Dark?

Chương 97: Tày gang (tam)

Xem giới thiệu truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1)
A+ A-

Lúc Đông Phương Trường Nguyệt được mời tới, Nhiếp Minh Quyết giống như đèn đã cạn dầu, gương mặt trắng bệt không chút huyết sắc, bên khóe môi không ngừng tuôn ra máu. Lam Hi Thần chưa bao giờ thấy hắn trong tình cảnh này, dù là trước đó đã thấy hắn ở Bất Tịnh Thế bộ dáng có bao nhiêu chật vật, mà ngay lúc này, bộ dáng đó càng hơn gấp mười lần khiến y vừa đau thấu tâm can vùaq sợ hãi tột độ.

Thông Thiên giáo chủ dù giỏi pháp thuật đến đâu nhưng vẫn không tinh thông y thuật, mà lão lại không muốn chuyện này làm cho đám người ở Thiên Đình để mắt đến nên mới không nghĩ tới Hoa Đà tiên sư, ngược lại sai Tự San đến Nhân giới tìm Đông Phương Trường Nguyệt. Còn đám người Chân Võ Đại Đế kia, vốn đã chẳng giúp ích được gì, trái lại còn nói vài câu lấy cớ bên phía Bách Quỷ giới có chuyện rồi đi mất. Lam Hi Thần nhìn Thạch Trình rời đi, trong lòng y có một ngọn lửa hận thù bừng bừng bốc cháy.

Thù này, nhất định phải có một ngày y thay Nhiếp Minh Quyết đòi lại!

Đó là chuyện Lam Hi Thần nghĩ, còn làm, thì sau này không cần đến phiên y ra tay.

Bất quá hiện tại lo cho Nhiếp Minh Quyết là quan trọng nhất!

Điều khiến Lam Hi Thần bất ngờ, không chỉ Đông Phương Trường Nguyệt một mình tới, ngay cả Nhiếp Hoài Tang cũng theo xuất hiện. Có chăng là lúc Tự San đến tìm, tình cờ Nhiếp Hoài Tang cũng ở đó, hắn nằng nặc đòi đi theo nàng tới để xem tình trạng của ca ca mình. May mà hắn không còn hơi sức để tâm tới, nên không thấy được y e dè đối diện hắn.

Đông Phương Trường Nguyệt mắc một đầu sợi chỉ bạc vào cổ tay Nhiếp Minh Quyết, đầu còn lại do chính nàng cầm giữ. Một hồi sau, hai mày của nàng ta hơi cau lại.

Nhiếp Hoài Tang nấc một tiếng, lóng ngóng hỏi “Sao rồi? Ca ca ta làm sao rồi!”.

Đông Phương Trường Nguyệt trầm ngâm một chút rồi nói “Cũng may Linh Bảo Thiên Tôn trước phong ấn hết kỳ kinh bát mạch, nếu không hiện tại độc đã theo kinh mạch tới tim, hắn giờ nãy đã vô phương cứu chữa”.

Thông Thiên giáo chủ thoáng thở phào một hơi, vuốt chòm râu dài, nói “Bản tọa không rành y thuật, nhưng cũng biết sơ sơ vài phương thức, vừa hay có thể áp dụng”.

Nhiếp Hoài Tang nôn nóng “Vậy bây giờ ca ca ta đã ổn chưa?”.

Đông Phương Trường Nguyệt lắc đầu “Vẫn chưa. Độc tố tuy kịp thời ngăn chặn không cho đến tim, nhưng hầu hết kinh mạch đều bị thấm độc, nếu không đẩy hết độc tố ra, e là nó sẽ dồn ứ lại rồi bùng phát, chừng đó…..”.

Những chữ sau, nàng ta ngập ngừng không nói, nhưng những người có mặt đều biết hết. Nhiếp Hoài Tang nước mắt ngắn dài không khóc thành tiếng ở bên giường. Lam Hi Thần cũng quên cả thở, đến gần gương mặt Nhiếp Minh Quyết, dụi dụi vào bờ má của hắn, chỉ hy vọng cảm nhận được hơi thở của hắn vẫn cò, dù là yếu ớt đến đâu.

Thông Thiên giáo chủ hỏi “Tuệ Trang trưởng công chúa, liệu còn cách cứu được hắn không? Hắn tuyệt đối không thể chết được”.

Đông Phương Trường Nguyệt có chút khó hiểu “Linh Bảo Thiên Tôn, đối với đệ đệ của hắn thì ta không lạ, nhưng vì sao ngươi cũng nhất mực phải cứu hắn?”.

