Dark?

Chương 964: Phòng chat trường ĐH Đông Hải

Xem giới thiệu truyện Quan Lộ Thương Đồ
A+ A-
Người bị bắt gian thanh thản, người bắt gian lại trong lòng sợ hãi. Vệ Lan cả đêm né tránh ánh mắt của Trương Khác, còn nói muốn dọn ra khỏi phòng Trương Khác, dọn xuống lầu ở với Địch Đan Thanh.

Vệ Lan cùng Đan Thanh quan hệ thân mật. Người bên ngoài cũng không khả nghi. Vệ Lan từ trên lầu dọn xuống dưới lầu cũng là bình thường, cả hai gian phòng cũng không có ai nghi vấn gì. Trương Khác lại biết Vệ Lan là muốn né tránh mình, hay là muốn đi xem Địch Đan Thanh?

Trương Khác cũng không rảnh suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Vệ Lan không lộ ra sơ hở là được, người khác cũng không thể nhìn ra manh mối gì.

Khi Lý Hinh Dư chạy tới ăn cơm, đã bỏ quên áo khoác ở thư viện của ĐH Sư phạm, đợi lát nữa trở lại cô phải về thư viện ĐH Sư phạm lấy áo khoác trước.

Liên hoan kết thúc, Lý Hinh Dư đứng dậy muốn cáo từ trước, Tô Nhất Đình nói:

– Cô một mình trở lại ĐH Sư phạm sao? Buổi chiều nghe nói có mấy tên biến thái thường lui tới tại tây môn, không biết đã bị bắt chưa, hay là cô đi cùng với người khác trở về đi?

Làng đại học hồ Yến Quy có thể tụ tập học sinh tinh anh của thế hệ này, có tài ắt có tật, nhiều người thông minh như vậy tụ lại với nhau, thỉnh thoảng chui ra mấy tên biến thái đó là việc rất bình thường.

ĐH Đông Hải đã từng liên tục nhiều năm có người ở núi Hợp Hoan thắt cổ tự sát, nhưng các cặp nam nữ sinh đến núi Hợp Hoan yêu đương vụng trộm lại không hề kiêng kỵ việc này.

Cẩm Hồ tài trợ ĐH Đông Hải làm công trình thắp sáng núi Hợp Hoan, từ đỉnh núi đến chân núi phủ kín ánh đèn, núi Hợp Hoan không còn được nhóm tự sát, yêu đương vụng trộm hoan nghênh nữa, nhưng vào kỳ nghỉ hè, sâu trong rừng trúc phía bắc trường lại có hai tiến sĩ của khoa triết học thắt cổ tự sát, thi thể mãi đến sau khi khai giảng mới được phát hiện.

Trương Khác bị ép buộc có thể nói là phạm tội có dự mưu, là việc tuyệt đối không thể tránh được. Nhưng chỉ một việc ngẫu nhiên như thế lại khiến mọi người giảm niềm tin đối với vấn đề trị an của ngõ Học Phủ.

Tây môn của ĐH Sư phạm nằm sát bên ngõ Học Phủ, từ tây môn đi vào có một khu rừng, lúc này chính là thời điểm để thanh niên nam nữ hẹn hò ve vãn nhau trong rừng, nếu như lúc này còn lo lắng đi con đường đó có nguy hiểm, vậy sau này cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi nhà một mình nữa.

Lý Hinh Dư cũng không phải lo lắng cái gì, chỉ là bị Tô Nhất Đình nhắc như thế, nam sinh đang ngồi nếu như không chủ động biểu thị một chút, vậy quá không có khí khái nam tử rồi.

Có thể đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ, nhóm Thời Học Bân, Thi Tân Phi hận không thể sắn tay áo đánh một trận để tranh đoạt cơ hội này, chỉ tiếc Tô Nhất Đình vừa nói, Lý Hinh Dư rất tự nhiên đưa ánh mắt sang người Trương Khác.

– Ừm…

Trương Khác đang nhét điếu thuốc vào trong miệng, thấy ánh mắt trong suốt của Lý Hinh Dư nhìn qua, y tự nhiên gật đầu đáp ứng:

– Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô.

Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông vẻ mặt đều rất tự nhiên, không cảm thấy Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ là có gì không thích hợp, nhưng ánh mắt Vệ Lan lại dại ra nhìn chằm chằm chỗ giữa Lý Hinh Dư cùng Trương Khác hết vài giây.

Trương Khác cùng Lý Hinh Dư đi trước, những người khác cũng đều có chuyện riêng, ra khỏi nhà hàng liền giải tán.

Vệ Lan nói muốn đi theo Địch Đan Thanh về ở chung, mà chỉ cần trong nhà của Địch Đan Thanh dọn ra một phòng là được rồi, cô cùng Địch Đan Thanh về khu chung cư trước, đi ở trên đường có vẻ tâm tư nặng nề.

– Lý Hinh Dư đẹp như thế, body lại gợi cảm, bất cứ người đàn ông nào đơn độc ở chung với cổ cũng sẽ tâm viên ý mã thôi. Chỉ ngoại trừ sinh lý hoặc là tâm lý không bình thường.

