Dark?

Chương 219: 219: Khế Ước Không Biết Xấu Hổ

A+ A-

Đã giải quyết?
Với ý này, vậy thật sự đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Nhưng mặc kệ bọn họ nói bóng nói gió, Vệ Giới vẫn mặt đơ, một câu nói nhảm cũng không muốn nói.
Quan tâm đến chuyện khác với mấy người kia, huynh muội Linh gia càng thêm lo lắng cho muội muội của mình.
“Diên Nhi nhà ta không sao chứ?”
Vệ Giới hững hờ gặm thịt trong tay, mí mắt cũng không nhấc: “Nàng ta? Hiện tại nàng ta sống rất thoải mái ấy!”
Linh Vận nháy mắt mấy cái.

Thoải mái? Tình huống gì thế này? Tại sao nghe mấy từ này lại có mùi không đúng?
Cả Linh Dực cũng cũng buồn bực với lời nói thâm ý này.

Khi hai huynh muội muốn tiến một bước hỏi thăm, Vệ Giới lại đột nhiên đứng người lên, hờ hững liếc mắt một vòng: “Trong nửa tháng, nhất định phải kết thúc.”
Vứt lại câu này, hắn quay người vào trong rừng, không để ý đến tâm tình người khác như thế nào.
“Ta không nghe lầm chứ? Nửa tháng? Thời gian có phải quá gấp không? Này, ngươi đừng đi, giải thích rõ ràng đã.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao phải trong vòng nửa tháng chứ?”
Nhưng trả lời bọn họ lại hoàn toàn yên tĩnh.
“Các ngươi còn thiếu bao nhiêu tinh hạch?”
Lúc trước thời điểm họ vào khu rừng này đã bị quy định.

Mỗi người một trăm viên tinh hạch, không hạn chế đẳng cấp.
Mặc dù không hạn chế đẳng cấp, nhưng đối với đám người tu luyện ở đại lục Tứ Phương, loại khiêu chiến này không hề dễ dàng.
Thú trong này, mỗi con đều giống như thành tinh.

Có đôi khi chỉ một con ma thú cấp thấp, bọn họ phải nằm vùng mấy ngày mới có thể bắt được.
Vốn thời gian đã không đủ dùng, hiện tại Vệ Giới lại hạ lệnh như vậy.

Việc này, không phải là gây khó dễ cho người ta thì là cái gì?

Linh Vận tội nghiệp vươn ra tay, mười mấy viên tinh thạch đủ mọi màu sắc tinh hạch cứ thế hiện ra ở trước mặt mọi người, vẻ mặt cầu xin: “Ta mới mười tám viên.

Nửa tháng còn lại bắt ta có đủ tám mươi hai viên.

Cái này, cái này không phải là muốn cái mạng già của ta à!”
Đừng nói Linh Vận đáng thương, Linh Dực cũng không mạnh hơn nhiều gì, “Muội mười tám, ta mới hai mươi sáu, nhiều hơn muội không được bao nhiêu.

Thời gian nửa tháng, thật sự hơi khó khăn.”
“Hiện tại mảnh khu vực này đã không có thú cấp thấp rồi.

Nếu chúng ta muốn trong thời gian ngắn nhất thu hoạch được càng nhiều tinh hạch, xem ra, chỉ có một cách…”
Chiến tích những người khác cũng đều chỉ hơn Linh Dực trên dưới mười viên.

Cứ theo đà này, thời gian nửa tháng, đừng nói hoàn thành một trăm viên, năm mươi viên đã là kỳ tích.
Nhưng càng lên cao, nguy hiểm tiềm ẩn cũng càng cao.

Tiếp tục như vậy, nguy hiểm họ phải chịu sẽ lớn hơn rất nhiều.
Mặc dù sẽ không trí mạng, nhưng vì đã có mệnh lệnh, cứ bán mạng như vậy, có đáng giá không?
Đúng, không ai yêu cầu phải theo mệnh lệnh.
Lúc trước lệnh của Công Tử Diễn, thật ra rất tùy ý.
“Các ngươi là nhân tài mới nổi của mảnh đất này, tương lai phải đối đầu với khiêu chiến sẽ không dễ như lần này.

