Dark?

Chương 147: Biến động (nhất)

Xem giới thiệu truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1)
A+ A-

Hiên Viên Khê căm phẫn “Ta không phản quốc, mà là ta muốn phục vị, muốn giành lại những gì đáng lý ra nên thuộc về ta. Hiên Viên Dự đó dựa vào cái gì lại may mắn như vậy? Năm xưa ta và mẫu phi tốn không ít công sức để triệt hạ mẫu tử của hắn, thậm chí đã lén sửa di chiếu của phụ hoàng, thế nhưng……” đôi mắt Hiên Viên Khê hằn lên tơ máu, chỉ ngón tay về phía huynh đệ Tư Đồ Gia Cẩn “Thế nhưng không ngờ lúc đó phụ thân của các người, đương triều Thái sư lại vì lão già Minh Hiến Thái thị kia vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, lão ta lại có mộng làm Thái thị trên ngôi cao cho nên mới chung sức bảo vệ mẹ con Hiên Viên Dự để trù tính tương lai về sau. Càng không ngờ nhất chính là phụ hoàng còn giao cho phụ thân các ngươi một bản di chiếu thứ hai. Rốt cuộc giang sơn Đại Thành, ngôi vị hoàng đế, người ta yêu đều rơi hết vào tay Hiên Viên Dự…. Những thứ đó đáng ra phải là của ta! Hiên Viên Dự không xứng có được những thứ ấy!”.

Tư Đồ Gia Cẩn cùng Tư Đồ Gia Thành phút chốc kinh ngạc tột cùng, run giọng hỏi “Ngươi nói cái gì? Phụ thân ta…. cùng….. cùng Thái thị tư tình?”.

Hiên Viên Khê cười nửa miệng “Không ngờ tới đúng không? Nếu ta không ngấm ngầm điều tra thì đến cả ta cũng không tin được, phụ hoàng cư nhiên lại bị nam thị sủng ái nhất lừa dối”.

Ngay cả Lam Hi Thần cũng khó mà không kinh ngạc, ai lại ngờ được vị Thái thị uy quyền kia năm xưa lại ở sau lưng tiên đế cùng đại thần trong triều tư tình? Đây chính là tội chết! Mà Thái thị lẫn Tư Đồ thái sư đều không ngại thân phận và không tiếc mạng làm ra đại tội, đủ cho thấy bọn họ là thật lòng yêu nhau, mà có khi nhờ vậy, Hiên Viên Dự mới có được ngày hôm nay.

Hoàng cung thật là nơi quá phức tạp!

Có điều khiến Lam Hi Thần chú ý, chính là trong lời nói vừa rồi của Hiên Viên Khê đã khơi mào cuộc tranh đoạt hoàng vị năm xưa, vậy thì người sai không phải là Hiên Viên Dự, truy lùng Hiên Viên Khê thời gian qua chẳng phải tàn bạo mà là trị tội.

Tư Đồ Gia Cẩn ơi Tư Đồ Gia Cẩn, thời gian trước ngươi cứ luôn miệng mắng chửi Hiên Viên Dự tàn ác vô đạo, hôm nay xem như sáng mắt ra rồi đó. Sự thật, hắn là bị người ngươi yêu dồn đến đường cùng, cho nên hiện tại buộc Hiên Viên Khê trả lại cũng là chuyện nhân quả tuần hoàn thôi.

Tất nhiên, những lời này Lam Hi Thần sẽ không nói vội mà sẽ chờ lúc sau, y vẫn tiếp tục xem Tư Đồ Gia Cẩn rốt cuộc có chịu nổi sự thật này hay không, nếu hắn không chịu được, chính mình sẽ thay hắn hành xử vậy!

Cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, Tư Đồ Gia Thành quả quyết “Ngươi đừng nói bậy! Phụ thân ta suốt đời trung liêm, nhất định sẽ không ở sau lưng tiên đế cùng Thái thị làm chuyện lỗi đạo như vậy!”.

Hiên Viên Khê mỉa mai “Tin hay không là tùy các ngươi, nếu chuyện không là thật thì tại sao lão Thái thị đó luôn nhất mực nâng đỡ nhà các ngươi chứ? Vì trả ơn cho trung thần phò tá dưỡng tử lên ngôi hay sao? Một đứa thì nâng làm đại tướng quân nắm giữ binh lực, một đứa thì cho làm quan văn đầu triều, hai đứa còn lại thì tấn hết vào cung làm phi thị đem về vinh quang cho gia tộc. Món ân huệ này có hơi quá lớn đối với một trung thần rồi đó! Nhưng thôi, ta không quan tâm đến chuyện nữa. A Cẩn, ta nhắc lại: nếu bây giờ ngươi đã không đi theo ta, vậy thì sau này đừng có hối hận!”.

