Dark?

Chương 136: Nữ chính khổ không chịu nổi (15)

A+ A-

Chuyển ngữ: Wanhoo

Bị Ninh Thư nói liến thoắng một hồi như thế, Tư Đồ Kình Vũ cố nhịn bực bội trong lòng, muốn cầm tay Ninh Thư mà Ninh Thư bắt chéo tay sau lưng, nên đành phải đặt tay lên vai Ninh Thư, nói thâm tình: “Mộc Yên La, ta thích nàng.”

Ninh Thư há miệng trưng ra cái mặt ê răng vì ngọt ngào quá.

Tư Đồ Kình Vũ cúi mặt muốn hôn Ninh Thư, thấy khuôn mặt ngày càng gần, Ninh Thư rất muốn phỉ nhổ vào mặt hắn.

Nói nhiều như thế vì muốn chiếm được cơ thể của cô đây mà.

Ninh Thư ngoảnh mặt đi, tránh được môi Tư Đồ Kình Vũ, cô đau lòng cắn răng: “Tướng quân đang muốn chiếm Yên La à?”

Tư Đồ Kình Vũ bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn cược với Nhiếp chính vương, suy cho cùng cũng chỉ là một trò chơi giải trí thôi nhưng ả đàn bà cứ làm bộ làm tịch, khiến Tư Đồ Kình Vũ sục sôi tức giận trong lòng.

Đương nhiên là Ninh Thư trông thấy cái nhìn nguy hiểm của Tư Đồ Kình Vũ, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn ngây ngốc ngọt ngào, nói lớn: “Tướng quân đại nhân, xin hãy tôn trọng ta, nếu ngài yêu ta vậy xin hãy tôn trọng ta. Chúng ta còn chưa thành thân, không thể làm những việc trái lễ nghĩa như vậy. Không lẽ tướng quân yêu cơ thể Yên La thật à?”

Nét mặt Tư Đồ Kình Vũ thoáng cái không vui, bóp vai Ninh Thư nói: “Bản tướng bị nàng hấp dẫn, có hơi mất khống chế thôi. Đương nhiên là bản tướng tôn trọng nàng, sẽ cho kiệu lớn tám người khiêng đến cưới nàng, nàng đợi trở thành nương tử của ta đi.”

Ninh Thư càng ê răng hơn, không chịu được phải gục đầu khinh thường, xấu hổ bảo: “Tạ ơn tướng quân, tướng quân ngài về trước đi, tiểu nữ có hơi mệt chút.”

Ninh Thư xoay người vào phòng, đóng rầm cửa lại.

Tư Đồ Kình Vũ đen mặt, không thu thập được gì nên hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau mông xoay người rời đi.

Ninh Thư nhìn qua khe cửa thấy Tư Đồ Kình Vũ đi rồi mới xoa xoa cái má mình. Vừa rồi Tư Đồ Kình Vũ muốn chiếm luôn cô. Gã Tư Đồ Kình Vũ này muốn phá quy tắc trò chơi ai có được trái tim cô thì cô thuộc về người đó.

Lượn đi ra xa chút đi nhé.

Xem chừng là phải rời khỏi chỗ này rồi, đến lúc Tư Đồ Kình Vũ sốt ruột, cô đợi mà bị đè đi.

Tối hôm sau, Ninh Thư chuẩn bị một bàn cơm nước thịnh soạn với mấy vò rượu ngon, mỗi vò đều thả một bọc thuốc lớn. Cô vén tay áo thò tay vào trong vò khuấy mạnh, để bột thuốc tan vào trong rượu.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Ninh Thư lạnh lùng kiêu ngạo đợi Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm đến.

Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm cùng đến. Hai người vừa vào phòng, cả phòng đều sáng rực bởi hào quang của hai người.

Ninh Thư cảm thán đẹp trai sáng láng đấy nhưng là chàng biến thái.

“Mời hai ngài ngồi, hôm nay tiểu nữ mời cơm hai ngài vì có chuyện muốn nói với hai ngài.” Ninh Thư bắt chuyện niềm nở với Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm.

Lạc Quân Diễm quan sát Ninh Thư, bảo: “Hôm nay nàng rất đẹp.”

Ninh Thư cười ngượng, sờ mặt mình, nín thở để cho hồng, sau đó bảo rằng: “Cảm ơn Vương gia đã khen, tiểu nữ không dám nhận.”

“Quả thật rất đẹp, cái danh đẹp nhất thiên hạ nên thuộc về Yên La thật.” Tư Đồ Kình Vũ cũng khen.

Ninh Thư lại cúi đầu cười ngượng, cô cầm hai cái bát to đặt xuống trước mặt hai người, nói: “Yên La biết mình liễu yếu đào tơ, có được sự quan tâm của vương gia và tướng quân đã là phúc phận lớn nhất của Yên La rồi.”

Ninh Thư vừa nói vừa rót rượu vào trong bát hai người, “Hôm nay tiểu nữ mời hai ngài qua đây, là muốn nói cho hai ngài biết suy nghĩ thật lòng của Yên La.”