Ta có thể cứu được các ngươi một lần, cũng không cứu được mười lần.

Dãy núi Hắc Tác này, không chỉ đại lục Tứ Phương, mà không ít cao thủ ở Long đế quốc cũng coi nó là thánh địa tu luyện.

Bây giờ ta vứt các ngươi ở đây.

Các ngươi muốn ở đây nhận lấy khiêu chiến, ở chỗ này tiếp tục chờ đợi, đàng hoàng hoàn thành khiêu chiến một trăm viên tinh hạch.

Tinh hạch không hạn chế đẳng cấp, góp đủ một trăm viên, bản thiếu sẽ dựa theo đẳng cấp những tinh hạch này, cho các ngươi đổi lấy số lượng thuốc hoặc binh khí tương đương.

Nếu như các ngươi không tiếp tục kiên trì được, hoặc là nửa đường bị thương, đều có thể rời khỏi.

Cơ hội cũng chỉ có một lần, lựa chọn thế nào, các ngươi tự quyết định.”
Công Tử Diễn, không thể nghi ngờ, đã kích động khát vọng thắng bại của đám người tu luyện.

Nhưng tương tự, cũng có một vài người ôm thái độ muốn thử một chút rồi tới đây, ví dụ như Ly Thiên Tuyết đẳng cấp thấp.
Giống như Linh Dực, Hoa Mậu, Ngọc Ngân, bọn họ là thiếu niên anh tài ở đại lục Tứ Phương đã có nhiều thành tựu, đương nhiên sẽ không tùy tiện rời khỏi nơi này.
Dựa theo Công Tử Diễn nói, lần đến ngọn núi Hắc Tác này, nói không chừng là lần tu luyện mà họ khó có được, sao có thể không trân trọng chứ?
Cho nên, bất kể khó khăn như thế nào, điều kiện gian nan như thế nào, từng người bọn họ, đều chịu cho tới hiện tại.
Thế nhưng, tại thời điểm nhiệt tình bọn họ tăng vọt, chuẩn bị làm một vố lớn, Vệ Giới lại vứt cho họ giới hạn thời gian.

Việc này ít nhiều khiến họ há mồm trợn mắt.
Nửa tháng, hoàn thành gần hơn tám mươi viên tinh hạch, việc này quá khó khăn rồi?
Những ngày qua, họ có thể có được những tinh hạch này là bởi bây giờ vị trí Địa Cực chính là khu vực an toàn mà thú ở đẳng cấp thấp hoạt động.

Chỉ là vượt qua khu vực này, đứng trước thách thức, cũng không phải là việc bọn họ có thể tưởng tượng ra được.
“Số lượng thú ở vùng này đã không nhiều.

Để hoàn thành mục tiêu trong nửa tháng, vậy chúng ta nhất định phải đến chỗ cao hơn.”
Như Ngọc Ngân nói, sau khi suy nghĩ điều kiện của mình, chớp mắt, tất cả mọi người ai nấy đều trầm mặc.
“Cái này làm khó các ngươi? Chỉ là nửa tháng mà thôi, chỉ là lên trên một chút mà thôi, làm sao, sợ? Sợ thì cút xuống núi cho ta, rảnh ở đây gì chứ?”
Chẳng biết lúc nào, Thẩm Tứ, Hàn Tẫn, Hàn Thạc đi từ trong rừng tới.

Đều ngoài ý muốn chính là, ba người đều là dáng vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng lời Thẩm Tứ nói vừa rồi đã khiến đám Ngọc Ngân cảm thấy xấu hổ.
Hoa Mậu tức giận liếc hắn một chút, “Ngươi biết gì chứ? Bọn ta đây mà là sợ sao? Bọn ta lo lắng là không biết có kiếm ra thứ gì không hay đã bị thú cao cấp thú giết chết.

Ngươi cho rằng đường phía trên đi dễ lắm à?”
Mặc dù cố gắng như vậy rồi, trong số bọn họ, đại đa số đều đã đột phá võ vương, nhưng kiềm chế một cấp cuối cùng không tấn thăng, cũng là cân nhắc rất nhiều phương diện.