Đi vào tiểu khu, Địch Đan Thanh đột nhiên cười nói với Vệ Lan:

– Em nói có đúng không?

Vệ Lan rất khó hiểu vì sao vừa rồi Địch Đan Thanh có thể tỉnh bơ, chỉ là cô lại không tiện đi đánh giá cái gì.

– Em cảm thấy giữa nam và nữ có thể có tình bạn thuần khiết không?

Địch Đan Thanh cười hỏi Vệ Lan, lại giống như tự hỏi tự trả lời:

– Vấn đề này hỏi em cũng như không hỏi. Toàn bộ đàn ông vây quanh em hầu như đều hướng tới gương mặt như yêu tinh này. Em tin tưởng có tình bạn thuần khiết mới là quái lạ đấy. Nói thật chứ, chị cũng không tin lắm.

– Chị muốn nói cái gì?

Vệ Lan khó hiểu nhìn Địch Đan Thanh, làm cho cô ý nghĩ loạn lên rồi.

– Trương Khác muốn nói giữa cậu ta và Lý Hinh Dư tồn tại tình bạn vĩ đại thuần khiết, chắc coi chúng ta như đồ bỏ đi, ngày đó cậu ta bị Trì Tá Tú Tàng của Mitsui nhốt trong phòng người ta, có trời mới tin không xảy ra chuyện gì…

Địch Đan Thanh cười nói:

– Nhưng mà, Lý Hinh Dư là một trong những người thừa kế của SamSung, SamSung có thể nói là một trong những mục tiêu phát triển của Cẩm Hồ vào tương lai. Nghiên cứu đối với SamSung càng thấu triệt, thì càng có thể làm cho Cẩm Hồ bớt được đi đường vòng. Đơn thuần đứng ở góc độ trợ lý mà nói, Trương Khác phát triển tình bạn cùng Lý Hinh Dư là có lợi rất lớn. Mà có thể hy vọng xa vời Trương Khác ký thác tình cảm trên người một nữ nhân sao? Nếu như mình còn có hy vọng như vậy mới gọi là bi kịch đấy.

Địch Đan Thanh nhớ tới Vãn Tình nhìn rõ chuyện giữa cô và Trương Khác nhưng không chú ý chút nào, đại khái chỉ có người nhân sinh trải qua phong phú mới có thể có thái độ rộng rãi đối với chuyện tình cảm nam nữ.

Đây không phải nhận mệnh, mà là biết niềm vui bản thân yêu cầu là cái gì, sẽ không hy vọng xa vời phần sung sướng không nên thuộc về mình đó. Lẽ nào chiếm lấy tất cả tình cảm của một người nam nhân thì mới gọi là hạnh phúc? Địch Đan Thanh đứng đó, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng vỗ má Vệ Lan:

– Em thì lại khác, nhân sinh của em còn rất rộng.

Vệ Lan lại không thể lý giải được ý nghĩ của Địch Đan Thanh.

————————–

Ánh trăng mọc lên, ánh sáng đèn đường không át nổi ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rặng cây ngô đồng, vẽ ra bóng người trông rất mơ hồ, khiến cho bóng đêm càng thêm mỏng manh, cũng rất cảm tính.

Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư trở về thư viện của ĐH Sư phạm lấy cái áo khoác mà buổi chiều cô bỏ quên.

Lý Hinh Dư chỉ mặc một chiếc áo len tím bó sát người, cô hai tay ôm trước ngực, khiến cho đôi gò bồng đảo của cô nhìn qua không quá bắt mắt. Vòng eo thon nhỏ, cặp mông lại rất căng tròn, đường cong khoa trương mà có một loại gợi cảm đến cực hạn.

Trương Khác không thuận tiện trực tiếp nhìn eo mông của Lý Hinh Dư, nhưng khi đi tới dưới hai cây đèn đường, cái bóng cũng nổi bật lên đường cong. Suốt một đường đi, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt người khác.

Buổi tối hạ tuần tháng 11, nhiệt độ không khí đã rất thấp, có gió thổi qua, hiệu quả chống lạnh của chiếc áo len bó sát người không lớn, chỉ là Trương Khác đã bỏ chiếc áo khoác trong phòng Địch Đan Thanh rồi, không có cơ hội đi lấy, y chỉ mặc áo sơ mi còn mỏng manh hơn cả Lý Hinh Dư, lại không thể cởi áo sơ mi xuống mặc cho Lý Hinh Dư.

Lý Hinh Dư thấy Trương Khác thu vai khom lưng, trông như sợ lạnh, cô cười nói:

– Nếu không chúng ta chạy bộ về đi, chạy sẽ không thấy lạnh.

– Cũng được…

Trương Khác nhún chân khởi động, chạy đến phía trước Lý Hinh Dư rồi xoay người lại nói:

– Cô cũng chạy đi chứ…

Lý Hinh Dư vừa chạy, Trương Khác thiếu chút nữa phun máu mũi, cặp tuyết lê sau chiếc áo len bó sát người như sóng lớn nhấp nhô, biên độ lắc lư lại hết sức khoa trương, Trương Khác nhịn không được huýt sáo lên.

