Lý chưởng quỹ một tay cầm Hổ Đầu Thương đứng ở đối diện Triệu Tử Văn, cười nói:
– Ngươi luyện kiếm pháp gì, luyện cho ta xem.
– Ta luyện chính là Giáng Trần kiếm pháp.
Triệu Tử Văn biết lão khẳng định muốn nhìn những điểm yếu của bản thân, liền cầm lấy một đoạn cây khô, nhẹ nhàng múa may.
Đông tác múa kiếm của Triệu Tử Văn tiêu sái phóng khoáng, bước chân linh hoạt hay thay đổi, đâm, chọc, bổ, mỗi một chiêu mỗi một thức đều như nước chảy mây trôi, tùy theo ý mình, dường như đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Lý chưởng quỹ xem chỉ gật đầu, lại lắc đầu, thở dài nói:
– Kiếm của ngươi pháp mặc dù luyện đến lô hỏa thuần thanh nhưng bộ kiếm pháp này không chú trọng thế công mà chú trọng trốn tránh, thật sự là quá mức thanh tú, có lẽ là kiếm pháp dành cho nữ tử luyện. Không biết vì sao ngươi lại luyện loại kiếm pháp này.
Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Nếu không phải Điền Hổ không thể dạy ta kiếm pháp của sư môn hắn, chỉ có thể dạy bộ kiếm pháp khác, sao ta lại học chứ? Triệu Tử Văn thầm căm giận, nói với Lý chưởng quỹ:
– Ta cũng không có biện pháp, nếu không lão cứ dạy ta thương pháp đi, về sau ta sẽ không dùng kiếm pháp ẻo lả này nữa.
Ẻo lả? Lý chưởng quỹ nghe vậy đảo mắt, khuôn mặt già nua hơi cười ửng đỏ, trong lòng cảm thán tiểu tử này không hiểu ở đâu ra nhiều từ mới mẻ độc đáo như vậy, luôn làm cho người ta dở khóc dở cười.
– Đơn Thủ Thập Bát Thiêu là thương pháp lấy công làm thủ. Bộ thương pháp này chí cương mãnh liệt, bá đạo vô cùng, bộ pháp nhanh nhẹn, bước nhảy tự nhiên, phong cách hào phóng, khí thế hùng hậu….
Triệu Tử Văn nghe lão thao thao bất tuyệt, nghe có chút sa đà… vội vàng ra hiệu tạm dừng nói:
– Dừng! Ta nói này Lý chưởng quỹ, lão nói nhiều cũng vô dụng, tốt nhất là biểu diễn cho ta xem đi.
Lý chưởng quỹ đang nói nước miếng bắn tung tóe, đạt tới cảnh giới vong ngã, đột nhiên bị tiểu tử này ngắt lời, liền trừng mắt nhìn hắn. Muốn dạy thương pháp đương nhiên phải luyện cho hắn xem. Lão tự nhìn thân thể già cả của mình, cảm thán đến từng này tuổi rồi còn phải động thương.
Nhìn dáng người gầy trơ xương của Lý chưởng quỹ, Triệu Tử Văn sợ rằng lão già này múa thương tuột tay, ném cây thương hơn một trăm cân này ra, vội vàng trốn ra xa hơn hai mươi thước mới đứng lại nhìn.
– Tiểu tử ngươi chạy xa như vậy làm gì?
Lý chưởng quỹ đương nhiên biết hắn suy nghĩ gì, trong lòng phẫn nộ không chịu nổi, căm giận mắng Triệu Tử Văn ở phía xa.
– Cẩn thận sinh mạng, rời xa lão nhân!
Triệu Tử Văn tránh ở sau một gốc cây, cười ha hả nói.