Nhưng trình độ như vậy, chả là cái đinh trong mắt thú hồng giai này.
Đúng.

Trong rừng này có nhiều cao thủ ẩn mình, nhưng ai có thể đoán trước, khi nào bọn họ sẽ xuất hiện, cản lại đòn chí mạng cho ngươi?
Chính là bởi vì có nhiều phương diện cần cân nhắc như vậy, cho nên bọn họ mới do dự.

Nếu như thật sự sợ chết thì lúc trước cũng sẽ không ở lại.
“Các ngươi không thử một chút, làm sao biết mình chắc chắn sẽ gặp phải thú cao cấp chứ?”
Thẩm Tứ lành lạnh lướt qua Hoa Mậu, đột nhiên một vệt sáng hiện lên, ở trước mặt bọn họ thình lình xuất hiện một con nai đầu bảy sắc, Thất Thải.

Ánh sáng óng ánh tản ra trong tròng mắt kia khiến Linh Vận nhỏ dãi nhìn: “Trời ạ.

Đẳng cấp con Thất Thải này lại là… hoàng giai? Thẩm Tứ, có phải là hoàng giai không?”
Thời điểm nó vừa mới xuất hiện, rõ ràng có một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ.
Đây không phải hoàng giai linh thú thì là cái gì?
“Đúng, không sai.

Nó chính là Thất Thải, không chỉ hoàng giai, hơn nữa còn là bá giả trong các thú, linh thú!”
Cái tên này thế mà cứ thả ra như thế?
Điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ con Thất Thải này đã ký khế ước với Thẩm Tứ!
Tên này đã làm thế nào lại làm được?
“Thấy chưa? Con này chính là hoàng giai linh thú tiểu gia ta vừa mới đi săn có được.

Thực lực tiểu gia ta, các ngươi biết chứ? Gia có thể làm được, các ngươi sao lại tự coi nhẹ mình như vậy? Còn không tranh thủ thời gian đi săn rồi hoàn thành nhiệm vụ đi?”
Thẩm Tứ như đuổi ruồi mà xua đám cạnh mình.

Bụng hắn đã sớm đói đến kêu vang, nào còn chú ý đến dáng vẻ Thẩm đại gia hắn, đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí tấn công Độc Giác thú đã sớm bị nướng chín, bị ăn chưa được nhiều kia.
Đi cùng hắn còn có huynh đệ Hàn gia, mặc dù từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, nhưng đối mặt đồ ăn ngon, không nghi ngờ gì, cũng không mời mà ngồi, bắt đầu ăn.

Đám người còn lại, đều cực kỳ giật mình, nhất là Hoa Mậu quen thuộc bọn họ, càng hoài nghi ý của Thẩm Tứ.
“Huynh ấy, đùa ta chứ.

Huynh đẳng cấp gì? Con nai này đẳng cấp gì? Huynh thế mà nói huynh ký khế ước với nó? Làm sao huynh làm được?”
Lúc này Thẩm Tứ, miệng đầy mỡ, trong mắt cũng chỉ có mỹ vĩ là thịt nướng trong tay, đối với chất vấn của Hoa Mậu, hắn lựa chọn không để ý đến.
Hoàn toàn không chú ý đến huynh đệ họ Hàn ở một bên, khi nghe Hoa Mậu truy hỏi, không ngừng giật giật khóe mắt.
Dựa vào cái gì?
Hừ.

Nếu bàn về hèn hạ vô sỉ thật sự, trên đời này chỉ sợ không ai hơn được vị Thẩm đại gia này.
Hắn tìm thời gian nào không tìm, hết lần này tới lần khác tìm người ta và hươu cái đang quần nhau đến mức thăng hoa, bộp một tiếng xuất hiện, không để ý người ta có muốn hay không, cưỡng ép nó hoàn thành khế ước.