Lý Hinh Dư đỏ mặt, hai tay ôm ngực chạy bộ, chạy đến bên cạnh Trương Khác mới gắt giọng:

– Sao toàn là bộ dạng này?

– Cô không mặc áo khoác đi đường, đối với người khác thực sự là một việc cực kỳ nguy hiểm, không biết sẽ bị chiếc xe nào đột nhiên chạy ngang qua đâm chết.

Trương Khác lại cười hỏi:

– Hai tháng này SamSung tại thị trường Trung Quốc liên tục đưa ra mấy mẫu mã ĐTDĐ mới, người phát ngôn quảng cáo mời tới cũng không ra gì, còn không bằng để cô đi làm người phát ngôn còn hơn….

– Tôi cũng muốn mà. Có điều gia tộc của tôi không cho phép phụ nữ ly kinh bạn đạo(việc trái với lễ giáo).

Lý Hinh Dư khống chế tiết tấu chạy lại, như vậy có thể làm cho bộ ngực lắc lư với biên độ nhỏ hơn:

– Tại Thù đã xem anh như đại địch, vốn có tại thị trường Trung Quốc đưa ra kế hoạch ĐTDĐ GSM mới phải kéo dài tới sang năm. Nghe nói tháng 8 anh ấy trở về Seoul, tranh chấp với người của tổng bộ. Ảnh nói nếu như kéo dài đến sang năm, thị trường ĐTDĐ của Trung Quốc chỉ còn lại lửa tàn canh lạnh cho SamSung thôi, yêu cầu Sở Nghiên cứu của tổng bộ lập tức tại ĐTDĐ GSM đưa vào đại lượng nhân lực… Hơn nữa không nên ký thác toàn bộ hy vọng lên công nghệ CDMA.

– A…

Trương Khác nghe Lý Hinh Dư nói như vậy, y thoáng dừng chân:

– SamSung đã áp dụng kiến nghị của Lý Tại Thù rồi?

– Chú tôi rất coi trọng Tại Thù. Sao hả, anh cũng cho rằng kiến nghị của Tại Thù đối với SamSung là chính xác?

Lý Hinh Dư hỏi Trương Khác.

– Nguyên nhân Cụ thể hiện tại tôi không thể nói cho cô.

Trương Khác gãi gãi đầu:

– Từ góc độ của người cạnh tranh mà nói, đây có thể là một lần điều chỉnh phương hướng chính xác của SamSung…

Thông tin di động trong nước Hàn Quốc chọn dùng công nghệ CDMA, kỹ thuật ĐTDĐ số mà SamSung tiến cử cùng phát triển đều là căn cứ vào điều kiện thông tin của công nghệ CDMA.

Tuy nói cuối năm 97 quyết tâm quy mô khai phát thị trường Trung Quốc, nhưng bởi không thích ứng đối với mạng lưới thông tin di động toàn cầu GSM của Trung Quốc, tính thích ứng của sản phẩm ĐTDĐ SamSung đối với thị trường Trung Quốc cũng không mạnh.

Ngoại trừ các nguyên nhân kể trên, còn có một nguyên nhân tối then chốt, chính là từ năm 96 đến nay, động tác lớn nhất của SamSung đối với thị trường thông tin di động Trung Quốc chủ yếu là hiệp trợ Qualcomm tại Trung Quốc đẩy mạnh tiêu thụ kỹ thuật thông tin CDMA, cũng đẩy mạnh tiêu thụ thiết bị thông tin CDMA của họ.

Từ năm 96 đến năm 98, quốc nội tại các tỉnh thị Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân, Chiết Đông, Thiểm Tây đều thành công thiết lập mạng thực nghiệm sử dụng CDMA, cũng thử nghiệm đưa vào hoạt động, trong đó có một nửa đều áp dụng thiết bị thông tin do SamSung sản xuất, cũng khiến cho ĐTDĐ CDMA của SamSung tại thị trường Trung Quốc có tiêu thụ chút ít.

Nhìn từ trên điểm đó, SamSung đã thành công, chỉ chờ công nghệ CDMA thương hóa, ở trên ĐTDĐ CDMA, SamSung coi như sẽ độc chiếm ngôi đầu.

Có một điểm SamSung sớm không ngờ được, chính là phía sau mạng thử nghiệm CDMA sớm nhất của quốc nội có bối cảnh quân đội, Trương Khác trong lòng nghĩ, lệnh “quân đội cấm thương nhân” chậm nhất đầu năm tới sẽ công bố rồi. Lệnh này sẽ khiến kiến thiết mạng thực nghiệm của CDMA trên thực tế sẽ bị đình chỉ, nếu như SamSung ký thác hy vọng lớn nhất phát triển thị trường thông tin Trung Quốc trên đại quy mô thương dụng hóa mạng thử nghiệm CDMA, đã định trước vì nguyên nhân lệnh “quân đội cấm thương” này mà mà bị thương không nhẹ. Đành phải thừa nhận, đối với thị trường thông tin quốc nội, Cẩm Hồ đã là một con bướm cực kỳ lớn rồi.

