Dark?

Chương 182: Ca thật sự chỉ là dân đen

Xem giới thiệu truyện Say Mộng Giang Sơn
A+ A-
Hiện giờ Dương Phàm đã đến chỗ Võ Lâm Vệ “Bách Kỵ”, nơi chính thức tiếp
nhận hắn, hắn đã lấy được lệnh điều động của bộ Binh rồi.

Võ Lâm
Vệ thuộc Nguyên Tòng Cấm Quân, ở trong Huyền Vũ Môn có một đội võ trang
thường trú là “Bách Kỵ”. Cái gọi là “Bách Kỵ” là lực lượng vũ trang được thiên tử tin cậy nhất. Trên thực tế sau vài năm, Nguyên Tòng Cấm Quân
lại phát triển ra “Ngàn Kỵ”, “Vạn Kỵ”, bọn họ tính chất na ná như nhau,
chứng tỏ bọn họ ngày càng tiếp cận gần gũi với thiên tử hơn mà thôi.

Mà “Bách Kỵ” rõ ràng là một lực lượng trọng yếu, bọn họ ở trong cung đình chỉ đứng sau “Nội vệ”

Nơi này quân luật nghiêm ngặt, tuy Dương Phàm đã được kiểm tra khi đi qua
cửa cung bên ngoài, tiến vào trong thành lâu Huyền Vũ Môn, khi gặp mặt
lữ soái “Bách Kỵ” cũng như lần trước lại bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Sau khi mệnh lệnh điều động của Dương Phàm được kiểm tra không có sai lầm,
tên thủ vệ binh kia liếc hắn một cái, hất đầu một cái nói:

– Đi theo ta!

Dương Phàm theo hắn đi vào trong, dọc theo thềm đá rộng rãi bước đi lên , còn chưa đi đến cổng thành, đằng sau có hai người đàn ông khôi ngô “huỵch
huỵch huỵch” đi tới, nhìn thấy người lính kia đang dẫn Dương Phàm một
người nhân tiện nói:

– Trương Khê Đồng, người này đang làm gì ở đây?

Tên lính đang dẫn Dương Phàm kia cười nói:

– Hoàng đội trưởng , Trình đội trưởng, người này là đại giác thủ được
lệnh điều tới đây, ngay tức khắc chính là người của “Bách Kỵ” chúng ta.

– Hả?

Hai người kia vốn đã đi qua, nghe nói như vậy liền lập tức dừng bước, cái
người vừa hỏi là Hoàng đội trưởng xoay người lại từ trên cao nhìn xuống
đánh giá Dương Phàm một lúc, khinh miệt nói?

– Đại giác thủ? Một
kẻ trong đám thổi kèn, đập chiêng này mà cũng muốn ra nhập “Bách Kỵ”
chúng ta, nếu cứ như vậy, “Bách Kỵ” chúng ta thành cái gì rồi hả, xiếc
ảo thuật sao?

Dương Phàm nhìn người này liếc một cái, dáng người
không cao, hơi béo, nhưng nhìn không ra bộ dạng mập mạp, diện mạo bình
thường không có gì lạ, vẻ mặt hơi hơi khinh thường, lại có một kiểu “Khí lạnh lùng như không”. Người bên cạnh so với hắn cao hơn một chút, khuôn mặt rõ ràng vẻ kiên quyết, không giống hắn thô lỗ mà có một chút vẻ nho nhã.

Nguyên Tòng Cấm Quân thời Đại Đường lập quốc là một lực
lượng vũ trang thân cận Thiên tử. Nhưng đến hiện giờ đội quân này đã
thay đổi vài thế hệ. Vì để duy trì sức chiến đấu của bọn hắn, làm cho
bọn họ từ đầu đến cuối trở thành cấm quân võ trang tinh nhuệ nhất, ngoài trang bị tốt nhất, nghiêm khắc huấn luyện, mỗi khi Đại Đường phát sinh
chiến sự, có thể từ trong Nguyên Tòng Cấm Quân luân phiên điều động binh lính, trên chiến trường hành quân, trinh thám, đánh nhau, thể nghiệm
máu tanh chém giết trên chiến trường.

