Dark?

Chương 167: Lấp vùi (tam)

Xem giới thiệu truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1)
A+ A-

Người ta luôn nói, Tu Chân giới có ba nơi rộng nhất, đã bước vào giới tiên môn thì ít nhất phải có một lần đặt chân đến ba nơi đó. Một là đầm sen của Liên Hoa Ổ Vân Mộng, hai là bãi săn Bách Phượng Sơn của Lan Lăng và ba là quảng trường Bất Tịnh Thế của Thanh Hà. Diện tích có thể nói là hút trong tầm mắt, kéo dài đến khi nào mắt người ta chịu không nổi phải chớp vì mở quá lâu để nhìn.

Từ sau chuyện Nhiếp Minh Quyết và Mạnh Dao bật nắp quan tài trở về, Bất Tịnh Thế đã rất lâu rồi không có mở lớn cửa như vậy. Cái quãng trường lớn xếp chỗ ngồi cách nhau một cánh tay mà chứa đến hơn nghìn người. Thanh Hà tuy nghiêm nhưng cũng khoáng, nhất là từ đời gia chủ thứ mười ba, phụ thân của Nhiếp Minh Quyết là người tính khí hào sảng thích đây đó kết giao, cũng yêu thích yến tiệc nên thịnh soạn một chút, miễn là đừng có quá hào nhoáng, rượu thịt bánh trái lúc nào cũng đầy bàn như cái ý mong muốn nhân sinh được sung túc của ông, vậy nên từ Nhiếp Minh Quyết tới Nhiếp Hoài Tang mỗi lần tới Thanh Đàm Hội đều theo cách ấy mà làm.

Quãng trường giống như hai ô vuông bốn cạnh chồng lên nhau. Ô vuông thứ nhất thấp hơn là dành cho các tiên môn tầm hạ và trung. Ô vuông thứ hai cao hơn một bậc và bao lấy ô thứ nhất dành cho tiên môn bậc thượng, những đại gia tộc đứng đầu tiên môn như Lam thị, Giang thị, Kim thị đều được bài trí ngồi bên trái ở gần bậc tam cấp, nơi dành cho tông chủ Nhiếp thị, và bên phải bậc là dành cho môn tộc Nhiếp thị. Giữa lòng quảng trường giống như một sân khấu, có vẻ như Nhiếp Hoài Tang tính tình ngày một thu liễm, chuyện ca hát góp vui hắn không còn hứng thú nên đã bỏ qua không có cho vũ cơ trình diễn. Nói chung nếu làm hết mức, quảng trường này mà tổ chức tiệc có khi còn hơn cả Kim Lân đài.

Có vẻ như Lam Hi Thần tới không sớm cũng không muộn, quãng trường người đã ngồi đông nghẹt, mùi thức ăn, cùng với tiếng cười nói hợp lại khiến khung cảnh đã náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt.

Nhưng không có ai nhìn thấy y đang đi vào. Cũng đúng thôi, chính mình nhờ Đông Phương Trường Nguyệt dạy thuật tàng hình mà! À, còn phải nói thêm là nhờ cả nàng giả vờ biến thành mình ngồi ở Hàn thất, nếu lỡ Lam Vong Cơ giữa chừng mà về, phát hiện mình không có ở đó thì chắc chắn sẽ bay một mạch tới đây túm y trở về mất! Lam Hi Thần nhất định phải phòng bị, y tự cho cách này vô cùng hữu hiệu, và cực kỳ cực kỳ phấn khích mới chạy tới đây. Về đền đáp sao? Đông Phương Trường Nguyệt nói chi cần sau này có thể giúp nàng dò xét Tống Lam xem hắn trước kia trải qua những gì, Hiểu Tinh Trần là ai, là gì với hắn,….mây mây gió gió những thứ liên quan đến Tống Lam đều kể hết với nàng là được, mà những thông tin ấy, hỏi từ chỗ Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện thì có khó gì?
Cảm thấy sự việc đơn giản đến không ngờ, Lam Hi Thần ôm một bụng hy vọng tàng hình chạy tới Bất Tịnh Thế mong rằng có thể gặp được người thương, thậm chí nhìn một cái thôi cũng mãn nguyện rồi. Nhiếp thị có tiệc, lý nào Nhiếp Minh Quyết lại không về cho được? Mà kể cả hắn không về, Nhiếp Hoài Tang ngóng trông ca ca thể nào cũng có mời về. Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy rồi!