Hại vị nai con trẻ tuổi nóng tính này lúc đó cũng rớt nước mắt.
Nếu như không phải khế ước đã thành, con nai nhỏ sẽ giẫm chết tươi Thẩm Tứ mới có thể diệt đi mối hận trong lòng!
Sau đó hỏi hắn, hắn thế mà còn to tiếng không biết thẹn nói, tiểu gia ta đã nhìn chằm chằm con nai này mấy ngày.

Bây giờ thật vất vả tìm được một cơ hội như thế, sao gia có thể tuỳ tiện bỏ qua?
Mặc kệ hắn hèn hạ hay không hèn hạ, chỉ cần ký khế ước được, dù là lại hèn hạ cũng đáng.
Bởi vì khuyết điểm duy nhất của con Thất Thải này là ở thời điểm giao hoan sẽ tự giác giảm đẳng cấp của mình xuống.

Không chỉ có như thế, tất cả khả năng phòng bị sẽ yếu đi, cho dù hắn tấn công, chỉ cần không hoàn thành, nai nhỏ sẽ không có khả năng khôi phục lại đẳng cấp.
Cơ hội tốt như vậy nếu hắn không lợi dụng, hắn không được gọi là Thẩm Tứ, được chứ?
Bây giờ nhớ tới, huynh đệ họ Hàn vẫn không khỏi đỏ mặt.

Mẹ nó, quá mất mặt!
Đừng nhìn lúc này nó yên tĩnh như cháu trai, không thấy nai nhỏ người ta mặt mũi tràn đầy bất mãn, một mặt ghét bỏ ngạo kiều hả?
Hắn quá xấu hổ để mở miệng nói.

Nếu nai nhỏ có thể nói, không biết Thẩm Tứ còn mất mặt ở xó xỉnh nào nữa.
Hắn thế mà còn có mặt mũi ở trước mặt nó khoe khoang, cũng không sợ hươu cái của nó lại lần nữa thấy hắn, lột da hắn lúc sống sờ sờ hay sao.
Ai bảo hắn không biết tốt xấu hủy đi lần đầu tiên của người ta như thế?
Quả thực lý nào lại như vậy!

Chương 219: 219: Khế Ước Không Biết Xấu Hổ

A+ A-

Đã giải quyết?
Với ý này, vậy thật sự đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Nhưng mặc kệ bọn họ nói bóng nói gió, Vệ Giới vẫn mặt đơ, một câu nói nhảm cũng không muốn nói.
Quan tâm đến chuyện khác với mấy người kia, huynh muội Linh gia càng thêm lo lắng cho muội muội của mình.
“Diên Nhi nhà ta không sao chứ?”
Vệ Giới hững hờ gặm thịt trong tay, mí mắt cũng không nhấc: “Nàng ta? Hiện tại nàng ta sống rất thoải mái ấy!”
Linh Vận nháy mắt mấy cái.

Thoải mái? Tình huống gì thế này? Tại sao nghe mấy từ này lại có mùi không đúng?
Cả Linh Dực cũng cũng buồn bực với lời nói thâm ý này.

Khi hai huynh muội muốn tiến một bước hỏi thăm, Vệ Giới lại đột nhiên đứng người lên, hờ hững liếc mắt một vòng: “Trong nửa tháng, nhất định phải kết thúc.”
Vứt lại câu này, hắn quay người vào trong rừng, không để ý đến tâm tình người khác như thế nào.
“Ta không nghe lầm chứ? Nửa tháng? Thời gian có phải quá gấp không? Này, ngươi đừng đi, giải thích rõ ràng đã.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao phải trong vòng nửa tháng chứ?”
Nhưng trả lời bọn họ lại hoàn toàn yên tĩnh.
“Các ngươi còn thiếu bao nhiêu tinh hạch?”
Lúc trước thời điểm họ vào khu rừng này đã bị quy định.

Mỗi người một trăm viên tinh hạch, không hạn chế đẳng cấp.
Mặc dù không hạn chế đẳng cấp, nhưng đối với đám người tu luyện ở đại lục Tứ Phương, loại khiêu chiến này không hề dễ dàng.
Thú trong này, mỗi con đều giống như thành tinh.