————-

Nếu như tuần hoàn theo quỹ tích lịch sử, công nghệ CDMA của quốc nội sẽ bởi vì một lệnh “quân đội cấm thương” mà ngưng kiến thiết. Sự mở rộng thị trường thông tin Trung Quốc của SamSung cũng sẽ theo đó mà rơi vào khốn cảnh. Không chỉ có một Cty SamSung, Hàn Quốc, một ông trùm điện tử khác cũng sẽ bởi vậy rơi vào khốn cảnh.

Bộ phận nghiệp vụ tại thị trường khu vực gặp khó khăn, dù sao không thể tính là vết thương trí mệnh gì.

Cho dù SamSung gặp khó khăn trong việc mở rộng thị trường thông tin Trung Quốc, điều chỉnh sách lược sau đó cũng chưa nói tới đặc biệt kịp thời, vẫn kéo dài đến năm 2001, China Unicom một lần nữa nối lại mạng thương dụng CDMA mang tính toàn quốc, SamSung mới có khởi sắc tại thị trường ĐTDĐ Trung Quốc, nhưng ĐTDĐ SamSung sau năm 2001 vẫn quật khởi mạnh mẽ, tại thị trường toàn cầu trở thành nhà sản xuất ĐTDĐ lớn thứ ba cùng với Motorola, Nokia.

Nhưng không quản nói như thế nào, nếu có thể tuần hoàn theo quỹ tích lịch sử, Cẩm Hồ chí ít trước năm 2001 không cần lo lắng thị trường ĐTDĐ trong nước nhận được uy hiếp đến từ SamSung.

Đáng tiếc, Cẩm Hồ đối với thị trường ĐTDĐ trong nước là một con bướm rất rất lớn. Cẩm Hồ quật khởi mạnh mẽ, khiến cho SamSung sớm vứt bỏ hoàn toàn ỷ lại đối với đại quy mô thương dụng hóa mạng thực nghiệm CDMA, bắt đầu tăng mức độ phát triển đối với ĐTDĐ số GSM.

Trương Khác rất rõ, sách lược mở rộng thị trường cùng mở rộng sản phẩm trên nghiệp vụ ĐTDĐ, thật ra Cẩm Hồ đã tham khảo kinh nghiệm của SamSung sau năm 2001, 2002. Lúc này SamSung đã điều chỉnh sách lược kinh doanh của họ tại ĐTDĐ số. Nghiệp vụ ĐTDĐ của Cẩm Hồ đành phải bức thiết suy nghĩ áp lực đến từ chính SamSung.

Trương Khác chỉ mặc áo sơmi, mặc dù nói áo sơmi lông dê có tính năng giữ ấm rất tốt, nhưng đêm cuối tháng 11, đầu tháng 12 mặc một chiếc áo sơmi cũng thật không dễ chịu gì.

Ngẩng đầu nhìn ngọn cây khẽ phất phơ trong cơn gió đêm, Trương Khác cười nói với Lý Hinh Dư:

– Thật là không có cảm giác, mùa đông đã tới rồi, thật khiến người cảm khái vạn phần…

– Tôi rảnh hơn anh nhiều, còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy tình cảnh lá cây ngô đồng rơi.

Lý Hinh Dư cười nói:

– Chỉ là không ngờ, anh còn có thể cảm khái vì mùa thay đổi…

Trương Khác cũng không phải nhàn rỗi ở chỗ này cảm xuân thương thu, mà là nghĩ đến năm 98 chỉ còn lại một tháng hiếm hoi sắp trôi qua, thời khắc khó khăn nhất của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á đã sắp vượt qua.

Lúc này mới cảm thấy khủng hoảng kinh tế một năm rưỡi trước đây, thời gian có hơi ngắn.

Thực sự là rất ngắn. Tình hình tiêu thụ của đầu đĩa Ái Đạt tại thị trường Đông Nam Á cũng không khả quan. Nghiệp vụ ĐTDĐ cũng chỉ đỡ hơn tại các khu vực có nền kinh tế vững chắc như Singapore, Hồng Kông. Đây là một mặt không tốt. Mặt khác những khu vực có kinh tế khó khăn, chi phí doanh tiêu giảm xuống trên diện rộng.

Các nước có nền kinh tế vững chắc như Nhật Bản, Singapore, Hồng Kông, Đài Loan, phí quảng cáo giảm gần 1/2 so với trước khủng hoảng kinh tế. Các nước có nền kinh tế gặp khó khăn như Malaysia, Thái Lan, Hàn Quốc, phí quảng cáo thậm chí chưa bằng 1/3 – 1/4 so với trước khủng hoảng kinh tế bùng nổ.