Làm tinh nhuệ trong tinh
nhuệ nên mỗi thành viên của “Bách Kỵ” đều phải trải qua trận mạc, ngạo
nghễ giết người, tự nhiên đều sẽ có một loại uy thế. Nhưng mà Dương Phàm dưới cái nhìn ép bức của y, thần thái lại thong dong một cách lạ
thường.

Dương Phàm cũng giống như những người khác trải qua trận
mạc, chiến trường, cũng giết qua bao nhiêu người. Lúc hắn trên chiến
trường giết người khi đó còn nhỏ hơn nhiều so với vị Hoàng đội trưởng
này, thì sợ gì khí thế của y, đối mặt với cái nhìn áp bức của Hoàng đội
trưởng, Dương Phàm cười dài nói:

– Anh hùng không hỏi xuất xứ.
Trong đại giác thủ lý nào lại không thể là là một người đàn ông tâm
huyết chân chính? Hoàng đội trưởng người đây là trông mặt mà bắt hình
dong đúng không?

– Ơ, Ôi!

Hoàng đội trưởng lườm Dương Phàm nói:

– Ngươi nhiệt tình quá rồi đấy, tiểu tử, ngươi khá ngông cuồng đó a! Xem
ra ngươi cũng có một chút lai lịch xuất thân, nhưng ta nói trước cho
ngươi biết, mặc kệ là ngươi thân thế như thế nào, ở bên trong cấm quân
ngươi có thể có được chút chiếu cố, được một chút thuận lợi, duy chỉ có ở “Bách Kỵ” này ngươi đừng tưởng, cũng đừng nghĩ, ở đây đều phải tự dựa
vào bản lĩnh của mình.

Dương Phàm không kiêu ngạo, đúng mực mà nói:

– Dương mỗ sở dĩ đến nơi này, chính là định dựa vào bản lĩnh của mình mà
sống đấy! Lời nói của Hoàng đội trưởng rất hợp ý ta! Sau này có cơ hội
có thể ghi công lập nghiệp, mong Hoàng đội trưởng đừng quên Dương mỗ,
tin tưởng rằng Dương mỗ không làm người thất vọng đâu.

Bây giờ so với trước kia thật khác nhau, Dương Phàm đã quyết tâm tạo một công lao
sự nghiệp để có thể cưới người con gái xinh đẹp của mình làm vợ, hắn đối với con đường làm quan trong quân ngũ thật hết sức nghiêm túc. Bên
trong quân ngũ chống đối thủ trưởng tất nhiên là không ổn, nhưng làm một con cừu hiền lành lại càng không có tương lai, đây là Hoàng đội trưởng
nói lời khiêu khích, hắn không sợ.

Hoàng đội trưởng có vẻ mỉm cười gật đầu nói:

– Tốt! Vậy mới tốt chứ! Miệng lưỡi cứng rắn lắm, hy vọng xương cốt của
người cũng đủ cứng rắn! Chỉ cần có cơ hội như vậy, Hoàng mỗ nhất định sẽ không quên ngươi!

Dương Phàm mỉm cười nói:

– Như vậy, Dương mỗ tạ ơn Hoàng đội trưởng trước!

Hoàng đội trưởng hừ một tiếng rời đi, Trình đội trưởng vẫn mỉm cười đánh giá
Dương Phàm, thấy lúc này Hoàng đội trưởng đã nhanh bước đi, vội cũng đi
theo, cười nhẹ nói:

– Tiểu tử này ta thấy quen quen, nếu ta không lầm, có phải ngươi là Dương Phàm kia ở trên sân đánh cầu vang danh nức tiếng!

– Hả? Dương Phàm?