Có đôi khi chỉ một con ma thú cấp thấp, bọn họ phải nằm vùng mấy ngày mới có thể bắt được.
Vốn thời gian đã không đủ dùng, hiện tại Vệ Giới lại hạ lệnh như vậy.

Việc này, không phải là gây khó dễ cho người ta thì là cái gì?

Linh Vận tội nghiệp vươn ra tay, mười mấy viên tinh thạch đủ mọi màu sắc tinh hạch cứ thế hiện ra ở trước mặt mọi người, vẻ mặt cầu xin: “Ta mới mười tám viên.

Nửa tháng còn lại bắt ta có đủ tám mươi hai viên.

Cái này, cái này không phải là muốn cái mạng già của ta à!”
Đừng nói Linh Vận đáng thương, Linh Dực cũng không mạnh hơn nhiều gì, “Muội mười tám, ta mới hai mươi sáu, nhiều hơn muội không được bao nhiêu.

Thời gian nửa tháng, thật sự hơi khó khăn.”
“Hiện tại mảnh khu vực này đã không có thú cấp thấp rồi.

Nếu chúng ta muốn trong thời gian ngắn nhất thu hoạch được càng nhiều tinh hạch, xem ra, chỉ có một cách…”
Chiến tích những người khác cũng đều chỉ hơn Linh Dực trên dưới mười viên.

Cứ theo đà này, thời gian nửa tháng, đừng nói hoàn thành một trăm viên, năm mươi viên đã là kỳ tích.
Nhưng càng lên cao, nguy hiểm tiềm ẩn cũng càng cao.

Tiếp tục như vậy, nguy hiểm họ phải chịu sẽ lớn hơn rất nhiều.
Mặc dù sẽ không trí mạng, nhưng vì đã có mệnh lệnh, cứ bán mạng như vậy, có đáng giá không?
Đúng, không ai yêu cầu phải theo mệnh lệnh.
Lúc trước lệnh của Công Tử Diễn, thật ra rất tùy ý.
“Các ngươi là nhân tài mới nổi của mảnh đất này, tương lai phải đối đầu với khiêu chiến sẽ không dễ như lần này.

Ta có thể cứu được các ngươi một lần, cũng không cứu được mười lần.

Dãy núi Hắc Tác này, không chỉ đại lục Tứ Phương, mà không ít cao thủ ở Long đế quốc cũng coi nó là thánh địa tu luyện.

Bây giờ ta vứt các ngươi ở đây.

Các ngươi muốn ở đây nhận lấy khiêu chiến, ở chỗ này tiếp tục chờ đợi, đàng hoàng hoàn thành khiêu chiến một trăm viên tinh hạch.

Tinh hạch không hạn chế đẳng cấp, góp đủ một trăm viên, bản thiếu sẽ dựa theo đẳng cấp những tinh hạch này, cho các ngươi đổi lấy số lượng thuốc hoặc binh khí tương đương.

Nếu như các ngươi không tiếp tục kiên trì được, hoặc là nửa đường bị thương, đều có thể rời khỏi.

Cơ hội cũng chỉ có một lần, lựa chọn thế nào, các ngươi tự quyết định.”
Công Tử Diễn, không thể nghi ngờ, đã kích động khát vọng thắng bại của đám người tu luyện.

Nhưng tương tự, cũng có một vài người ôm thái độ muốn thử một chút rồi tới đây, ví dụ như Ly Thiên Tuyết đẳng cấp thấp.
Giống như Linh Dực, Hoa Mậu, Ngọc Ngân, bọn họ là thiếu niên anh tài ở đại lục Tứ Phương đã có nhiều thành tựu, đương nhiên sẽ không tùy tiện rời khỏi nơi này.
Dựa theo Công Tử Diễn nói, lần đến ngọn núi Hắc Tác này, nói không chừng là lần tu luyện mà họ khó có được, sao có thể không trân trọng chứ?
Cho nên, bất kể khó khăn như thế nào, điều kiện gian nan như thế nào, từng người bọn họ, đều chịu cho tới hiện tại.
Thế nhưng, tại thời điểm nhiệt tình bọn họ tăng vọt, chuẩn bị làm một vố lớn, Vệ Giới lại vứt cho họ giới hạn thời gian.