Có điều, làm việc lén lút thì vẫn là chột dạ nha! Vẫn là cảm thấy kỹ lưỡng một chút mới tốt, cho nên dù không có ai trông thấy, y vẫn vén gấu áo lên mắt cá chân đi thật khẽ, rồi lại ngẫm nghĩ không được chủ quan, liền đi đến sau lưng Lam Vong Cơ gọi ba tiếng, thấy hắn không nghe không nhìn thấy mình thật mới an tâm thở phào một hơi, cho đến khi tầm mắt chạm tới hối y nam nhân ngồi ngang hàng với Nhiếp Hoài Tang trên bậc tam cấp, chính mình mới có bao nhiêu vui mừng chạy ào tới bất chấp tác phong.
“Minh Quyết huynh, ta thật không ngờ ngươi về thật! Ngươi có khỏe không?”.

“Nghe nói ngươi rất bận rộn, có thật không?”.

“Từ ấy đến giờ lúc ngủ ngươi có đắp chăn không? Có còn ngủ quên ngoài bìa rừng nữa không? Có kéo tấm lá khô nào đắp tạm không?”.

“Tự San có lo liệu tốt cho ngươi không? Hắn có nhận lệnh coi quản tốt Linh Chiếu cung hay là mọi việc đều phải đến tay ngươi làm? Nếu là thế thì ngươi vất vả quá! Ta rất muốn có thể giúp ngươi một tay”.

“Minh Quyết huynh, sau này ngươi có thể chăm về Nhân giới giống như mấy thiếu phụ ngày nào cũng đi chợ mua cá ấy? Ta rất muốn được nhìn thấy ngươi mà”.

“Ngươi bước ra từ Mộng Cảnh, vậy có còn nhớ gì không?”.

“Sao ngươi không trả lời ta?”.

Qua một tràng thao thao bất tuyệt, phát hiện Nhiếp Minh Quyết không một chút để ý chứ đừng nói trả lời, nhưng đến khi Lam Hi Thần nhịn không được bất mãn kéo tay áo hắn, phát hiện mình chỉ quơ vào hư không mới sực nhớ, cúi đầu thất vọng, tỉ tê “Ta quên mất! Hiện giờ ta đang tàng hình, ngươi tất nhiên không có nhìn thấy, cũng không nghe ta nói còn gì?”.
Nhiếp Minh Quyết vẫn bình thản nhấp một ngụm rượu Trúc Diệp Thanh, hơi chống tay tựa người lên giá đỡ, ngón trỏ day day huyệt thái dương thể hiện chút mệt mỏi, thế nhưng cặp huỳnh kim dị nhãn lấp lánh chớp mở kia hầu như đã lấn át đi chút mệt mỏi đó, thay vào còn có thêm hùng anh khí lực làm người ta hoặc là không dám nhìn vào, hoặc là nhìn rồi lại muốn nhìn thêm một chút hai viên ngọc một vàng một trắng kia.

Nếu có giấy bút ở đây, không phải chần chừ, Lam Hi Thần nhất định sẽ vẽ một bức chân dung của hắn mang cất đầu giường làm kỷ niệm, ngày ngày để đem ra ngắm nghía. Nhưng là……y thở dài buồn bã “Ước gì ngươi có thể biết ta đang ở cạnh ngươi, lúc nào cũng mong ngóng ngươi thì tốt quá”.

Nhiếp Minh Quyết chừng như hơi nghiêng đầu, cằm tì lên bàn tay chống trên giá, cho nên miệng cũng bị mấy ngón tay bao bọc, không biết vẻ mặt của hắn hiện tại là đang biểu cảm gì, chỉ thấy hắn đảo mắt liên tục như suy ngẫm cái gì đó.
Bỗng từ dưới đài có người đứng lên, cầm ly rượu hướng hắn cung kính “Thật là có phước mới được diện kiến đế quân, lại còn được dự tiệc cùng đế quân, tiểu sinh vô cùng vinh dự, xin kính đế quân một chung gọi là dâng tấm lòng thành, hy vọng đế quân sau này dùng tài trí của mình bảo hộ tốt những tiên môn nhỏ nhoi như bọn ta”.