Thông Thiên giáo chủ nhíu mày nhìn nàng một lúc, sau đó đạm mạc nói “Ta cứu hắn, bởi vì mệnh cách của hắn đối với tất cả những gì hiện diện trong Càn Khôn Thiên Địa này rất quan trọng”.

Câu nói nửa úp nửa mở này khiến cho Đông Phương Trường Nguyệt ngẩn ra một lúc. Nhiếp Hoài Tang cũng không đợi nàng ta thấu triệt, rơm rớm nước mắt “Trưởng công chúa, ta cầu xin ngươi, ta chỉ có một ca ca này. Ngươi đã cứu hắn một lần, cứu thêm lần nữa cũng không quá mà!”.

Đông Phương Trường Nguyệt thở dài “Không phải ta không muốn cứu, chỉ là hiện tại không có thuốc dẫn”.
Thông Thiên giáo chủ nói “Thuốc dẫn?”.

Đông Phương Trường Nguyệt nói “Tuy rằng ta có Thần Nông đỉnh luyện ra bách dược, nhưng phàm cái gì cũng phải có vật dẫn truyền tải mới phát huy công dụng của nó. Nhiếp Minh Quyết trúng phải khí độc của Kim Ngao thú, vật này hệ Thủy, mà tất cả những dược của ta lại là hệ Mộc. Theo lý mà nói, Thủy sinh Mộc, nếu dùng thuốc của Thần Nông đỉnh, gặp phải khí độc kia chẳng những không trị được mà còn khiến cho Mộc tính phát sinh một loại dị thể, nhẹ thì dược tính đi vào có mà như không, nặng thì khiến cho thủy độc kia đã mạnh càng thêm mạnh. Tóm lại, để ngăn cách Thủy sinh Mộc, cần phải lấy vật hệ Thổ ở giữa làm trung tâm điều hòa hai hệ Thủy – Mộc trong người hắn”.

Thông Thiên giáo chủ nói “Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy. Vừa ngăn dược liệu phát sinh dị biến vừa ngăn thủy độc xung đột với dược liệu. Quả là thần kỳ! Ngũ hành tương sinh tương khắc này do Ma Tổ La Hầu sáng chế, năm xưa ngoại trừ sư tôn của ta công nhận, những kẻ khác đều cho là điên rồ, lại không biết nó lại thần diệu như vậy! Tuệ Trang trưởng công chúa cũng thật là đệ nhất ma y, bản tọa cảm thấy Hoa Đà tiên sư cũng phải thua kém ngươi ba phần”.
Đông Phương Trường Nguyệt nói “Thiên Tôn quá khen!”.

Tự San bấy giờ mới lên tiếng “Nhưng mà vật hệ Thổ kia là gì? Ở đâu? Hệ Thổ thì chẳng phải là đất đá sao? Đất đá cũng có thể làm thuốc à?”.

Đông Phương Trường Nguyệt nói “Vạn vật trong trời đất này từ hỗn độn xuất hiện, đều sẽ có công dụng của riêng nó”.

Nhiếp Hoài Tang nói “Vậy thứ đó là gì?”.

Đông Phương Trường Nguyệt nói “Ở Bắc hải có một dãy gồm mười chín ngọn núi, núi cao nhất là Vô Tích sơn, trên đỉnh của Vô Tích sơn có một loại cỏ gọi là Thảo Hồn Thạch. Vật này tuy gọi là thảo mộc nhưng thực chất là thuộc mệnh Thổ, bởi nó quanh năm ẩn thân trong các đá, hấp thụ linh khí trong đá mà sinh sống. Chỉ cần lấy được Thảo Hồn Thạch về, những chuyện còn lại đều dễ như trở bàn tay”.

Lam Hi Thần mới đầu có một tia vui mừng, nhưng sau đó cảm thấy trong lời nói của nàng ta ẩn ẩn hàm ý. Bởi vì câu cuối cùng “dễ như trở bàn tay” đang âm chỉ ý trước, lấy Thảo Hồn Thạch sẽ vô cùng khó khăn.
Nhiếp Hoài Tang đứng dậy lau nước mắt, nghiêm túc nói “Từ đây đến Bắc Hải có xa không? Ta sẽ đích thân tới đó lấy”.