Tư Đồ Gia Cẩn cả người run lên, tay bấu chặt vào thành ghế, hỏi “Khê huynh! Ngươi có biết mình đang làm gì không? Dẫn đường cho giặc tiến đến xâm chiếm quê hương, đó là việc mà một vong đế nên làm hay sao? Ngươi có biết một khi trận chiến bùng nổ, sẽ xảy ra hậu quả gì không?”.

Tư Đồ Gia Thành cũng nói vào “Giản Tĩnh vương, ngươi trong mắt ta xưa nay vốn là một trang quân tử, mà đã là quân tử thì chớ nên vì yêu ái mà gây lầm than cho muôn người. Vả lại, nối giáo cho giặc để mượn lực phục vị, đây với phản quốc cũng có khác gì nhau? Tiên đế ở nơi suối vàng làm sao mà an nghỉ được? Ta khuyên ngươi nên vì sự mong mỏi xưa kia của tiên đế mà thương chúng dân, dứt ngay mộng cuồng chinh”.

Hiên Viên Khê nói “Ta không quan tâm! Một khi tâm ta đã quyết thì trời có sập cũng không lay chuyển đâu”.
Tư Đồ Gia Thành nói “Ta xin ngươi đừng vọng động gây cho Đại Thành hồi máu lửa, vì muốn đoạt được A Cẩn mà vó câu gây loạn phải dập dùi sinh mạng biết bao người. Sử sách ghi tội và miệng thế chê cười. Chẳng lẽ ngươi muốn bản thân bị bêu rếu như kẻ phản tặc An Lộc Sơn?”.

Hiên Viên Khê nói “Sử sách ghi tội? Miệng thế chê cười? Ta sẽ dùng vũ lực để khóa kín mọi dèm pha”.

Tư Đồ Gia Thành nói “Nhưng bạo lực chỉ ngăn được trọn một đời tai tiếng, một vài thế hệ chứ đâu thể dấu che lịch sử và ngàn năm bia miệng vẫn không mòn?”.

Hiên Viên Khê nói “Ta đâu phải sống để sử sách ghi tội hay miệng thế chê cười, nếu cần, ta sẽ buộc sử sách bia miệng phải hạch tội Hiên Viên Dự kia kìa”.

Tư Đồ Gia Cẩn lúc này mới nói “Không đâu Khê huynh, ngươi đừng tưởng đem giáo gươm bén nhọn cùng bạo tàn là trấn áp được lòng người. Ngươi còn nhớ chăng? Tần Thủy Hoàng khi xưa bạo ngược làm tăng mực chép sử xanh đã đốt sách thánh nhân bắt học trò chôn sống, làm tội cho bao nho sinh khiến lòng người đều rúng động, lưu xú muôn phương đều chịu lịch sử đã ghi rành. Khê huynh ơi đừng gây chi họa đao binh, hà tất cướp lấy một kẻ như ta mà làm cho lê dân đồ thán. Ngưoi có nghĩ tới dọc theo vó câu từ Thừa Vụ dài tới Đại Thành biến loạn, biết bao thây người sắp lớp dưới chân ngươi? Đây là ý nguyện của ngươi đó sao? Khê huynh mà ngày trước ta yêu nào phải loại cuồng vọng như vậy?”.
Hiên Viên Khê lạnh lùng “A Cẩn, từ lúc ngươi từ chối theo ta, Hiên Viên Khê của ngày xưa đã chết rồi. Giờ đây ta không cần gì nữa cả! Lòng ta nôn nao mong đoạt lấy đế vị càng sớm càng tốt. Còn nữa, A Cẩn, ta ko thể yếu hèn nhìn Hiên Viên Dự kia xé tim mình thành trăm mảnh khi ngày ngày hắn cùng ngươi cung cấm cận kề. Không! Không! Dù có để bia đời nguyền rủa, ta cũng quyết lòng khởi chiến, nếu có vương quyền mới chiếm được tình yêu thì ngươi hãy đợi mà nhìn ngày tàn của Long Thụy hoàng đế”.

Tư Đồ Gia Cẩn cùng Tư Đồ Gia Thành không biết nói sao để khuyên hắn, mà đúng lúc này có giọng Thúy Quả truyền đến “Thừa tướng phu nhân xin dừng bước! Để nô tỳ vào thông báo một tiếng…..”.