“Yên La, có gì cứ nói đi.” Lạc Quân Diễm có hơi lo lắng.

Ninh Thư lại nín thở để mặt thiếu dưỡng khí đến đỏ bừng, cô ngượng ngùng giậm chân một cái, nói: “Thật sự Yên La rất khó nói, các ngài uống rượu trước đi.”

Lạc Quân Diễm uống cạn bát rượu trước, không thừa một giọt. Tư Đồ Kình Vũ không động vào, hắn là người đánh giặc, tất nhiên rất cảnh giác, với cả Tư Đồ Kình Vũ không tin Ninh Thư.

Thấy Lạc Quân Diễm uống một hơi hết, mặt Ninh Thư càng thêm đỏ, cúi đầu nói ngại: “Vương gia ngài lợi hại quá.”

Hết một bát rượu, mặt Lạc Quân Diễm có hơi đỏ, nghe thấy Ninh Thư nói thế thì ưỡn ngực, nói với Ninh Thư: “Bản vương là vương gia dưới một người trên vạn người, sau này sẽ đối xử tử tế với nàng.”

Ninh Thư nhìn Lạc Quân Diễm trân trân, dáng vẻ như yêu mà khó mở lời.

Tư Đồ Kình Vũ chau mày, hừ lạnh, cũng uống một ngụm hết rượu trong bát, Ninh Thư khen ngay: “Tướng quân, ngài và vương gia đều lợi hại như nhau.”

Ninh Thư lại rót rượu cho Tư Đồ Kình Vũ, “Tướng quân chinh chiến nhiều vô kể, oai phong lẫm liệt khỏi nói, Yên La chưa từng gặp người đàn ông nào mang lại cảm giác an toàn như tướng quân.”

Lạc Quân Diễm nâng bát rượu, khiêu khích Tư Đồ Kình Vũ: “Tư Đồ tướng quân, bản vương mời ngươi một bát.”

Tư Đồ Kình Vũ vô cảm, chạm bát cùng Lạc Quân Diễm, hai người đều một hơi cạn sạch.

Ninh Thư có hơi lo mà giậm chân, nhắc nhở: “Các ngài không nên cụng rượu như cơm bữa như vậy, uống rượu như thế rất có hại cho cơ thể, nể mặt ta mà đừng uống vậy được không?”

Lạc Quân Diễm vươn tay chặn lời Ninh Thư, trả lời hào sảng: “Đây là quyết chiến giữa đàn ông, không liên quan đến nàng.”

Ninh Thư ôm trái tim, nhăn mặt lắc đầu: “Nhưng Yên La không mong các ngài như thế, đừng như vậy mà.”

Mau uống đi, mau uống đi, uống cho chết luôn là hay nhất.

“Nàng đừng quan tâm.” Tư Đồ Kình Vũ nói với Ninh Thư.

Ninh Thư ngoan ngoãn nghe lời, ngồi bên nhìn hai thằng đàn ông cụng rượu. Ban đầu là uống bằng bát, sau đó là tu cả vò.

Ninh Thư ngồi trên ghế bắt chéo chân ngoe nguẩy xem hai thằng đàn ông chui đầu vào chỗ chết, cuối cùng say đến ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

“Em ơi, phải bắt đầu làm việc rồi.” Ninh Thư nhắc Nguyệt Lan, Nguyệt Lan ôm bọc đồ trong lòng, thưa: “Giờ chúng ta đi luôn à?”

“Từ từ đã, người tốt phải tốt đến cùng, kéo hai tên này lên giường nào.” Ninh Thư xắn tay áo.

Nguyệt Lan thưa vâng, thả cái bọc đồ xuống và kéo tay Tư Đồ Kình Vũ, kéo hắn ta lên giường.

Úi chà, không nhận ra cô bé này cũng khỏe phết đấy. Ninh Thư kéo áo Lạc Quân Diễm, kéo hết sức, kéo đến mặt đỏ bừng, thế nhưng Lạc Quân Diễm dưới đất vẫn không xê nhi.

Ninh Thư hổn hển gọi: “Mau qua giúp ta, ta không kéo được.”

Nguyệt Lan vội qua kéo cùng Ninh Thư, cũng kéo Lạc Quân Diễm lên giường. Ninh Thư cởi quần áo Lạc Quân Diễm, chẳng mấy chốc Lạc Quân Diễm đã trần truồng, chỗ kín phơi ra.

Nguyệt Lan trợn mắt há mồm, che mắt hỏi: “Người đang làm gì thế ạ?”

“Làm người tốt.” Ninh Thư cũng thành thạo cởi sạch quần áo Tư Đồ Kình Vũ, một con chim đen được thả ra.

“Tiểu thư…” Nguyệt Lan giơ tay che mắt, nhìn cơ thể hai người đàn ông từ giữa kẽ tay.

Tags: truyện Ninh Thư – Rất Là Lập Dị (Quyển 1) online, Chương 136: Nữ chính khổ không chịu nổi (15). Truyện Ninh Thư – Rất Là Lập Dị (Quyển 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 136