Cái tên Dương Phàm này ta đã nghe nói qua, Lữ soái điều hắn qua đây làm gì, “Bách Kỵ” chúng ta đâu có phải chỗ chuyên luyện đánh cầu đâu, sau này
lại tham gia một số trận đấu bỏ đi đó sao? Ta đi hỏi lữ soái!

Hai người vốn đã hướng về phía bên cạnh tường thành đi ra, Hoàng đội trưởng quay ngoắt thân lại “huỵch, huỵch, huỵch” chạy vội vào cổng thành

Trong Thành lâu, lữ soái của “Bách Kỵ” Hứa Lương đang xem lệnh điều động của
Dương Phàm, và gã binh lính Trương Khê Đồng kia đang đứng ở đối diện Hứa Lương, Hoàng đội trưởng và Trình đội trưởng bỗng nhiên cùng nhau đi
đến. Hứa Lương liếc mắt nhìn hai người vừa đi tới tiếp tục xem lệnh điều động “Ừ” một tiếng nói:

– Ừ, nếu là…

Hoàng đội trưởng hơi thở gấp gáp mà nói:

– Lữ soái, ta có chuyện muốn nói!

Hứa Lương nói:

– Ngươi muốn nói gì?

Hoàng đội trưởng lại thở mạnh mà nói:

– Lữ soái, người kia có phải là Dương Phàm không?

Hứa Lương vuốt cằm nói:

– Đúng vậy, ngươi biết hắn?

Hoàng đội trưởng nói:

– Không biết, chẳng qua ta đã nghe nói qua về hắn, không phải là kẻ nổi
danh trên sân đánh cầu sao? Lữ soái, chúng ta là “Bách Kỵ” , nơi này
chẳng lẽ về sau công việc cũng chuyên đánh cầu, chỉ vì một tiếng cười
của quý nhân mà đảo lộn cả sao?

Hứa Lương nhíu nhíu mày nói:

– Ngươi đang ở đây nói nhảm chuyện gì vậy, điều lệnh này là do Bộ Binh
xem xét thấy phù hợp, Võ đại tướng quân cho phép đấy. Hoàng Húc Sưởng
ngươi nhiều lời như thế liệu còn đường sống sao?

Hoàng Súc Sưởng ương ngạnh nói:

– Ta không phục! huynh đệ “Bách Kỵ” ta ra ngoài mỗi người đều là anh hùng hảo hán lấy một đọ một trăm, ở trong phạm vi cấm quân vừa nhắc tới
“Bách Kỵ” không ai là không kính nể hẳn lên? Chúng ta mang danh tắm máu
sa trường, không thể vì chuyện này mà bị hủy a!

Hứa Lương vừa
định há mồm để nói, đột nhiên hai tay vừa để xuống “Ba” một cái, đứng
nghiêm, hai mắt nhìn thẳng, không dám thở mạnh.

Trình đội trưởng
phát hiện ra có điều khác thường quay đầu nhìn lại, vội vàng cũng làm
theo Hứa Lương “Ba~” một cái đứng ngiêm, đồng thời giật nhẹ vạt áo Hoàng Húc Sưởng.

Ở cửa, một âm thanh chậm rãi vang lên:

– Thế
nào, phải trải qua chiến trường, giết qua người mới là anh hùng hảo hán
sao? Theo ngươi nói thì bản tướng quân ta chưa từng trải qua chiến
trường, giết quân thù, chức Đại tướng quân này nên để cho ngươi làm mới
phải!

Võ Lâm Vệ Đại Tướng quân Võ Du Nghi chắp hai tay sau lưng, theo cửa chậm rãi thong thả tiến vào.

Tuy rằng Hoàng Húc Sưởng chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, so với vị Võ Du
Nghi Võ Lâm Đại Vệ tướng quân này chức vị cách xa nhau cả vạn dặm, nhưng “Bách Kỵ” dù sao cũng là lực lượng trọng yếu nhất trong Võ Lâm Vệ, cho
nên đối với những người này, nhất là người lại đảm nhiệm chức quan nên
đều biết Võ Du.