Lại có giọng nữ nhân khác gạt ngang “Chuyện đã gấp như vậy mà còn đợi ngươi thông báo thì cả đám cùng chịu chết hết à?”.
Lời vừa dứt liền có hai thân ảnh nửa bước nửa chạy tiến vào trong, lúc này Lam Hi Thần nhìn thấy đi trước Thúy Quả là một nữ nhân phỏng chừng ba mươi tuổi, trên người mang rất nhiều trang sức, lại rất có phong thái cao quý như ngườ xuất thân nơi Hoàng thất. Mà Tư Đồ Gia Thành vừa nhìn thấy nàng liền kinh ngạc “Ơ kìa phu nhân! Sao nàng lại tới đây?”.

Nàng kia liếc hắn một cái, đanh giọng “Thừa tướng đại nhân lúc nào cũng bận bịu nhìn ngó vào hậu cung nhỉ? Ngày trước thì để tâm Diệu Ý Vinh thần, sau thì thăm hỏi Hoa Tuệ phi, bây giờ lại tới để lo chuyện của Điềm quân cùng ngũ ca”, rồi cũng không bận tâm Tư Đồ Gia Thành lúng túng, nàng ta đi tới nhún người hành lễ với Hiên Viên Khê, giọng dịu đi thấy rõ, nói “Ngũ hoàng huynh, ngươi phải mau chóng rời đi”.

Thì ra đây chính là Chiêu Loan trưởng công chúa, con gái duy nhất của tiên đế, cũng là vợ của Tư Đồ Gia Thành. Mẹ nàng Cát Thái phi của tiên đế, do là con gái, lại con gái duy nhất cho nên Cát Thái phi dù có là sủng phi đến đâu, người fura hậu cung năm xưa tranh đấu đều không nhắm đến mẹ con nàng, kể cả Hiên Viên Dự hiện giờ cũng phải xem trọng hoàng muội này vài phần. Trong đoàn ngự giá đến Thái Bình hành cung lần này, phủ Thừa tướng được ân chuẩn cho theo, mà chuyện Tư Đồ Gia Thành “bị ép” dàn xếp để gặp Tư Đồ Gia Cẩn, nàng hiển nhiên cũng đã biết, cho nên vừ thấy Hiên Viên Khê liền không có thấy lạ.
Hiên Viên Khê đối với hoàng muội duy nhất giữa vô số hoàng tử, thái độ đang tức giận cung phải hòa hoãn mấy phần “Ngọc Chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta phải rời đi?”.

Hiên Viên Ngọc Chân nói nhanh “Chuyện rất quan trọng là khác! Cũng không biết là kẻ nào mật báo, Hoàng thượng đã nghi ngờ Toàn Anh quán này có kẻ lạ đến cùng Điềm quân đây tư tình. Nhưng may mắn là không có rõ danh tính. Ngũ hoàng huynh, hãy mau bôn đào* nhanh chân, hiện giờ Hoàng thượng đang nghi ngờ lòng của Điềm quân. Long nhan đang lôi đình, truyền quân vây điệp trùng, cũng đang trên đường đến đây để bắt quả tang”.

*bôn đào: chạy thoát.

Mọi người bị câu này của nàng làm cho kinh hoảng. Tư Đồ Gia Thành chạy tới chạy lui, không ngừng vỗ đầu lẩm bẩm “Chết rồi! Chết thật rồi! Rốt cuộc là kẻ nào mà chơi ác như vậy chứ? Phải làm sao bây giờ đây?”.
Hiên Viên Khê không hài lòng “Bôn đào? Tại sao ta lại phải bôn đào? Bao lâu nay ta trốn chui trốn nhủi, chịu nhục cũng đủ rồi, lẽ nào bây giờ cũng phải cam tâm chịu hèn. Hừ, Hiên Viên Dự đến thì càng tốt, ta liền cùng hắn quyết tử một trận tại đây”.

Tư Đồ Gia Cẩn sốt ruột nói “Khê huynh, trong cơn nguy nan mong làm sao thoát vòng quân vây, ta khuyên ngươi hãy mau tìm đường để dung thân”.

Hiên Viên Khê hậm hực “Ta hôm nay có quyết tử cũng không hối tiếc, với lại, nếu ta thắng, ngươi và ta sẽ có thể chân chính ở bên nhau rồi. Thật là trời đang tạo cơ hội cho ta đây mà!”.