Việc này ít nhiều khiến họ há mồm trợn mắt.
Nửa tháng, hoàn thành gần hơn tám mươi viên tinh hạch, việc này quá khó khăn rồi?
Những ngày qua, họ có thể có được những tinh hạch này là bởi bây giờ vị trí Địa Cực chính là khu vực an toàn mà thú ở đẳng cấp thấp hoạt động.

Chỉ là vượt qua khu vực này, đứng trước thách thức, cũng không phải là việc bọn họ có thể tưởng tượng ra được.
“Số lượng thú ở vùng này đã không nhiều.

Để hoàn thành mục tiêu trong nửa tháng, vậy chúng ta nhất định phải đến chỗ cao hơn.”
Như Ngọc Ngân nói, sau khi suy nghĩ điều kiện của mình, chớp mắt, tất cả mọi người ai nấy đều trầm mặc.
“Cái này làm khó các ngươi? Chỉ là nửa tháng mà thôi, chỉ là lên trên một chút mà thôi, làm sao, sợ? Sợ thì cút xuống núi cho ta, rảnh ở đây gì chứ?”
Chẳng biết lúc nào, Thẩm Tứ, Hàn Tẫn, Hàn Thạc đi từ trong rừng tới.

Đều ngoài ý muốn chính là, ba người đều là dáng vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng lời Thẩm Tứ nói vừa rồi đã khiến đám Ngọc Ngân cảm thấy xấu hổ.
Hoa Mậu tức giận liếc hắn một chút, “Ngươi biết gì chứ? Bọn ta đây mà là sợ sao? Bọn ta lo lắng là không biết có kiếm ra thứ gì không hay đã bị thú cao cấp thú giết chết.

Ngươi cho rằng đường phía trên đi dễ lắm à?”
Mặc dù cố gắng như vậy rồi, trong số bọn họ, đại đa số đều đã đột phá võ vương, nhưng kiềm chế một cấp cuối cùng không tấn thăng, cũng là cân nhắc rất nhiều phương diện.

Nhưng trình độ như vậy, chả là cái đinh trong mắt thú hồng giai này.
Đúng.

Trong rừng này có nhiều cao thủ ẩn mình, nhưng ai có thể đoán trước, khi nào bọn họ sẽ xuất hiện, cản lại đòn chí mạng cho ngươi?
Chính là bởi vì có nhiều phương diện cần cân nhắc như vậy, cho nên bọn họ mới do dự.

Nếu như thật sự sợ chết thì lúc trước cũng sẽ không ở lại.
“Các ngươi không thử một chút, làm sao biết mình chắc chắn sẽ gặp phải thú cao cấp chứ?”
Thẩm Tứ lành lạnh lướt qua Hoa Mậu, đột nhiên một vệt sáng hiện lên, ở trước mặt bọn họ thình lình xuất hiện một con nai đầu bảy sắc, Thất Thải.

Ánh sáng óng ánh tản ra trong tròng mắt kia khiến Linh Vận nhỏ dãi nhìn: “Trời ạ.

Đẳng cấp con Thất Thải này lại là… hoàng giai? Thẩm Tứ, có phải là hoàng giai không?”
Thời điểm nó vừa mới xuất hiện, rõ ràng có một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ.
Đây không phải hoàng giai linh thú thì là cái gì?
“Đúng, không sai.

Nó chính là Thất Thải, không chỉ hoàng giai, hơn nữa còn là bá giả trong các thú, linh thú!”
Cái tên này thế mà cứ thả ra như thế?
Điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ con Thất Thải này đã ký khế ước với Thẩm Tứ!
Tên này đã làm thế nào lại làm được?
“Thấy chưa? Con này chính là hoàng giai linh thú tiểu gia ta vừa mới đi săn có được.

Thực lực tiểu gia ta, các ngươi biết chứ? Gia có thể làm được, các ngươi sao lại tự coi nhẹ mình như vậy? Còn không tranh thủ thời gian đi săn rồi hoàn thành nhiệm vụ đi?”
Thẩm Tứ như đuổi ruồi mà xua đám cạnh mình.