Võ Du Nghi đi ngang qua hắn một cái, nói:

– Dương Phàm trong cuộc thi đấu ở Thượng Nguyên hội là đô vật đứng thứ
hai, công phu quyền cước thấy thế nào? Hắn có thể so tài kém hơn với
Hoàng Húc Sưởng ngươi? Tại Đại hội thi đấu đá cầu, Dương Phàm và Thái
Bình công chúa, Khâu Đại tướng quân, La Đại tướng quân mấy người đó lấy
năm địch mười, đánh bại Thổ Phiên, kỹ thuật cưỡi ngựa, công phu tác
chiến, chẳng lẽ không bằng ngươi?

Hoàng Húc Sưởng không phục mà than thở một câu, Võ Du Nghi trừng mắt nhìn hắn nói:

– Ngươi nói cái gì?

Hoàng Húc Sưởng ngẩng đầu lớn tiếng nói:

– Ty chức nói, trên chiến trường giết địch, cưỡi ngựa bắn cung đều thứ
nhất, ty chức không tin hắn tài bắn cung cũng cao siêu giống những thứ
kia. Nếu so bắn cung hắn nhất định không bằng ta!

Võ Du Nghi giận dữ đang muốn quát lớn, Dương Phàm đã mỉm cười nói:

– Luận về bắn cung, tại hạ nhất định không bằng ngươi Hoàng đội trưởng.
Tuy nhiên, mọi thứ bản lĩnh đều có thể luyện được, Dương Phàm nếu vào
“Bách Kỵ” cũng sẽ không bôi nhọ danh hiệu này!

Hoàng Húc Sưởng còn chưa nói. Võ Du Nghi liền chân thành tươi cười mà nói:

– Tốt! Lòng ôm chí lớn, bản tướng quân thích những người trẻ tuổi như
ngươi vậy. Các ngươi lui ra đi, bản tướng quân còn có việc cần phân công cho lữ soái các ngươi.

– Vâng!

Mọi người đều chắp tay trước ngực hành lễ, rời khỏi thành lâu.

Hứa Lương nói:

– Đại tướng quân mời ngồi lên trên, không biết đại tướng quân có chuyện gì dạy bảo ty chức.

Võ Du Nghi đem hắn kéo qua một bên, trịnh trọng nói:

– Hứa Lương, ta có một việc rất quan trọng giao cho ngươi làm!

Hứa Lương gương mặt căng thẳng, nghiêm nghị đáp:

– Đại tướng quân xin phân công!

Võ Du Nghi nói:

– Dương Phàm này, ngươi phải ngay lập tức chăm sóc cho ta.

Hứa Lương ngẩn ra nói:

– Hắn có vấn đề gì?

Võ Du Nghi cả giận nói:

– Có vấn đề gì? Là ta nói, ngươi phải thay ta chăm sóc cho tốt vào, trông coi hắn, không cho hắn có một chút lỗi lầm nào!

Hứa Lương trong lòng cả kinh, Dương Phàm này lai lịch thế nào mà Đại tướng
quân phải cố ý đến đây ra lệnh cho thuộc hạ như vậy? Hắn kinh ngạc mà
nói:

– Cái này… Ty chức vẫn không hiểu rõ lắm, Đại tướng quân nói là luyện tập a, sai đi a… cũng không bố trí cho hắn sao?

Võ Du Nghi lắc đầu, trầm ngâm nói:

– Điều này cũng không ổn, hắn vốn không cần gia nhập “Bách Kỵ” đấy, nếu
hắn muốn tới chắc là thích ở trong quân đội, người thiếu niên này khí
huyết dồi dào, ngươi không cho hắn làm việc, chỉ sợ hắn trong lòng không vui. Lấy việc, phải bố trí cho hắn nhiều việc để hắn đi làm!

– Vậy…

Võ Du Nghi trừng mắt nhìn hắn nói:

– Ngu ngốc! Việc này còn phải để ta dạy cho ngươi? Phái thêm người đi
theo hắn, làm cho hắn vui mừng phấn chấn, giúp đỡ được cho hắn chu đáo
không được sao?