Đông Phương Trường Nguyệt nhàn nhạt nói “Ta biết ngươi nôn nóng muốn cứu ca ca, nhưng đường tới đó xa xôi thì không nói, cái quan trọng là đến được đỉnh Vô Tích, lấy được Thảo Hồn Thạch hay không mới là chủ yếu”.

Nhiếp Hoài Tang hồ nghi “Chẳng lẽ có gì khó khăn?”.

Đông Phương Trường Nguyệt nói “Mười chín ngọn núi của Bắc hải do một sơn thần cai quản, ấy là Du Sơn Thần*. Ông ta tính tình cổ quái không nói, lại còn vô cùng keo kiệt không thích ai lấy bất cứ thứ gì nằm trong tầm mắt của mình, nên muốn lấy được vật ở mười chín núi ấy dù là một ngọn cỏ cũng là điều không tưởng, càng huống gì Thảo Hồn Thạch là cỏ quý chứ?”.

*Du Sơn Thần: thần thú xuất hiện trong Sơn Hải Kinh, là vị thần mình người đầu dê.
Nhiếp Hoài Tang mím môi, siết chặt tay “Ta nhất định phải lấy được, dù có đổi bằng mạng của ta thì cũng phải đem về”.

Thấy hắn kiên quyết như vậy, Đông Phương Trường Nguyệt nhìn qua Thông Thiên giáo chủ, lão khẽ trầm ngâm một lúc rồi quay qua phân phó “Tự San, ngươi chuẩn bị thuyền rồi đưa hắn tới Vô Tích Sơn đi”.

Tự San vội cung tay “Dạ” rồi lập tức lui ra, Nhiếp Hoài Tang cũng không đợi lâu mà tiếp bước theo.

Lam Hi Thần từ trên giường nhảy xuống, trong lòng cũng không thể yên mà ngoái đầu nhìn lại Nhiếp Minh Quyết vẫn đang nằm trên giường, sau đó một mạch chạy xuống núi.

Mắt thấy Tự San chuẩn bị khua mái chèo, Lam Hi Thần liền phóng ngay lên thuyền.

Tự San kinh ngạc “Tiểu Lam! Ngươi nhảy tới chỗ này làm gì?”.

Lam Hi Thần len lén nhìn qua, chỉ về phía đỉnh núi Tử Chi, kế đó chỉ qua Nhiếp Hoài Tang đang ngồi ở đầu thuyền, rồi lại chỉ vào chính mình.
May thay Tự San nghiệm một lúc cũng hiểu được, liền hỏi “Ngươi cũng muốn theo chúng ta?”.

Lam Hi Thần mừng rỡ gật đầu lia lịa.

Tự San vỗ vỗ đầu, nói “Thôi nào, ngươi tốt nhất cứ ở lại là hơn! Bọn ta đi tìm dược cứu chủ nhân ngươi, chứ không phải đi chơi đâu”.

Cậu ta toan xách Lam Hi Thần ném lên bờ, y liền nhanh chóng lùi lại, thuyền lảo đảo khiến ngã lăn đến cạnh chân Nhiếp Hoài Tang. Hắn không biết tiểu hồ ly trước mắt là Lam Hi Thần, liền đưa tay xoa đầu y, hỏi “Con vật này ở đâu ra vậy?”.

Tự San thấy Lam Hi Thần bám dính lấy mạn thuyền đối diện tỏ ý nhất quyết phải đi theo, liền cầm mái chèo bắt đầu khua, thở dài “Là tiểu hồ ly mà ca ca ngươi nhặt về nuôi cách đây không lâu”.

Nhiếp Hoài Tang ồ một tiếng, không báo trước mà nhấc Lam Hi Thần lên xem xét. Y một thân run rẩy. Mừng là hắn không biết hắn đang bế chẳng phải một tiểu hồ ly, mà là người hắn rất không thích.
Thuyền độc mộc cứ thế rẽ sóng đi ra biển lớn. Tự San biết thời gian đang rất gấp rút nên cũng không ra vẻ nhẩn nhơ vừa chèo vừa ngắm cảnh, trái lại mỗi động tác chèo còn thêm vào một chút pháp thuật khiến cho thuyền đi nhanh hơn trên  mặt biển. Vào lúc hoàng hôn, bọn họ cập bến vào một hòn đảo.

Tự San nói “Đây rồi! Kia là Vô Tích Sơn, một trong thập cửu trùng sơn của Bắc hải”.

Nhiếp Hoài Tang vội vàng bước xuống trước, ngẩn lên nhìn đỉnh của hòn núi trước mặt, nắm chặt cây quạt trong tay, lẩm bẩm “Ta nhất định phải lấy được Thảo Hồn Thạch”.