Lúc này chính là thời kì ánh bình minh trước lúc tối tăm nhất. Lúc này lấy giá chưa đến 1/3, thậm chí càng thấp hơn mua đứt quảng cáo với số lượng lớn, sang năm chính là thời cơ tốt nhất để quy mô công chiếm thị trường Đông Nam Á.

———————

Tiêu Tấn Thành thông báo cho nhóm Trương Khác, Trần Tín Sinh, Đào Hành Kiện, Diệp Tiểu Đồng một số hạng mục đàm phán cùng viễn thông Singapore (Singtel) ở trên vấn đề định chế hợp tác nghiệp vụ ĐTDĐ.

Lúc ban đầu ĐTDĐ Cẩm Hồ tiến váo thị trường Singapore, lựa chọn nhà mạng hợp tác là Singtel. Trong thời gian 1 năm quá khứ, tổng số lượng ĐTDĐ cung cấp cho công ty viễn thông Singapore đạt 40.000 chiếc, chỉ khoản nghiệp vụ này đã chiếm 5% thị trường ĐTDĐ trong nước Singapore, cũng đặt cơ sở cho Cẩm Hồ trở thành cửa hàng bài danh thứ 5 trong thị phần thị trường ĐTDĐ trong nước Singapore.

Thị trường của Singapore nhìn qua có vẻ bé nhỏ không đáng kể, cho dù toàn dân mỗi người mua một cái ĐTDĐ, lượng thị trường mới chỉ 3.400.000 chiếc. Sau khi thị trường bão hòa, số lượng thị trường đổi lại ĐTDĐ hàng năm cũng tối đa 1 triệu chiếc. Cho dù chiếm toàn bộ, vẫn chưa đủ nhét kẽ răng của ôm trùm ĐTDĐ quốc tế.

Xem như nhà mạng di động lớn thứ hai Châu Á sau này, Singtel lúc này còn chưa lộ ra tư thế hào hùng uy vũ như ngày sau, nghiệp vụ chủ doanh còn đang trong hạn chế, thị trường Singapore chỉ có 3.400.000 nhân khẩu phải nói đang ẩu đả kịch liệt.

Tuy nhiên dưới sự thúc đẩy của không gian phát triển chật hẹp ở trong nước, lựa chọn chuyển hình chiến lược, thực hiện toàn cầu hóa mở rộng cũng là việc trong hai năm nay Singtel đang tích cực làm.

Tiến trình toàn cầu hóa của Singtel cùng với tương lai phát triển của nghiệp vụ thông tin di động vùng Châu Á Thái Bình Dương, cho dù không ai có thể nhìn ra chút manh mối, các ôm trùm ĐTDĐ quốc tế cũng sẽ không đem nghiệp vụ tại khu vực Châu Á Thái Bình Dương ký thác quá nhiều hy vọng lên người Singtel, chỉ có Cẩm Hồ, một công ty mới phát với quy mô như vậy mới có thể cùng một nhà mạng mới phát hợp tác liên hợp khai thác thị trường mới.

Khởi đầu hợp tác vui vẻ, khiến cho song phương đều có ý nguyện khai triển quan hệ hợp tác toàn diện càng thấu triệt hơn.

Singtel hy vọng Cẩm Hồ có thể cung cấp ĐTDĐ càng phong phú đa dạng, giá cả tương đối rẻ hơn, Trương Khác cũng hy vọng Singtel có thể trở thành bàn đạp để nghiệp vụ ĐTDĐ của Cẩm Hồ tấn công vào các thị trường lớn như Australia, Indonesia, Philippines, Malaysia, Thái Lan, Bỉ.

Mặt khác, nghiệp vụ đầu đĩa của Ái Đạt toàn diện tiến vào thị trường Đông Nam Á đã hơn hai năm thời gian, mặc dù chịu liên lụy của khủng hoảng tài chính, thị trường Đông Nam Á vẫn rất không khả quan, tổn thất tỉ giá hối đoái lại cực kỳ nghiêm trọng, bộ môn hải ngoại vẫn kiên trì tiến hành hỗ trợ cho các nhà bán hàng ở khu vực Đông Nam Á.

Lại cộng thêm mức độ tuyên truyền của thị trường, tuy nói thị trường Đông Nam Á ở trên nghiệp vụ đầu đĩa cống hiến ra lợi nhuận hết sức hữu hạn. Nhưng con đường doanh tiêu cùng kiến thiết thị trường đã hết sức hoàn thiện, sản phẩm điện gia dụng của Hương Tuyết Hải cũng hoàn toàn có thể mượn con đường doanh tiêu này tiến vào thị trường Đông Nam Á, giảm giá thành doanh tiêu với mức độ lớn nhất.

Ngồi trong nhà hàng ven đường ngõ Học Phủ tinh xảo nhưng không xa hoa, đàm luận một số vấn đề khai thác thị trường Đông Nam Á, một bữa cơm rượu cũng hết gần 3 giờ, mới thả Trần Tín Sinh, Đào Hành Kiện, Tiêu Tấn Thành ra về. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh cũng đi ra nhà hàng. Hai người tản bộ trên ngõ Học Phủ.