– Dạ, dạ, dạ…

Hứa Lương ở trong lòng bắt đầu nổi cáu rồi, người này rốt cuộc lai lịch ra sao, thế nào mà ngay cả Đại tướng quân đối với hắn…

Có một thuộc hạ như thế, thật sự là rất phù hợp rồi!

Đoàn người Dương Phàm ra khỏi thành lâu, Hoàng Húc Sưởng hầm hừ nhìn Dương
Phàm liếc mắt một cái, đi như chạy, Dương Phàm đuổi theo hai bước kêu:

– Hoàng đội trưởng!

Hoàng Húc Sưởng nghiêng đầu lại , trừng mắt nói:

– Có chuyện gì?

Dương Phàm chậm rãi nói:

– Việc trên sân đánh cầu ty chức đã quên nó rồi, hy vọng Hoàng đội trưởng cũng quên nó đi! Ty chức là một kẻ bình dân, cũng không phải xuất thân
trong gia đình giàu có quyền quý gì, trong cung và trong quân cũng không có chỗ dựa vững chắc! Xin Hoàng đội trưởng đừng giữ thành kiến với ty
chức, Dương mỗ có phải là một người lính tốt hay không, chúng ta hãy đợi sau này rồi xem.

Lời nói này đầy khí phách hơn nữa giọng điệu vô cùng thành khẩn, Hoàng Húc Sưởng nghe xong mặt vẫn không đổi sắc, nhìn
lại Dương Phàm hắn, thần sắc hơi chững lại, vừa mới định mở miệng định
nói gì bất chợt nghe thấy một tiếng kêu to:

– Aha! Dương huynh
đệ, ngươi quả nhiên được điều đến Võ Lâm Vệ chúng ta rồi, ta cùng tiểu
Ngụy vừa nghe đã vội đến xem, ha, ha về sau chúng ta là người một nhà!

Dương Phàm quay đầu nhìn lại, người vừa tới là con rể của Hữu Võ Lâm Vệ Đại
tướng quân Lý Đa Tộ, Tả Võ Lâm Vệ Trung Lang tướng Dã Hô Lợi, người kia
là Tả Võ Lâm Vệ lữ soái Ngụy Dũng, Hoàng Húc Sưởng và Trình đội trưởng
vội vòng tay ôm quyền nói:

– Ty chức bái kiến Trung Lang Tướng, bái kiến Ngụy lữ soái!

Dã Hô Lợi cười ha hả, xông lại trực tiếp ôm lấy Dương Phàm, Ngụy Dũng thì cười dài hướng về phía bọn họ khoát tay áo.

Dã Hô Lợi và Ngụy Dũng, Dương Phàm thân thiết hàn huyên ôn lại chuyện cũ
một hồi, xưng huynh gọi đệ rất thân mật, họ muốn hắn mời rượu để chúc
mừng, vừa nãy còn nghe Dương Phàm nói năng rất khí phách, nói cái gì mà
“Trong cung và trong quân không có chỗ dựa vững chắc” Hoàng Húc Sưởng và Trình đội trưởng không khỏi nhìn nhau không nói được gì

Đúng lúc này, đầu bậc cầu thang có tiếng ho khan, lại một âm thanh tao nhã của một cô gái đột nhiên vang lên:

– Dương thị vệ ngươi tới đây một chút, bản Đãi Chiếu có chuyện muốn hỏi ngươi

Dã Hô Lợi và đám người quay đầu nhìn lại, eo nhỏ nhắn một bó, áo trắng
bồng bềnh, không ngờ là Thượng Quan Uyển Nhi, vội vàng cùng nhau thi lễ
nói:

– Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!

Lần này, Dương Phàm thật không còn gì để nói nữa.

Tags: truyện Say Mộng Giang Sơn online, Chương 182: Ca thật sự chỉ là dân đen. Truyện Say Mộng Giang Sơn đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 182