Lam Hi Thần nhìn người đó, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét. “Dâng tấm lòng thành”, “hy vọng dùng tài trí bảo hộ”, mấy câu đại loại như vậy không phải lần đầu nghe qua. Ngày trước không phải cũng từng có người nói vậy với Mạnh Dao lúc mới lên làm tiên đốc à? Kết quả? Chính là lúc tường đổ thì cùng nhau xô. Chưa kể Lam Hi Thần rất muốn hỏi, hồi mới xảy ra chuyện, là bọn người nào đã đòi đem Nhiếp Minh Quyết đi luyện thành Quỷ tướng quân thứ hai? Bọn họ vậy mà lúc này có thể mở miệng nói mấy câu cung kính, thật không biết xấu hổ đi?
Nhiếp Minh Quyết vẫn phong thái nghiêm nghị, hơi nâng ly rượu trên tay lên, không uống mà chỉ hờ hững đáp “Chúng sinh trong Lục giới đều tại bản quân phụ trách, dĩ nhiên cõi nào bản quân cũng sẽ bảo hộ tốt như nhau, đãi ngộ không phân biệt thần hay người hay yêu, cho nên các ngươi không cần lo lắng”.

Người xưa nay mở miệng liền phát ra thị phi là Diêu tông chủ bỗng cười xòa, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà khơi gợi nên một chủ đề mới “Đế quân nói vậy có thể làm chúng ta an tâm rồi. Chẳng qua chúng ta chỉ là cái phàm nhân nhỏ nhoi, sợ các giới bên trên để mắt liền không tốt. Ấy mà trời ơi cũng tại đám tiểu sinh này lo xa! Chính Chương Thánh đế ngài trong tay quản cả Thiên Địa sáu cõi thì uy lực tất nhiên không thể xem nhẹ rồi, người bên cạnh ngươi cũng không thể xem nhẹ. Bây giờ là toàn bộ Nhiếp thị đáng được kính trọng, sau này chính là thêm một Thánh hậu, mọi người nói xem có phải không?”.
Nhiếp Minh Quyết nghe xong hơi nhíu mày. Nhiếp Hoài Tang thì che quạt nửa mặt nên không thấy rõ biểu cảm, hình như là đang tức giận, điệu bộ muốn kẻ vừa nói tốt nhất nên im lặng. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, sau đó một người mím môi khó chịu, một người lại nhếch môi cười như không cười. Còn lại trừ Giang Trừng với Kim Lăng một bộ bất cần quan tâm ra, những kẻ khác đều là hô hào nháo theo câu hỏi của Diêu tông chủ.

“Đúng rồi đúng rồi! Chính là Thánh hậu Lục giới, cũng không biết đó sẽ là vị tiên tử may mắn tới cỡ nào mới ngồi lên được vị trí đó?”.

“Mẫu nghi Càn Khôn, nghe thôi cũng thấy oai phong rồi. Chỉ là không biết đó sẽ là tiên nữ trong huyền môn nhân gian, hay là một vị thần nữ của cõi nhà trời nữa, hoặc là người của Ma giới gì đó cũng nên, như cái nàng công chúa hay đi cùng tên Quỷ tướng quân ấy, nhan sắc thật sự rất cuốn hút nha”.
“Còn phải nói thêm nếu người đó may mắn lọt vào mắt của đế quân, không biết đế quân sẽ vì nàng mà chọn một cái phong hiệu đẹp như thế nào nữa?”.

“Thưa đế quân, ngươi dự tính khi nào sẽ lập Thánh hậu cho chúng tiểu sinh được vinh dự tới bái kiến?”.

Chúng tiên tử ngồi ở đó người nào người nấy đều đỏ mặt, he quạt e thẹn len lén nhìn lên chỗ bậc tam cấp. Phải nói hồi trước các nàng kinh sợ bao nhiêu, bây giờ nghe câu chuyện bàn tán vừa rồi, có ai lại không muốn cặp hoàng kim dị nhãn kia sẽ nhìn tới mình đâu chứ? Nhất là nữ nhân nội tộc Nhiếp thị. Tất cả bọn họ đều hối tiếc hôm nay ăn vận đều quá mức qua loa rồi!

Nhiếp Minh Quyết còn chưa trả lời, Nhiếp Hoài Tang đã cười nửa miệng “Tôn tông chủ, đây là chuyện riêng của đế quân, cùng người khác ngay cả ta cũng không dám quản. Ông lại hỏi thẳng như vậy, phải chăng là muốn tiến cử ai đến trước mặt đế quân sao?”.
Tôn tông chủ đó cung tay cười “Nhiếp tông chủ nói đùa rồi, phận tiên môn bé nhỏ như Tôn thị ta nào dám trèo cao?”, rồi lại chỉ thiếu nữ ngồi phía sau mình, nửa thật nửa đùa “Hoặc là nếu may mắn nhi nữ được đế quân nhìn đến, há chẳng phải Tôn thị ta trong phúc lại có họa, trở thành cái danh “mâm đồng nâng đũa son*” ư?”.

