiện theo lời ta. Cái chết của tỷ tỷ, oan án của Khê huynh đã đến lúc hé mở rồi”.

Lam Hi Thần do dự một lát mới hỏi “Ta có thể xin ngươi một ân huệ?”.

Tư Đồ Gia Cẩn nghi hoặc “Ta không hy vọng ân huệ ngươi xin ta lại có liên quan đến Hiên Viên Dự”.

Lam Hi Thần thấp thỏm lo sợ, nhưng vẫn nói “Thật ra ta muốn xin ngươi, nếu đúng thật là Hiên Viên Dự kia gián tiếp gây ra cái chết của Hoa Tuệ quý tần, cùng ngấm ngầm hãm hại Giản Tĩnh vương, ngươi muốn trả thù hắn thì ta đành chấp nhận, nhưng cầu ngươi đừng làm gì quá đáng, như kiểu…..lấy mạng của Hiên Viên Dự, được không?”.
Tư Đồ Gia Cẩn cả giận “Không bao giờ! Hắn nợ ta máu của tỷ tỷ, nợ ta một án tình thì ta tuyệt đối không tha cho hắn! Lam Hi Thần, ngươi dựa vào cái gì mà cầu xin tha cho hắn? Chẳng lẽ ngươi thích hắn? Hắn thì có điểm nào tốt đẹp? Và quan trọng nhất, hắn là Hiên Viên Dự, không phải Hiên Viên Du của ngươi. Đừng nói với ta thời gian này hắn đối xử tốt với ngươi một chút, ngươi liền động lòng quay qua phản bội người kia đấy!”.

Lam Hi Thần vội giải thích “Ngươi nói sai rồi! Ta không có phản bội! Ta….ta….”.

Tư Đồ Gia Cẩn càng thêm kích động “Rốt cuộc thì vì cái gì? Từ khi hắn xuất hiện, ta đã cảm thấy ngươi có gì đó rất khác. Khai thiệt đi! Có phải ngươi thích hắn rồi không?”.

Lam Hi Thần thấy Tư Đồ Gia Cẩn kích động như vậy, sợ hắn giạn quá mà đẩy luôn mình ra khỏi thân xác, lại chưa chắc chắn mười phần Hiên Viên Dự kia thật sự là hóa thân của Nhiếp Minh Quyết cho nên bất đắc dĩ phải nói dối “Không phải! Ta chỉ là….. chỉ là…. không muốn ngươi bị hận thù che mờ mắt mà ra tay vô tình. Dù sao chính ngươi cũng nói trong hai chuyện kia đều có uẩn khúc, ngươi cũng đã nghe Minh Hiến Thái thị kể qua tình hình trước khi Hiên Viên Dự đăng cơ, cho nên ta sợ mọi chuyện ngươi nghi ngờ Hiên Viên Dự có sai sót mà gϊếŧ oan cho hắn thôi”.
Tư Đồ Gia Cẩn cười khinh “Oan? Oan là oan thế nào? Lời của lão Thái thị kia ngươi có thể tin dễ dàng như vậy sao? Hừ, một mình đơn độc dùng tâm kế dành lấy ngai vàng cho Hiên Viên Dự thì lão cũng chả phải người đơn giản”.

Lam Hi Thần lúng túng “Ta…..ta….ta cũng không biết, nhưng ta cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Ngươi còn nói sai nữa, Minh Hiến Thái thị không phải đơn độc mà là liên kết với phụ thân ngươi để giúp Hiên Viên Dự dành hoàng vị đấy!”.

Tư Đồ Gia Cẩn đột nhiên sững sờ, sau đó cất giọng hằn học “Ngươi đợi đó, một khi sự việc sáng tỏ, xem ngươi như thế nào mà nhìn tốt về hắn. Còn bây giờ, đừng có ở trong người ta mà biện giải cho cẩu Hoàng đế kia, nếu ngươi còn dám nói cái gì về hắn, ta lập tức đẩy ngươi ra khỏi thân xác này”.

Lam Hi Thần cả kinh, vậy là không dám nói nữa.
Ở bên kia, Hiên Viên Dự không biết Điềm quý khanh đang ngồi ở trong góc bếp một xác hai hồn đấu khẩu nội tâm với nhau, cả ngày hôm đó hắn cảm thấy thoải mái lạ thường, ở suốt trong Trữ Di cung. Dĩ nhiên, ban đêm cũng không lật thẻ bài mà nghỉ lại Nhu Thường điện. Lúc Lam Hi Thần thả xong màn ở giường, chuẩn bị thổi tắt nến đi ngủ, lại bị hắn vươn tay ra kéo ngã vào trong giường.

Sau đêm đó, lục cung liền nhận tin tức: Hoàng đế muốn chọn ngày lành, tấn Điềm quý khanh làm Điềm quân. Không quá cao, nhưng cũng không quá thấp. So với những người trước đây vào cung, được thăng chức như vậy là quá chậm.

Phi thị trong cung, người ngưỡng mộ tuy có nhưng ít, kẻ dè bỉu cũng có nhưng nhiều, lời ong tiếng ve, bằng hữu hay thù địch đều khó phân biệt.

Tags: truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) online, Chương 137: Ẩn thống (nhị). Truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 137