Dark?

Chương 191: Nữ chính khổ không chịu nổi (70)

A+ A-

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư kẹp tay vào lưỡi kiếm rồi đẩy sang bên cạnh, cô vừa nói vừa cười: “Đại hiệp, có gì nói thẳng sao phải động tay chân thế nhỉ. Chẳng phải là đến chùa Tướng Quốc à? Ta cảm thấy dạo này đen đủi quá, cần đến thắp hương giải đen cái.”

“Với cả để chứng minh ta là cô gái đàng hoàng chứ không phải thánh nữ ma giáo, nhất định tiểu nữ sẽ gúp minh chủ bắt đại ma đầu Cung Vô Mị đó lại bằng tác phong và kỷ luật võ lâm.” Ninh Thư nói năng đâu ra đấy.

Yên Nam Trúc hạ kiếm và đút lại vào vỏ.

“Quả nhiên là người của ma giáo, xảo quyệt như nhau. Dù ngươi nói gì ta cũng sẽ không tin ngươi đâu. Lũ ma giáo giỏi nhất về huyễn hoặc lòng người, dối trá thành tính, toàn làm chuyện bẩn thỉu thôi.” Yên Nam Trúc nói lạnh lùng.

Ninh Thư: Bà…

Ninh Thư bị ép đi theo Yên Nam Trúc đến chùa Tướng Quốc, Ninh Thư cảm thấy có lẽ Cung Vô Mị sẽ không đến chùa Tướng Quốc đâu.

Dọc đường, khuôn mặt của Ninh Thư gây ra một vài rắc rối, luôn có các ác bá muốn bắt cóc dân nữ. Nhờ có võ công cao cường, Yên Nam Trúc không để lũ lưu manh chạm vào một sợi tóc của Ninh Thư.

Dẫu vậy Yên Nam Trúc ngày càng đen mặt, nhìn Ninh Thư và nói lạnh lùng: “Không hổ là yêu nữ, đi đến đâu cũng mê hoặc đàn ông.”

Ninh Thư đang gặm đùi gà bên đống lửa, cô vứt xương gà đi rồi lau mồm và nói thẳng: “Ta không thích nghe câu này của huynh.”

“Chẳng lẽ không phải ngươi mê hoặc những gã đàn ông kia đến xoay mòng mòng?” Yên Nam Trúc nhìn Ninh Thư chằm chằm, đôi mắt phản chiếu ngọn lửa lay động trông khá rực rỡ.

Ninh Thư vươn vai một cái: “Cùng là nói vấn đề ở ta, vậy tại sao không nói vấn đề nằm ở đàn ông? Ta sinh ra đã xinh đẹp thế này, khuôn mặt là cha mẹ cho, ta cũng đâu có làm người khác bị thương vì sắc đẹp của mình? Trong khi là các cánh đàn ông kia bắt cóc ta vì ta xinh đẹp, rõ ràng là chúng sai chứ sao huynh lại đổ lên đầu ta? Là do đàn ông háo sắc chứ đâu phải do ta đẹp! Minh chủ, sao huynh không đi mà mắng lũ đàn ông bắt nạt đàn bà và trẻ con chứ đi trách ta quyến rũ người khác làm gì. Đàn ông không quản lý nửa người dưới còn trách đàn bà!”

Yên Nam Trúc nhìn Ninh Thư sững sờ, phản bác ngay: “Đúng là yêu nữ mê hoặc người khác bằng lời nói mụ mị, đúng là bướng bỉnh.”

Nói đi nói lại thì đây là thế giới theo đuổi chủ nghĩa nam chính chứ gì, gì cũng là lỗi của phụ nữ hết. Chẹp, chị đẹp nhưng không có nghĩa là chú em xâm phạm được chị nhé, bớt bớt phụ nữ ăn mặc hở hang là để quyến rũ đàn ông đi.

Ninh Thư chẳng buồn nói chuyện với Yên Nam Trúc, tóm lại là nữ chính địa vị thấp, cái gì cũng đổ lên đầu phụ nữ hết.

Ninh Thư dựa vào cây chuẩn bị ngủ thì mở choàng mắt, cô hỏi Yên Nam Trúc, “Minh chủ, huynh là thủ lĩnh của chính đạo võ lâm, chẳng lẽ huynh cũng muốn chiếm cơ thể ta như những gã đàn ông kia à?”

Mặt Yên Nam Trúc nhăn nhó, khinh bỉ: “Ta sẽ không có cảm giác gì với yêu nữ ngươi hết, ta tôn trọng tình cảm xuất phát từ hai phía.”

Ninh Thư hú hồn: “Vậy là được rồi, ta sợ huynh bị hút hồn bởi sắc đẹp của ta rồi làm ra chuyện hồ đồ lắm ấy.”

Yên Nam Trúc: …

Thật ra Ninh Thư không muốn ở chung với Yên Nam Trúc. Yên Nam Trúc muốn cô đến chùa Tướng Quốc nhưng Ninh Thư không biết chùa Tướng Quốc ở đâu. Đi mấy ngày trời Ninh Thư không bước nổi nữa rồi, sưng hết cả chân, người ngợm uể oải.

Cô nghi ngờ thằng cha này cố tình chơi cô do ghét yêu nữ ma giáo là cô đây.