Bụng hắn đã sớm đói đến kêu vang, nào còn chú ý đến dáng vẻ Thẩm đại gia hắn, đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí tấn công Độc Giác thú đã sớm bị nướng chín, bị ăn chưa được nhiều kia.
Đi cùng hắn còn có huynh đệ Hàn gia, mặc dù từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, nhưng đối mặt đồ ăn ngon, không nghi ngờ gì, cũng không mời mà ngồi, bắt đầu ăn.

Đám người còn lại, đều cực kỳ giật mình, nhất là Hoa Mậu quen thuộc bọn họ, càng hoài nghi ý của Thẩm Tứ.
“Huynh ấy, đùa ta chứ.

Huynh đẳng cấp gì? Con nai này đẳng cấp gì? Huynh thế mà nói huynh ký khế ước với nó? Làm sao huynh làm được?”
Lúc này Thẩm Tứ, miệng đầy mỡ, trong mắt cũng chỉ có mỹ vĩ là thịt nướng trong tay, đối với chất vấn của Hoa Mậu, hắn lựa chọn không để ý đến.
Hoàn toàn không chú ý đến huynh đệ họ Hàn ở một bên, khi nghe Hoa Mậu truy hỏi, không ngừng giật giật khóe mắt.
Dựa vào cái gì?
Hừ.

Nếu bàn về hèn hạ vô sỉ thật sự, trên đời này chỉ sợ không ai hơn được vị Thẩm đại gia này.
Hắn tìm thời gian nào không tìm, hết lần này tới lần khác tìm người ta và hươu cái đang quần nhau đến mức thăng hoa, bộp một tiếng xuất hiện, không để ý người ta có muốn hay không, cưỡng ép nó hoàn thành khế ước.

Hại vị nai con trẻ tuổi nóng tính này lúc đó cũng rớt nước mắt.
Nếu như không phải khế ước đã thành, con nai nhỏ sẽ giẫm chết tươi Thẩm Tứ mới có thể diệt đi mối hận trong lòng!
Sau đó hỏi hắn, hắn thế mà còn to tiếng không biết thẹn nói, tiểu gia ta đã nhìn chằm chằm con nai này mấy ngày.

Bây giờ thật vất vả tìm được một cơ hội như thế, sao gia có thể tuỳ tiện bỏ qua?
Mặc kệ hắn hèn hạ hay không hèn hạ, chỉ cần ký khế ước được, dù là lại hèn hạ cũng đáng.
Bởi vì khuyết điểm duy nhất của con Thất Thải này là ở thời điểm giao hoan sẽ tự giác giảm đẳng cấp của mình xuống.

Không chỉ có như thế, tất cả khả năng phòng bị sẽ yếu đi, cho dù hắn tấn công, chỉ cần không hoàn thành, nai nhỏ sẽ không có khả năng khôi phục lại đẳng cấp.
Cơ hội tốt như vậy nếu hắn không lợi dụng, hắn không được gọi là Thẩm Tứ, được chứ?
Bây giờ nhớ tới, huynh đệ họ Hàn vẫn không khỏi đỏ mặt.

Mẹ nó, quá mất mặt!
Đừng nhìn lúc này nó yên tĩnh như cháu trai, không thấy nai nhỏ người ta mặt mũi tràn đầy bất mãn, một mặt ghét bỏ ngạo kiều hả?
Hắn quá xấu hổ để mở miệng nói.

Nếu nai nhỏ có thể nói, không biết Thẩm Tứ còn mất mặt ở xó xỉnh nào nữa.
Hắn thế mà còn có mặt mũi ở trước mặt nó khoe khoang, cũng không sợ hươu cái của nó lại lần nữa thấy hắn, lột da hắn lúc sống sờ sờ hay sao.
Ai bảo hắn không biết tốt xấu hủy đi lần đầu tiên của người ta như thế?
Quả thực lý nào lại như vậy!

Tags: truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi online, Chương 219: 219: Khế Ước Không Biết Xấu Hổ. Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 219