– Ngày mai không thể cùng cậu đi Tân Đình rồi…

Ánh đèn đường rực rỡ chiếu sáng ngõ Học Phủ rõ như ban ngày, Địch Đan Thanh hơi nghiêng đầu, ngưng mắt nhìn hai cái bóng rất nhạt trước và sau của Trương Khác bị đèn đường chiếu ra, cô nói với Trương Khác.

Trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ vì cung cấp ủng hộ về trí lực cho Hội nghị Quản lý cấp cao, phòng làm việc độc lập mà trước đó Địch Đan Thanh đứng ra thành lập, sẽ cung cấp ủng hộ trên sự vụ hành chính cho Hội nghị Quản lý cấp cao, cũng đến lúc này Địch Đan Thanh mới có chức vụ chính thức trong nội bộ hệ thống Cẩm Hồ, chính là đảm nhiệm chức tổng giám đốc Bộ Hành chính của trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ, cô ngoại trừ phụ trách sự vụ hành chính của trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ, chính yếu vẫn là phụ trách công tác chuẩn bị cử hành Hội nghị Quản lý cấp cao định kỳ mỗi quý.

Bởi vậy, sự vụ nặng nề liền giam cô ở lại bên Kiến Nghiệp, không thể cùng Trương Khác đi loanh quanh đến các nơi khác nữa rồi.

Trương Khác ngưng mắt nhìn đôi mắt đẹp rất có lực mê hoặc của Địch Đan Thanh dưới ánh đèn đường, có phần đáng tiếc nói:

– Lần trước đi Tân Đình, chị cũng không đi cùng tôi…

Y đưa tay muốn nắm lấy tay Địch Đan Thanh.

– Cậu cũng không sợ người khác thấy được mình đau lòng.

Địch Đan Thanh thụt tay lại, không cho Trương Khác nắm lấy tay cô ở trong ngõ Học Phủ, lại ái muội không rõ lườm Trương Khác một cái:

– Tân Đình cũng có người không sợ bị người ta chà đạp mà, cậu không sợ tôi đi theo trở lại chuyện của mình sao?

Trương Khác ưỡn mặt cười cười:

– Có lúc nào chê chị vướng bận chưa? Đã quen có chị bên cạnh, chị không đi theo, có đôi khi sẽ cảm thấy không tiện lắm…

Địch Đan Thanh quay đầu lại nhìn một chút, nhìn không thấy có người quen đang trên đường, cô mới quay đầu lại thân mật vỗ vỗ gương mặt Trương Khác:

– Lần này cứ vậy đi, ngày mai an bài sự tình, chung quy không thể tùy hứng bỏ lại không quản. Lần tới sẽ đi cùng cậu đến Tân Đình…Tôi lớn như vậy, còn chưa có đi chân trần trong nước biển. Hy vọng cậu có thể cùng tôi đi dạo biển.

Đi tới giao lộ, lúc này Vệ Lan mới từ cửa đông trường đi tới, thấy hai người Trương Khác, cô tung tăng chạy tới, kéo lấy cánh tay Địch Đan Thanh và hỏi:

– Hội nghị ba ngày, ngày hôm nay hoàn toàn kết thúc rồi sao?

– Ừm.

Địch Đan Thanh gật đầu:

– Bằng không thì sao đi ra ngoài này sớm vậy được?

Trương Khác nhìn đồng hồ, thấy thời gian còn sớm, lúc này về nhà cũng không thể giữ Địch Đan Thanh ở bên cạnh với mình, y liền muốn đến tiệm Internet Sáng Vực một chút, liền nói một tiếng với Địch Đan Thanh, Vệ Lan rồi đi vòng trở lại.

Chiếc máy tính trong thư phòng, hầu như cứ hai ba tháng phải đổi thiết bị một lần, lúc này bố trí xa hoa cộng thêm đường dây cáp quang riêng biệt, gần như có thể làm cho Trương Khác thoả mãn rồi.

Nhưng không vì công tác, một mình một người lên mạng trong thư phòng, nó luôn có cảm giác kém hơn ở tiệm internet rất nhiều.

Đi trên phố vào đêm đông hơi lạnh, Trương Khác đẩy cửa đi vào tiệm Internet mới cảm thấy ấm người hơn. Xoa xoa tay, thấy trong đại sảnh đều ngồi đầy người, còn có người đang ở trong khu nghỉ ngơi chờ máy.

Hai cô gái sau quầy thu ngân đều rất lạ mặt, có một thành viên của phòng làm việc CLB Côn Trùng đang ở trong đại sảnh tầng dưới cùng trực ban chỉ đạo một số tân sinh không quen với máy tính lên mạng, hắn thấy Trương Khác đi vào liền thân thiện lên đón:

– Khác thiếu gia đến tìm Đỗ Phi hả?

– Ai rảnh mà đi để ý đến nó? tôi qua đây là lên mạng…

Trương Khác cười cười, còn nói thêm:

– Tôi không đến phòng làm việc của mọi người đâu, chướng khí mù mịt, lầu hai còn máy không?