Tư Đồ Gia Thành giậm chân “Chớ nên tự đào mộ chôn thân, ngươi không vì bản thân mình thì cũng phải vì A Cẩn, vì Ngọc Chân rồi cả phủ Tư Đồ vì ngươi mà liên lụy nữa. Nè, ta đã sớm điều tra địa hình nơi này phòng khi bất trắc, cho nên biết có một đường để trốn, ngươi mau theo ta đi thôi”.
Mắt thấy Hiên Viên Khê ngoan cố, Hiên Viên Ngọc Chân nài nỉ “Ngũ hoàng huynh, tình hình hiện tại ngươi mà không mau rời đi, vạn nhất có chuyện gì thì Điềm quân sẽ là người lãnh đủ. Muốn cái gì, đợi yên thân rồi hãy tính tiếp”.

Hiên Viên Khê cắn chặt môi dưới, siết tay kêu răng rắc rồi hướng phu thê Tư Đồ Gia Thành nói “Cảm tạ hoàng muội cùng Thừa tướng….”.

Hắn chưa nói hết câu thì Tư Đồ Gia Thành đã gấp rút xua tay “Thôi thôi thôi khỏi cần cảm tạ chi hết. Sở dĩ ta phải cứu ngươi là vì ta muốn cứu cả dòng họ của ta đó chứ, mà trước hết là cứu ngươi an toàn vì em trai ta. A Cẩn, ngươi ác lắm mà! Có thấy vì ngươi mà nhị ca này sắp chết luôn rồi không? Giản Tĩnh vương, nhanh lên! Theo ta đi mau lối này mà chui qua tường hầm”.

Hiên Viên Ngọc Chân cũng nói “Ngũ hoàng huynh, bây giờ đi ngay theo Gia Thành, may ra còn kịp. Hai ngươi mau nhanh lên!”.
Hiên Viên Khê luyến tiếc nhìn Tư Đồ Gia Cẩn “Nhưng nếu Hiên Viên Dự đến đây, hắn nhất định sẽ làm khó A Cẩn”.

Hiên Viên Ngọc Chân lắc đầu “Không sao đâu! Ta sẽ ở đây cùng hắn ứng phó”.

Hiên Viên Khê vẫn không muốn rời đi, gọi “A Cẩn, hãy thận trọng….”.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng hô “Hoàng thượng giá lâm!”.

Tư Đồ Gia Thành vội nắm cổ tay Hiên Viên Khê kéo chạy đi như bay vòng ra sau hậu điện, trước khi chạy còn không quên lẩm bẩm “Trời ơi chết tới nơi rồi mà còn cẩn với thận cái gì nữa không biết? Nhanh lên đi!”.

Quả nhiên hai thân ảnh đó vừa biến mất, Hiên Viên Dự một bộ hỏa khí đùng đùng tiến vào, thét lớn với đám quân tướng cầm gươm giáo theo sau “Quân đâu! Theo lệnh trẫm, bao vây Toàn Anh quán! Đinh Mục Y!”.

Đầu mục cẩm y vệ vội đáp “Có vi thần”.
Hiên Viên Dự quét mắt khắp mọi ngóc ngách trong điện, nghiến răng “Cho cẩm y vệ lục soát nhanh lên!”.

Đinh Mục Y hô “Thần tuân lệnh” rồi nhanh chóng chỉ huy đám cẩm y vệ, Toàn Anh quán bỗng nhiên sáng rực trong ánh đuốc và náo động trong tiếng bước chân của đoàn người.

Hiên Viên Ngọc Chân nhanh nhạy cúi chào “Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng”.

Hiên Viên Dự nhíu mày “Hoàng muội cũng ở đây à?”.

Hiên Viên Ngọc Chân gật đầu “Muội nghe nói dọa trước Điềm quân gặp nạn, mà phu quân lại không thể tới hậu cung vào ban đêm, cho nên nhân tiện tới hỏi thăm Điềm quân mấy câu”.

Tư Đồ Gia Cẩn lúc này đang lo lắng tột cùng cho Hiên Viên Khê, vì vậy không còn tâm trí nào để đối diện với Hiên Viên Dự, Lam Hi Thần liền thay hắn ứng phó, thi lễ “Thần thị bái kiến Hoàng thượng, xin mời long nhan vào trong thượng tọa yên nghỉ”.
Hiên Viên Dự “hừ” lạnh một tiếng, hậm hực “Lòng trẫm hiện đang như lửa đốt, thì làm sao yên được chứ?”.