Tự San hai ba cái quấn sơ sơ dây cột thuyền vào một cái cây gần đó, kế đó vẫy tay, nói “Ngươi không đợi ta đi cùng sao?”.

Nhiếp Hoài Tang không quay lại mà chỉ nói “Người cần cứu là ca ca ta, để ta tự mình lấy là được rồi”.
Tự San nhún vai “Được thôi! Định đi theo giúp ngươi mà ngươi đã nói vậy thì ta ở đây ngủ một giấc trước, khi nào về thì gọi ta. Mong là ngươi sẽ thuyết phục được Du Sơn Thần khó tính kia. Tiểu Lam ngươi có muốn ngủ…… Tiểu Lam, ngươi chạy đi đâu đó?”.

Bỏ lại Tự San một mình nằm trên thuyền, Lam Hi Thần chạy theo chân Nhiếp Hoài Tang. Thứ nhất y nghĩ ít ra đi theo hắn biết đâu sẽ giúp được hắn việc gì đó. Thứ hai Nhiếp Minh Quyết gặp nguy hiểm là do y mà ra, y không thể ngồi yên một chỗ.

Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy y chạy theo, có hơi ngạc nhiên “Tại sao ngươi không ở trên thuyền?”.

Lam Hi Thần không biết trả lời thế nào, cũng không dám tùy tiện viết ra đất nên chỉ có thể cúi đầu, cụp tai gật gật.

Nhiếp Hoài Tang thở dài, vừa đi vừa hỏi “Bình thưởng hẳn là đại ca đối xử tốt với ngươi lắm, cho nên ngươi mới theo ta tìm thuốc cứu hắn?”.
Lam Hi Thần cũng vừa đi vừa kêu một tiếng, coi như đáp lại lời hắn.

Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên cười lạnh “Quả nhiên trên đời này có câu: cứu vật vật trả ơn, giúp nhân nhân trả oán! Một tiểu hồ ly chỉ vô tình được cứu mà còn biết liều lĩnh đi cứu ngược lại. Thế mà có những người nào đó, đại ca ta dùng nhân nghĩa thậm chí dùng chân tình đối đãi, kết cục thì bị hại ngược lại vô cùng thê thảm!”.

Lam Hi Thần khẽ hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy da đầu tê rần rần.

Cả hai cứ im lặng mà đi, tới một bờ vực thì dừng lại. Bên dưới bờ vực là vực sâu không thấy đáy, bên kia là một bờ vực khác với một vùng cây xanh hoa hồng cỏ trắng, tựa như một khu rừng sông động. Cả hai bờ vực được nối với nhau bằng một cây cầu dây chông chênh yếu ớt. Mà bờ bực đối diện đó có nhiều vách đá dựng đứng lên trời, trên bề mặt vách đá lại có những ngọn cỏ xanh biếc mượt mà mọc lồi lõm.
Thảo Hồn Thạch.

Nhiếp Hoài Tang lẫn Lam Hi Thần đều vui mừng, muốn nhanh qua bên kia hái cỏ về, ai ngờ Nhiếp Hoài Tang vừa đặt chân lên tấm ván lót cầu, tấm ván đó đã kêu răng rắc rồi vỡ nát thành từng mảnh rơi xuống vực. Lam Hi Thần cho là trọng lượng của Nhiếp Hoài Tang quá nặng nên chính mình thử bước lên, ai ngờ thân thể hồ ly nhỏ bé chỉ đáng năm cân thịt mà cũng làm một tấm ván vỡ nát, suýt chút nữa Lam Hi Thần cũng rơi xuống vực.

Cây cầu này quá cũ kỹ, quá yếu ớt. Nếu mà bình thường chắc y đã ngự kiếm bay qua đó hái cho nhanh, nhưng mà hiện tại thì không thể, còn Nhiếp Hoài Tang, không mang theo đao kiếm nên phương án này coi như bỏ.

Đang loay hoay không biết làm sao để qua bên đó, Nhiếp Hoài Tang bung rộng quạt ra, ném mạnh bay qua bờ bên kia. Lam Hi Thần tuy không hiểu nhưng cũng biết hắn đang có tính toán gì đó. Ai ngờ quạt mới vừa bay tới mép bờ, một luồng kết giới màu vàng xuất hiện đánh bật chiếc quạt bay ngược trở về. Nhiếp Hoài Tang vừa hay chụp kịp, còn chưa định thần thì một thân ảnh từ trên đáp xuống ngay trước mặt hai người. Cả hai kinh hách lùi lại mấy bước, sau đó mới nhìn rõ được cái gì đang hiện trước mắt.
Một thân áo nâu, tay chống gậy gỗ dài, mình người đầu dê, đôi mắt vô cùng lạnh băng, hỏi “Các ngươi là kẻ nào? Tại sao dám tới đây quấy phá bản thần?”.

