Nam nhân trung niên được gọi là tam gia kia bước tới trước hai bước, đại đao trong tay cắm một cái phịch xuống đất, đôi con ngươi tàn nhẫn quét qua từng người ở đây, quát lớn: “Ở cái chỗ này, ai dám không đem Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn của chúng ta để vào mắt hả?”
Khinh Yên cực kỳ tức giận, vừa định tiến lên thì lại bị bàn tay của Diệp Linh ngăn lại.
Diệp Linh quay sang nhìn Khinh Yên mà lắc lắc đầu, sau đó lại chuyển mắt về phía người nam nhân tam gia kia: “Dù chỉ một đồng, chúng ta cũng sẽ không đưa cho các ngươi!”
Tam gia cười lớn ha ha mấy tiếng: “Để một chút nữa ta xem các ngươi có còn đủ dũng khí mà nói ra những lời này nữa hay không? Người đâu! Đánh cho ta! Đánh cho đến khi những kẻ này cam tâm thần phục mới thôi!”
Ánh mắt của Diệp Linh lạnh lùng, vô cảm mà liếc nhìn tên tam gia đang đứng đó cười ha hả, thần sắc của Diệp Linh lúc này có phần nặng nề hơn một chút.
Những người vừa đến này không giống như nhóm thổ phỉ vừa nãy, đặc biệt là tên tam gia này, hắn ta còn là một Tôn Linh Giả….
“Ta phi! Chỉ là một lũ cướp mà cũng dám càn rỡ như vậy! Lên, chúng ta liều mạng với chúng!”
Mọi người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đã sớm phẫn nộ đến không còn cách nào kiếm chế được nữa rồi, không đợi Diệp Linh ra lệnh, thì mọi người cũng đã rút vũ khí ra mà liều mạng xông lên.
Người trong quân đoàn thà là chết đứng, chứ cũng không cam nguyện cúi đầu trước đám đạo tặc này.
Chiến hỏa, vừa chạm vào là bùng nổ!
Thực lực của đám người Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn đều cường đại, mọi người trong quân đoàn lại tu luyện chưa được mấy năm, làm sao có thể là đối thủ của đám cướp này? Rất nhanh thì mọi người trong quân đoàn đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng dù là như vậy, cũng không có một người nào chịu lùi lại một bước nào cả.
Bọn họ càng đánh lại càng mạnh mẽ, mặc kệ vết thương trên người sâu bao nhiêu, nặng bao nhiêu, thì hai chân của họ vẫn như mọc rễ trên đất, cứng rắn chống đỡ.
Chỉ bởi vì ở sau lưng của bọn họ, có thứ mà tất cả bọn họ thề sống chết để bảo vệ!
Tam gia hơi hơi nheo lại hai mắt, trên người của những kẻ trong Y Tháp kia, hắn dường như cảm ứng được một thứ gọi là quân hồn.
Những kẻ này, người nào người nấy cũng giống như là binh sĩ từng trải qua huấn luyện, thà rằng tử chiến sa trường, cũng tuyệt đối không bỏ rơi đồng đội mà chạy trốn một mình, có lẽ, đối với bọn họ mà nói, chết chính là một vinh quang.
Bọn họ không sợ đau, không sợ mệt, tinh thần vững chắc như sắt thép, không có thứ gì có thể công phá được.
Mà đây, chính là Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn!
“Đợi đã!”
Tam gia nâng tay lên, cất giọng nói thông thả.
Tức thì, người của đạo tặc đoàn đều dừng tất cả mọi hành động, đồng loạt rút trở lại phía sau tam gia.
“Ta cho các ngươi thời hạn ba ngày!” tam gia hơi nâng tầm mắt: “Nội trong ba ngày, các ngươi phải tự mình đưa ra lựa chọn, hoặc là nộp lên cho ta một trăm vạn lượng, hoặc là…. Phải thần phục ta!”
Nếu có thể thu phục được đám người này, thì thế lực trong tay hắn sẽ được mở rộng thêm gấp mấy lần.
“PHI!”
Trong quân đoàn, một người nam tử trên mặt toàn là máu hướng xuống mặt đất mà phun một ngụm nước miếng, sau đó thì mở miệng trào phúng: “Muốn chúng ta thần phục ngươi? Đừng có nằm mơ! Ta nói cho ngươi biết, một đồng chúng ta cũng không đưa cho ngươi, đồng thời, cũng tuyệt đối sẽ không thần phục ngươi!”
Hai mắt tam gia lóe lên vẻ lạnh lùng, tiếp tục nói: “Các ngươi không cần phải gấp gáp đưa ra quyết định, ta cho các ngươi thêm ba ngày thời gian để mà suy nghĩ! So với việc ở lại chỗ này, còn không bằng lựa chọn cho mình một thế lực cường đại hơn mà đầu quân vào! Một Y Tháp nho nhỏ, thì có được tiền đồ gì chứ? Thực lực của chủ tử các ngươi, có cường hãn bằng lão đại của chúng ta không?”
(****Y Tháp không có tiền đồ, ăn cướp thì có chắc???)
Cũng khó trách sao tên tam gia kia lại tự tin như thế, nói đến cùng thì lão đại của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn đã đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả cao giai. Ngoài ra, tên tam gia kia còn nghe nói, tháp chủ của Y Tháp này chỉ là một nữ tử tuổi còn rất trẻ mà thôi.
Cho nên, trong lòng hắn ta sớm đã nhận định, thực lực của tháp chủ Y Tháp không mạnh bằng lão đại nhà hắn.
“Chúng ta đi!”
Sao khi ném lại những lời kia, tam gia liền xoay người rời khỏi Y Tháp, trên mặt hắn ta tràn đầy tự tin, dường như khẳng định rằng những người này chắc chắn sẽ đầu quân cho hắn.
Bình luận