*Đồng nghĩa của câu “Đũa mốc chòi mâm son”, ý nói mối tình hay cuộc hôn nhân có một bên danh phận không tương xứng với bên còn lại.

Thiếu nữ phía sau cung vội đứng dậy, uyển chuyển hành lễ, giọng như đang run lên “Tiểu nữ thật sự không dám vọng tưởng, mong đế quân không chấp nhất”.

Lam Hi Thần phát hiện nàng ta rất giống một người mà đã lâu rồi y chưa gặp lại. Nhưng tốt nhất là không có dịp gặp lại, mà Nhiếp Minh Quyết lại cành đừng nên gặp.
Tuy rằng hai cha con họ dùng thái độ khiêm tốn, thế nhưng ý tứ ai mà không rõ đang cố đánh liều cầu thân? Phút chốc mọi người đều nhìn gia chủ họ Tôn với ánh mắt không hề thân thiện.

Nhiếp Hoài Tang dời tầm mắt xuống chiếc quạt mân mê trên tay “Vậy sao? Thế nên ta nghĩ Tôn tổng chủ tốt hơn hết vẫn là đừng nên nhận cái phần “trong phúc lại có họa” kia. Dù là ngươi có mong từ “trong phúc có họa” sẽ biến thành “trong họa có phúc” thì cũng nên yêu thương nhi nữ nhà mình một chút, làm Thánh hậu của đế quân, thực sự không dễ dàng đâu nha”.

Tôn tông chủ hơi đơ mặt “Ý của Nhiếp tông chủ là sao? Ta chưa có hiểu lắm”.

Giang Trừng bỗng dưng lên tiếng “Tôn tông chủ, ta thấy ngươi nên cân nhắc để Tôn tiểu thư có tương lai sáng lạng hơn một chút, đừng để lần này đế quân từ chối thì nàng lại thay Tôn thị ngươi mang tiếng trèo cao té đau. Lần trước A Lăng nhà ta từ hôn, nghe bảo ngươi dắt ngươi trăm phương tìm mối mà vẫn chưa có người chịu tới gặp phải không?”.
Ngụy Vô Tiện cũng thêm vào “Còn nữa nha, thế gian này không chỉ có mỗi ông là có nhi nữ, hoặc là nói kể cả thế gian này có bao nhiêu nữ nhân đi nữa, quan trọng nhất vẫn là đế quân hợp tâm ý mới được”.

Tôn tông chủ bị nói một tràng, lại thêm xung quanh xì xầm bàn tán khiến cho ông ta mặt mũi đều không biết giấu đi đâu, chỉ biết ợm ờ cười trừ rồi im lặng ngồi xuống. Con gái ông ta cũng không thoải mái, chúng tiên tử không ngừng mỉa mai nàng, chỉ thiếu chút là nói lớn thành tiếng.

Nhiếp Hoài Tang nhấp một ngụm rượu, khẽ cười, nói “Thưa đế quân, tiểu tiên nhớ Linh Chiếu cung không có trồng hoa, như vậy thật là tẻ nhạt lắm”.

Nhiếp Minh Quyết nhướn mày nhìn hắn, như muốn hỏi “Ý ngươi là gì?”.

Nhiếp Hoài Tang nhàn nhã nói tiếp “Chẳng là theo ý của tiểu tiên, đế quân có thể trồng thêm một ít hoa bên người, khiến cho bản thân một mình ở đó cũng sẽ không thấy cô đơn. Nhưng là Linh Chiếu cung nằm ở nơi núi non trùng điệp, vừa có biển vừa có sông, phong cảnh đã hữu tình lắm rồi. Thiết nghĩ với màu xanh của núi của biển, có một số loài hoa quá mức hòa màu thì không nên đem vào, tỉ như sắc trắng của ngọc lan, mới nhìn thì đẹp nhưng nhìn lâu sẽ quá mức là chán mắt. Rốt cuộc nó cũng chỉ có cái tiếng là nhã khiết đẹp đẽ, nhưng bản chất lại không phù hợp với nơi núi cao vời vợi đất lành chim đậu, chỉ e là sống ở nơi gần bãi bồi đất xấu, còn muốn vươn cao che chở thương xót cho đám cỏ dại thấp hèn, dùng rễ cây bên dưới lòng đất đi hại chết những loài cây khác. Ấy vậy mà ngọc lan vẫn kiên quyết muốn bảo vệ nha! Giáng Vân tinh quân được xem là quân tử như trúc, quanh năm vững chãi kiên cường, ngươi nói xem bông ngọc lan của nhà ngươi có ngu ngốc làm người ta muốn nhổ bỏ cho khuất mắt như vậy không?”.
Lam Vong Cơ tay cầm ly rượu ngưng lại giữa khoảng không, sắc mặt tối sầm lại, đầu mày giần giật nhìn lên Nhiếp Hoài Tang.