Ninh Thư thở hổn hển hỏi Yên Nam Trúc: “Tại sao chúng ta không thuê xe ngựa?”

Yên Nam Trúc không có biểu cảm gì, lau mồ hôi trên mặt, “Ta đi vội không mang tiền, với cả đi bao vây tiêu diệt ma giáo thì mang tiền làm gì.”

Ninh Thư: “Thế sao không diễn xiếc gì đấy. Hai chúng ta đóng giả huynh muội đi tìm người thân nhưng không có phí đi đường. Huynh đi múa kiếm, diễn vài bài vui vui vào, biết đâu cũng kiếm được ít tiền đấy.”

Yên Nam Trúc nghiêm mặt, trông cũng khá là uy nghiêm: “Võ công dùng để bảo vệ bình yên võ lâm chứ không phải để làm cái đó. Ta là minh chủ võ lâm, không được bôi nhọ danh dự người trong võ lâm.”

Ninh Thư: …

Thật là, đứng đắn đến chết.

“Để cho ngươi sống cuộc sống người bình thường, cảm thụ cuộc sống bình thường khó khăn đấy. Ma giáo các ngươi giết người không chớp mắt, những người bình thường ấy vô tội biết bao.” Yên Nam Trúc đánh giá Ninh Thư, “Bản tính ngươi không xấu, tại sao lại trở thành thánh nữ ma giáo nối giáo cho giặc thế này.”

Ninh Thư: …

Biến, bà không muốn nói chuyện với mày.

Đợi đến lúc Ninh Thư đến chân núi chùa Tướng Quốc đã phải chống cả gậy, giày rách hở cả ba ngón chân. Mặt Ninh Thư bám một lớp bụi, người ngợm nhếch nhác.

Ninh Thư âm thầm xót xa, đây chính là hậu quả của không có sức chiến đấu đó. Nếu cô có võ công thì đã đốp chát Yên Nam Trúc rồi bỏ đi thật phóng khoáng chứ không phải khổ sở bám theo Yên Nam Trúc đến chùa Tướng Quốc rồi.

Yên Nam Trúc hỏi: “Cung Vô Mị có dặn các ngươi gặp ở đâu không?” Yên Nam Trúc cũng nhếch nhác vô cùng, quần áo xanh nhạt dính bùn, không biết giày dưới chân đã biến thành màu gì, tóc tai cũng bết lại trông rất lôi thôi.

Ninh Thư rất hồn nhiên: “Cung Vô Mị không bảo gặp ở đâu hết, chẳng lẽ chúng ta vào chùa Tướng Quốc đợi à?”

Yên Nam Trúc gật đầu, hỏi lại Ninh Thư: “Nếu Cung Vô Mị đến ngươi vẫn muốn đi theo Cung Vô Mị rồi làm chuyện vô nhân tính đúng không?”

Ninh Thư giơ tay thề, “Ta thề, ta sẽ không đi theo Cung Vô Mị làm chuyện vô nhân tính, cũng không quay lại ma giáo nữa. Nếu sai ta chết không yên, như vậy được chưa minh chủ?”

Dọc đường đi Ninh Thư đã thề vô số lần.

Ninh Thư với Yên Nam Trúc ở trong chùa Tướng Quốc. Ninh Thư tắm rửa sảng khoái rồi đi châm kim vào bàn chân sưng mọng. Đang châm thì cửa bỗng mở rầm ra làm Ninh Thư run tay châm vào thịt.

Muốn chết à! Ninh Thư ngẩng đầu lên giận dữ thì thấy Cung Vô Mị đứng ở cửa nhìn mình. Hơi thở quanh người hung bạo, tròng mắt long sòng sọc, môi tím bầm, tơ máu mắt như sắp căng đứt.

“Tiện nhân dám hạ độc bản tôn.” Giọng Cung Vô Mị lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Minh chủ, cứu với.” Ninh Thư hét chói tai. Cô không ngờ Cung Vô Mị ở chùa Tướng Quốc thật. Ngày đó Cung Vô Mị bóp cổ cô, cô đã hạ độc Cung Vô Mị. Giờ chất độc phát tác nên đến chùa Tướng Quốc đợi cô hả? Đây có được xem như là tự chui đầu vào rọ không nhỉ?

Cung Vô Mị bước vào định bóp cổ Ninh Thư, “Đưa thuốc giải cho bản tôn, bản tôn phải giết ngươi.”

Yên Nam Trúc mới tắm xong vẫn còn ướt người đã chạy đến, nhìn thấy Cung Vô Mị thì chuẩn bị đánh nhau. Ninh Thư rụt người như mèo chuẩn bị chạy. Hai người chứ đánh nhau đi, chết một người thì bớt một người.

“Tiện nhân đứng lại đó.” Cung Vô Mị thấy Ninh Thư định chạy thì né đòn tấn công của Yên Nam Trúc.

Ninh Thư chạy một mạch không ngoảnh lại.

Tags: truyện Ninh Thư – Rất Là Lập Dị (Quyển 1) online, Chương 191: Nữ chính khổ không chịu nổi (70). Truyện Ninh Thư – Rất Là Lập Dị (Quyển 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 191