Cho dù đã đến cuối năm 98, doanh thu của tiệm Internet Sáng Vực vẫn duy trì ví trí cao so với năm ngoái. Mỗi một máy ở khu khách VIP có giá 12 đồng /1 giờ, mà vẫn không có máy để trống — Đỗ Phi, Mông Nhạc đã thu về gấp 3 lần so với đầu tư lúc trước, mặt khác các tiệm tham gia thành viên cộng với thu nhập từ phần mềm quản lý cũng trên 7-8 triệu — chí ít tại khu vực hồ Yến Quy vẫn chưa có một tiệm Internet nào có hoàn cảnh, chất lượng máy, phục vụ có thể tốt hơn ở đây. Nếu nói tại các thành phố khác có tiệm Internet mới xuất hiện phong cách hơn, thì đó cũng là một chi nhánh của tiệm Internet Sáng Vực tại Kiến Nghiệp trực tiếp kinh doanh.

Đến bây giờ còn chưa có đại quy mô đầu tư vốn vào ngành làm net mới phát, bọn Đỗ Phi đã giành tiên cơ vẫn còn chưa gặp phải đối thủ cạnh tranh lớn.

Trương Khác ngồi trên khu khách Vip ở lầu 2, mỗi máy ở đây được ngăn cách bằng một tấm ngăn cao đến ngực cộng thêm miếng thủy tinh cao 30 cm, bên cạnh là chuyên khu nữ sinh, nhiều bạn nữ của ĐH Sư phạm hoặc Học viện Âm nhạc đều thích đến tiệm Internet Sáng Vực lên mạng ở chuyên khu nữ sinh. Trương Khác nhìn mấy bạn nữ tướng mạo thanh tú vài lần, mới tựa lưng vào ghế da nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên trong ngõ Học Phủ ngoài cửa sổ đèn đường hơi tối, có cảm giác mê ly của đèn dầu, trong phòng làm việc thiết kế ĐTDĐ của Khoa Vương Cao Khoa thiết lập tại lầu ba trong ngõ lúc này còn đang đèn đuốc sáng trưng, bên trong phòng bóng người nhấp nhô.

Khoa Vương Cao Khoa cũng rất coi trọng công tác thiết kế ĐTDĐ, lúc này phòng thiết kế ĐTDĐ của Khoa Vương Cao Khoa đã có hai mươi mấy công nhân, công tác thiết kế sản phẩm cũng không chỉ dừng lại tại lớp vỏ, vẫn là Tạ Tử Chiêm phụ trách công tác ở đây.

Máy tính khởi động hoàn tất, Trương Khác nhìn thời gian ở góc dưới bên trái màn hình, đã sắp 9 giờ rồi. Nhìn tình huống trong phòng thiết kế còn có nhiều người đang tăng ca, trong lòng nghĩ: có phải Khoa Vương Cao Khoa có sản phẩm quan trọng gì sắp ra mắt hay không, ở đây mới có thể bận rộn như thế?

Trương Khác nghĩ trước đây khi Cẩm Hồ vừa mới nghiên cứu chế tạo ra chiếc đầu đĩa đầu tiên, Tô Tân Đông, Đinh Hòe đều hầu như chưa từng rời khỏi phòng thí nghiệm. Nói thật chứ, Trương Khác vẫn rất chờ mong đối với biểu hiện của Tạ Tử Chiêm.

Thấy trên màn hình máy tính trên bàn có một biểu tượng quen thuộc, Trương Khác kích vào, quả nhiên là giao diện của phòng chat trường ĐH Đông Hải.

Trong kiếp trước, CLB Côn Trùng phải chờ tới học kỳ sau mới có thể cơ cấu phòng chat của trường lên trang website của BBS, không ngờ kiếp này lại xuất hiện sớm hơn, nhìn cũng không có gì khác với giao diện ở trong trí nhớ, làm cho trong lòng Trương Khác chợt cảm khái vì cảnh còn người mất.

Trương Khác tiện tay chọn mục đăng ký, đưa vào user name: con cá nằm ngửa dưới đáy biển nhả bọt, lại đưa vào tư liệu đăng kí như mật mã, chọn xác nhận lại qua ba bốn giây nữa, trên màn hình hiện lên user name đã bị đăng kí…

Trương Khác lặng yên nhìn tin tức trên màn hình đến giây: user name bạn chọn đã được đăng kí, kiến nghị sử dụng…

Trương Khác sờ sờ trong túi, không có thuốc, đột nhiên có cảm giác muốn hút một điếu thuốc, y đứng lên, muốn tìm một người quen đang hút thuốc ở lầu hai, ngón út đặt trên bàn phím không ý thức được đang khẽ run run.

Cô gái sau quầy thu ngân bưng cafe đi lên, thấy Trương Khác thò đầu ra từ tấm ngăn, cô còn tưởng rằng là đợi cafe mình đưa tới, liền cười ngọt ngào khẽ giơ cao ly cafe trong tay, ra hiệu đây là cafe bưng tới cho y.