Lam Vong Cơ tay cầm ly rượu ngưng lại giữa khoảng không, sắc mặt tối sầm lại, đầu mày giần giật nhìn lên Nhiếp Hoài Tang, nói “Có bị nhổ bỏ hay không, ngươi có thể quyết định được sao?”.

Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt “Vậy thì phải xem thử đã, dù sao chỉ là một đóa hoa mỏng manh trên cành mà thôi, ta cũng không tin nó trụ vững đến vậy”.

Nhiếp Minh Quyết có chút không hài lòng, nhíu mày gọi khẽ “Hoài Tang!”.

Nhiếp Hoài Tang cười ung dung “Đế quân đừng nghĩ nhiều, chỉ là tiểu tiên tò mò nên muốn hỏi về bông ngọc lan luôn được xem là cao quý của Lam thị mà thôi”.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được, cười lạnh “Mộc Phù tinh quân thật biết nói chuyện hài hước nha! Ngụy mỗ đây kiến thức tự nhận không phong phú bằng ngươi nhưng cũng biết ngọc lan đứng đầu tam hoa diệu ý*, tuy nó không quý phái giống mẫu đơn, cũng không rực rỡ như hải đường nhưng kiếm đâu ra loài hoa có đủ sự bao dung đức độ như nó? Nói đi thì phải nói lại, nếu Mộc Phù tinh quân có thể tìm ra loài hoa chịu tha thứ cho đám chim chích chòe thích phá hoại những cánh hoa nở rộ để xây tổ, lại còn luôn tìm cách chở che cho những loài thấp kém dưới gốc bất chấp bão tố thì Ngụy mỗ thực là cam bái hạ phong”.
*Tam hoa diệu ý: chỉ ba loại hoa có ý nghĩa thần kỳ. Đứng đầu là hoa ngọc lan với ý nghĩa của sự thuần khiết thánh thiện, biểu trưng cho đức tính “Nhân” trong mỗi con người. Hoa cương nhẫm(hoa sim) chỉ sự chung thủy son sắt, cũng là hàm ý của chữ “Nghĩa”. Hoa diên vỹ mang sự dũng cảm và trung thành, thường được tế bên lăng mộ của các vị tướng vì nước tử trận, dùng để thể hiện chữ “Dũng”.

Nhiếp Hoài Tang nghe xong liền cười nửa miệng “Cũng phải nhỉ? Luôn có cảm giác bông ngọc lan có thể rực rỡ hơn một chút thì có thể sánh ngang với mẫu đơn. Nếu như ngọc lam tốt như vậy, hôm nào phiền hai vị tinh quân tặng cho ta một nhành ngọc lan đi, để ta có dịp chiêm ngưỡng cái sự thanh cao của nó, xem có đúng như lời Hỏa Vũ tinh quân nói, hay chẳng qua là sống lâu với đám cỏ dại cho nên cũng học theo cách sống của chúng giả vờ thanh cao bên ngoài để lừa người, nhưng bên trong chính là một cái mục rỗng chỉ đáng đem đi làm củi khô đốt cháy thành tro tàn?”.
Lam Vong Cơ bấy giờ mới hiếm khi cong nhẹ khóe môi lên cười một tiếng, cũng hiếm khi nói thật dài, cất giọng âm trầm “Ngọc lan có bị che phủ bởi lớp đất cát để cho đám cỏ dại quấn lấy thì sao? Có trở thành củi khô thì sao? Miễn là nó cần thiết và mang vai trò không thể thiếu. Núi non trùng điệp, có thật sự thiếu được một loài ngọc lan không khi mà nó luôn trông ngóng có một loài cây thanh khiết bầu bạn giữa rừng thiên nước độc?”.

Nhiếp Hoài Tang thu lại ý cười, cùng Lam Vong Cơ thu hẹp con ngươi đối diện nhau.( mọi người muốn biết rõ màn khẩu chiến mời vào face Hóng chuyện cùng Ma đạo đọc nha>●

Tags: truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) online, Chương 167: Lấp vùi (tam). Truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 167