Lam Hi Thần hơi cau mày  “Hoàng thượng, có chuyện gì xảy ra thế? Và còn, tại sao Hoàng thượng lại cho lục soát Toàn Anh quán, chẳng hay thần thị đã phạm tội gì?”.

Hiên Viên Dự trừng mắt “Ngươi còn hỏi trẫm?”.

Hiên Viên Ngọc Chân bước lên, hơi cười trừ “Hoàng huynh, có chuyện gì thì vào trong ngồi xuống rồi nói với Điềm quân lệnh chủ cũng chưa muộn mà”.

Hiên Viên Dự hùng hổ đi vào trong, sau khi ngồi xuống ghế đã đập bàn thật mạnh, y và Hiên Viên Ngọc Chân biết hắn đang tức giận tột độ cho nên quỳ xuống theo lễ, nghe hắn chỉ vào y, hỏi “Hoán nhi, trẫm yêu mến tấn chức cho ngươi làm Quân vị Tam phẩm, xem ngươi là ái thị mà trẫm rất mực sủng ái. Vậy thì cớ làm sao ngươi vong vội phủi ân tình? Trẫm không ngờ Hoán nhi lại đem dạ trắng đen thay màu. Mau bày phân! Kẻo trẫm ban truyền hình án không xót thương! Nói!”.
Lam Hi Thần vội nhún người một cái, nói “Xin Hoàng thượng giảm bớt lôi đình bình trí tâm, thần thị không biết đã trắng đen thay màu cái gì, chỉ đang ở đây ngóng trông mong đợi bước vi hành, còn đang định pha trà lan để mời Hoàng thượng mong để người vui lòng, mà sao bỗng dưng người lại nổi giận với thần thị?”.

Hiên Viên Dự trừng mắt “Mau nói! Hiện giờ gian phu đang ở đâu?”.

Hiên Viên Ngọc Chân mí mắt hơi nảy lên, Tư Đồ Gia Cẩn cũng giật thót mình, nhưng Lam Hi Thần thì vẫn bình tình vì người cùng Hiên Viên Khê tương hội vừa rồi không phải y, cho nên rất là đạm mạc hỏi ngược lại “Hoàng thượng vừa nói gì vậy? Cái gì mà gian phu?”.

Hiên Viên Dự phất tay “Đừng giả vờ nữa! Có người nói với trẫm, ngươi đêm khuya cùng kẻ khác tư tình, ban đầu trẫm còn không tin nhưng vừa nãy gặp trẫm ngươi còn thất thần giật mình là trẫm đã am tường, chỉ truyền quân sĩ bao vây khắp nơi!”
Lam Hi Thần tức giận “Hoàng thượng! Người có biết, mấy lời đó làm tai nghe nói đau lòng thần thị biết bao, nghĩa tri ân tâm tình vẫn mặn nồng, thần thị nào phải kẻ say phong nguyệt mà làm chuyện mờ ám sau lưng Hoàng thượng như vậy?”.

Hiên Viên Ngọc Chân tiếp lời “Phải đó hoàng huynh, thiếp thân ở đây đợi Điềm quân từ sớm, Điềm quân vừa về liền cùng thiếp thân trò chuyện đến giờ mà thiếp thân có thấy kẻ nào vào đây đâu? Lẽ nào kẻ mật báo tin cho Hoàng thượng còn tưởng kẻ tư tình với Điềm quân là thiếp thân đấy chứ?”.

Hiên Viên Dự sững ra, sau đó có hơi khó xử “Chuyện đó, trẫm kỳ thực……”.

Đinh Mục Y thình lình xuất hiện ngoài cửa điện, cung tay nói “Muôn tâu Hoàng thượng! Vi thần đã cho tra xét, nhưng không thấy có dấu vết của ai vào cả”.

Trong một khoảnh khắc, Lam Hi Thần nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tư Đồ Gia Cẩn.
Hiên Viên Ngọc Chân hai vai cũng thoáng buông lỏng, nói “Vậy

thì chứng tỏ không có gian nhân nào vào Toàn Anh quán trước thiếp thân, Hoàng thượng, chẳng hay Hoàng thượng nghe lời xàm ngôn đó ở đâu mà nghi oan cho Điềm quân thế?”.

Hiên Viên Dự lúng túng hỏi nhỏ Đinh Mục Y “Thật sự không có ai cả à?”.

Đinh Mục Y quả quyết “Thần đã cho lục soát mọi ngóc ngách, nhưng không hề có bất cứ dấu vết nào khả nghi”.