– Có thuốc không?

Trương Khác hỏi giọng hơi lớn, chính y cũng không cảm giác được.

Mấy nữ sinh lên mạng ở chuyên khu nữ sinh đều quay đầu lại kinh ngạc nhìn Trương Khác, có một bạn nữ mặt mũi sáng sủa còn chủ động chỉ tay lên chữ No Smoking ở trên vách tường, ra hiệu ở đây cấm hút thuốc.

Trương Khác khắc chế không nhìn màn hình máy vi tính, đi ra bảo cô gái đặt cafe lên bàn, rồi y lên phòng làm việc CLB Côn Trùng trên lầu ba thấy trên bàn của Thi Tân Phi đặt một bao thuốc lá. Trương Khác cầm lấy thuốc và hôp quẹt giơ giơ lên với Thi Tân Phi, cũng không nói gì thêm liền đi xuống lầu, tìm một góc an tỉnh sau ngõ, ngồi xổm xuống đưa lưng hứng gió, bắt đầu châm một điếu thuốc hút!!!

————–

– Lẽ nào những sách lược kinh doanh kinh diễm hãi thế của Cẩm Hồ là nghĩ ra như thế sao? quả thật khiến người bất ngờ đấy.

– Hả?

Úc Bình bưng ly cafe đứng ở trước cửa sổ đột nhiên nói ra một câu như thế, Trần Tĩnh nghe xong có vẻ kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Úc Bình:

– Cô đang nói cái gì?

– Cô nhìn thì sẽ biết.

Úc Bình hất cằm ra ngoài cửa sổ.

Trần Tĩnh không rõ nguyên do đi tới, nhìn theo tầm mắt của Úc Bình, thấy Trương Khác đang ngồi một mình trong xó bên tường hút thuốc, là ngồi xổm giữa trụ đèn đường cùng thùng rác. Nếu không phải quần áo trên người y hàng hiệu, cùng dung mạo sáng sủa, bộ dạng của y chẳng khác gì mấy thanh niên đầu đường xó chợ. Nhìn vẻ mặt ngưng trọng mà chăm chú của y, có vẻ thực sự là đang suy nghĩ sách lược phát triển của Cẩm Hồ.

Úc Bình thấy Tạ Tử Gia đi tới, vội vàng vẫy tay bảo cô cùng qua xem bộ dạng của Trương Khác, còn nói đùa:

– Có phải mùi thùng rác có thể kích thích linh cảm đặc biệt hay không?

Hai nữ nhân cười đến run rẩy cả người, tình cảnh này nhìn thế nào cũng có vẻ buồn cười, khóe miệng Trần Tĩnh cũng hơi nhếch lên, cất giấu nụ cười nhẹ. Trương Khác mà cô quen là người không câu nệ tiểu tiết.

– Mấy ngày nay, các nhân vật quan trọng của Cẩm Hồ đều tề tụ đến Kiến Nghiệp đấy.

Tạ Tử Gia nói:

– Ngày hôm qua khi Tạ Ý đi qua siêu thị điện máy Thịnh Hâm trên đường Tân Thị, thấy Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Chu Du, Tưởng Vi, Thái Phi Quyên, một số gương mặt quen thuộc đang tham quan các cửa hàng của Thịnh Hâm trên đường Tân Thị, ngay cả Trương Á Bình của Philips cũng chính thức gia nhập Cẩm Hồ rồi, nói không chừng chị họ của tôi hôm nay vẫn chưa rời khỏi Kiến Nghiệp đâu — tiểu Tĩnh, chị nói họ đang kế hoạch làm cái gì?

Trần Tĩnh cũng chả quản Tạ Tử Gia đầy bụng nghi vấn, cô lại nhìn Trương Khác đang hút thuốc cạnh thùng rác, lắc đầu cười nói:

– Điều này sao có thể đoán được?

– Tôi thấy là một lần tụ hội của cao tầng Cẩm Hồ.

Úc Bình đưa ra phán đoán:

– Đều là các nhân viên cao tầng khác nhau về lĩnh vực nghiệp vụ của Cẩm Hồ, có thể có hạng mục gì yêu cầu Trương Khác triệu tập tất cả những người này lại thương nghị? vừa họp còn vừa tham quan, du sơn ngoạn thủy. Nhìn qua giống như là cao tầng tụ hội vậy, tỉ mỉ suy nghĩ một chút đi. Những người mà Tạ Ý gặp phải không ai không là thành viên tầng quản lý nòng cốtc ủa Cẩm Hồ, như Chu Nhất Bình, Dương Vân, Tưởng Vi đều đã là nguyên lão sớm nhất từ khi Cẩm Hồ sáng lập…

Nói đến đây khóe miệng Úc Bình hơi nhếch lên.

Trần Tĩnh biết Úc Bình là muốn nói Lưu Minh Huy, cô cũng cười theo.

Tags: truyện Quan Lộ Thương Đồ online, Chương 964: Phòng chat trường ĐH Đông Hải. Truyện Quan Lộ Thương Đồ đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 964