Nhiếp Hoài Tang cố trấn tĩnh một chút mới dợm bước tiên lên, cung kính đáp “Xin Sơn thần thứ cho tội mạo phạm, chỉ vì nôn nóng muốn cứu anh ta đang bị trúng độc, mà độc này chỉ có Thảo Hồn Thạch mới trị được. Mong Sơn thần thông cảm, cũng xin Sơn thần ban cho ít cỏ kia để ta mang về cứu người”.

Du Sơn thần cười lạnh “Đã to gan tới mà không xin phép, lại còn muốn lấy cỏ của bản thần, đâu có dễ như vậy? Ngươi nếu muốn toàn mạng thì nhân lúc bản thần còn chưa nổi cáu thì hãy mau biến đi”.

Du Sơn thần này quả nhiên tính khí khó chiều.

Nhiếp Hoài Tang vẫn không chịu thua “Nếu như đã cầu xin mà không được, vậy ta cũng không cần kiêng dè nữa. Hôm nay ta nhất định phải lấy được Thảo Hồn Thạch”.
Du Sơn thần cười lớn “Được thôi! Trừ phi ngươi bước qua xác của ta!”.

Lời vừa dứt, hàng tá dây leo từ trên chiếc gậy gỗ tuôn ra, nhằm hướng Nhiếp Hoài Tang mà phóng tới. Hắn hơi mím môi, đem chiếc quạt trên tay vung ngang một đường, viền quạt tựa như lưỡi kiếm không chút lưu tình chém đứt mấy dây leo kia chỉ trong một cái chớp mắt. Dây leo vừa đứt, một tràng chất dịch màu lục từ trên trút xuống. Nhiếp Hoài Tang cũng không chậm chạp, trực tiếp quạt một cái đã quạt bay đống dịch nhầy đó.

Du Sơn thần trợn mắt “Sao lại như vậy được?”.

Nhiếp Hoài Tang gập mạnh chiếc quạt, lạnh lùng nói “Nếu như ngươi chỉ có như vậy thì cảm phiền lui ra một bên. Ta hiện tại đang rất….”.

Hắn còn chưa nói hết câu, một tiếng “chát” thật chói tai vang lên. Chỉ một phút sơ ý, một dây gai từ phía sau đánh bay hắn ngã bay ra đất. Chiếc quạt trên tay cũng vị thế mà rơi ra, nằm lăn lóc ở một góc.
Du Sơn thần cười lớn “Tội ghê chưa? Đúng là phàm phu ếch ngồi đáy giếng! Ta đây như thế nào mà lại có chút bản lĩnh đó?”. Rồi gã búng tay một cái, ba bốn dây leo lập tức quấn chặt lấy Nhiếp Hoài Tang treo thẳng lên. Đột nhiên mỗi dây leo tự động tách ra làm hai thân để đổ chất dịch màu lục như lúc nãy làm ướt khắp người hắn.

Nhiếp Hoài Tang cố vùng vẫy “Cái thứ gì thế này?”.

Du Sơn thần cười lớn “Đây là nhựa mây. Lũ kiến rừng ở đây thích nhất là chất nhựa này. Bọn chúng thường đục khoét những thân cây mây để hút cạn nhựa cây. Bây giờ ta tẩm hương ngươi bằng nhựa mây, chỉ chốc lát nữa thôi lũ kiến rừng kia sẽ mò đến, khỏi phải nói cũng biết, sau đó ngươi sẽ trở  thành một bộ xương khô”.

Nhiếp Hoài Tang nghiến răng, cả người hắn run lên không biết vì sợ hay vì tức giận.
Mà Lam Hi Thần từ nãy đến giờ vẫn ở trong bụi cây gần đó, y vốn muốn tìm cách đem chiếc quạt kia đưa cho hắn để phản đòn, bất giác hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt liếc sang y, miệng mấy máy khẩu ngữ “Ta trông cậy vào ngươi”.

Tags: truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) online, Chương 97: Tày gang (tam). Truyện Ma Đạo Tình Kiếp (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 97