Hiên Viên Dự lập tức dãn mi tâm, liên tục phất tay “Được rồi! Đinh tổng quản, lui, cho tất cả lui mau!”.

Đinh Mục Y đáp “Thần tuân lệnh” rồi kéo một đoàn cẩm y vệ toan rời đi thì Tư Đồ Gia Cẩn đã thét “Đinh tổng quản khoan đi đã!”.

Trong sự bất ngờ của mọi người, kể cả Lam Hi Thần, Tư Đồ Gia Cẩn một bộ giận dữ đi tới trước mặt Đinh Mục Y, chia tay ra, nói “Ngươi khoan hãy đi vội, mau đưa cho ta thanh trường kiếm bên hông ngươi, để ta kết thúc sinh mạng cho sạch mối oan tình này!”.
Đinh Mục Y ngay lập tức quỳ xuống “Thần không dám!”.

Tư Đồ Gia Cẩn không quan tâm mà một tay rút mạnh thanh kiếm ra, trước khi y tự đưa lưỡi kiếm kề cổ thì Hiên Viên Dự đã vội chớp lấy ném snag một bên, mặt mày xanh mét hỏi “Hoán nhi! Ái thị định làm gì vậy? Chẳng lẽ ái thị không biết phi thị tự sát là trọng tội?”.

Tư Đồ Gia Cẩn lách khỏi vòng tay Hiên Viên Dự, trừng mắt cất giọng oán hận “Tự sát cũng là tội chết, mà lúc nãy Hoàng thượng nghi ngờ không phải cũng sắp thành tội chết sao? Vậy thì thần thị sẽ lấy máu rửa thanh danh!”.

Lam Hi Thần kinh ngạc “Ngươi…..từ lúc nào mà ngươi lại để tâm hắn tin hay không tin mình vậy?”.

Tư Đồ Gia Cẩn âm thầm mắng “Im nào! Ta không làm vậy thì làm sao tra ra kẻ mật báo với hắn chứ?”.

Hiên Viên Dự tưởng y muốn tự sát thật liền vội xoa dịu “Kìa Hoán nhi! Trẫm….. là trẫm quá vội vàng không phân phải trái. Hoán nhi cho trẫm xin lỗi được không?”.
Phải biết rằng đấng quân vương cao ngạo bao nhiêu, không dễ dàng hạ mình nói ra hai từ “xin lỗi”, vậy mà giờ phút này Hiên Viên Dự không ngần ngại nói ra đủ cho thấy hắn đối với “Tư Đồ Gia Cẩn” thật sự là lưỡng tình tương duyệt, mà điều này khiến cho Lam Hi Thần thật cao hứng. Nhưng mà, nghĩ tới Hiên Viên Dự tuy gọi tên mình mà nói chuyện lại là nói với Tư Đồ Gia Cẩn, cái niềm cao hứng kia lập tức biến mất không dấu vết, trong lòng chẳng hề dễ chịu chút nào.

Thấy Tư Đồ Gia Cẩn quay mặt đi không nói lời nào, Hiên Viên Dự tiếp tục xoa dịu “Hoán nhi đừng giận trẫm nữa, vuốt giận đi mà ái thị ơi!”.

Tư Đồ Gia Cẩn giậm chân “Hoàng thượng còn cản thần thị làm gì? Để thần thị chết quách đi cho khỏi ô danh! Thôi thì vĩnh biệt cửu trùng, thần thị đi xuống Hoàng Tuyền trước đây…..”.
Hiên Viên Dự cả kinh vội ôm chầm lấy y, liên tục vuốt lưng “Hoán nhi! Đừng bỏ trẫm đi như vậy chứ! Hoán nhi bỏ qua cho trẫm nhờ đi mà! Trẫm nguyện làm mọi thứ để Hoán nhi bớt giận”.

Tư Đồ Gia Cẩn như chỉ chờ tới câu cuối cùng, thở mạnh một cái rồi quay lại nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Dự, hơi nghiêng đầu hỏi “Vậy thì thần thị muốn biết, đã nghe ai nói mà Hoàng thượng lại nghi ngờ thần thị như vậy?”.

Hiên Viên Dự hơi trầm ngâm “À…..Cái đó…….”.

Tư Đồ Gia Cẩn giận dữ “Hoàng thượng! Hoàng thượng xem trọng người đó hơn thanh danh của thần thị, cho nên nhất quyết không nói đúng không? Được rồi! Để thần thị đập đầu chết đi cho Hoàng thượng vừa lòng!”.

Tags: truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) online, Chương 147: Biến động (nhất). Truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 147