– Tiểu tử ngươi…
Lý chưởng quỹ tức giận muốn bổ cho hắn một nhát, tuy nhiên quả thực hắn đã kích thích ý chí chiến đấu của lão già Lý chưởng quỹ. Lão nắm lấy Hổ Đầu Thương đang cắm trên mặt đất, thuận thế lăng không một nhát…
Thương pháp của Lý chưởng quỹ quả thực như thần. thương pháp không chỉ linh hoạt biến đổi, đâm, quét, bổ…. đều mạnh mẽ hữu lực, khí phách mười phần, sát khí bắn ra bốn phía, dường như chỉ cần mũi thương đâm vào trên người, người đó hiển nhiên chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Cho dù bị cán thương quét trúng cũng nôn ra năm đấu máu. Triệu Tử Văn nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm. Hắn biết trên chiến trường, binh khí một tấc dài một tấc cường, cây trường thương này dài như vậy, lại thêm thương pháp hùng mạnh, quả thực dũng mãnh vạn phu không địch nổi.
Triệu Tử Văn thấy Lý chưởng quỹ dừng lại, kích động không kìm nổi tiến tới. Thấy lão già này một tay múa thương hồi lâu mà mặt không đỏ, tim không loạn, không hề có nửa phần cảm giác mệt mỏi, không khỏi giơ ngón tay cái lên nịnh bợ:
– Cao, thật sự là cao.
Lý chưởng quỹ buông Hổ Đầu Thương, tức giận nói:
– Ít nịnh bợ đi. Thế nào? Thấy rõ rồi chứ?
Tuy rằng Triệu Tử Văn có trí nhớ phi phàm nhưng không thể trong thời gian ngắn nhớ toàn bộ chiêu thức, chỉ gật đầu nói:
– Nhớ rõ ràng, tuy nhiên… Ta chỉ nhớ kỹ được hơn nửa chiêu thức, cồn lại một tiểu bộ phận chiêu thức không nhớ được.
– A?
Lý chưởng quỹ kinh thất thanh hô.
Triệu Tử Văn ngượng ngùng gãi đầu nói:
– Hay là Lý chưởng quỹ luyện lại mấy thức cuối cho ta xem một chút đi!
Lý chưởng quỹ đâu phải đang coi thường tiểu tử này ngu dốt mà là ngạc nhiên thán phục trình độ võ học của hắn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhớ hơn phân nửa chiêu thức, thực có thể nói là võ học kỳ tài. Lý chưởng quỹ thử hỏi:
– Ngươi học Giáng Trần kiếm pháp mất bao nhiêu ngày?
Triệu Tử Văn rất thản nhiên giơ một ngón tay ra:
– Dùng một ngày.
Tiểu tử này cũng thật là đáng sợ, Lý chưởng quỹ lén lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thán vì khả năng gần như chỉ một lần gặp qua chiêu thức võ công nào là ghi nhớ được của tiểu tử này. Thật có thể nói là kỳ tài.
Lý chưởng quỹ cũng không muốn nâng cao người khác, diệt uy phong của mình, thản nhiên nói:
– Cũng được. Chỉ có điều sức mạnh của ngươi còn chưa đủ, trước hết phải luyện tập sức lực đã mới luyện thương pháp được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnHay.co – http://TruyenHay.co
Triệu Tử Văn cũng biết, với sức mạnh hiện tại của mình căn bản không thể vận dụng thương tự nhiên được, bất đắc dĩ gật gật đầu, lại cười hì hì nói:
– Hay là Lý chưởng quỹ làm mẫu lại thương pháp này một lần để ta nhìn rõ một chút được không?
Khuôn mặt già nua của Lý chưởng quỹ đỏ lên, ngượng ngùng cười nói:
– Ngày mai luyện nữa nhé.
Nói xong, lão liền chạy trối chết như thể muốn thoát thân.
Nhìn bóng dáng hơi uể oải của Lý chưởng quỹ, Triệu Tử Văn mới biết vừa rồi múa thương đã hao gần hết khí lực của lão. Có điều tuy rằng lão đã già nhưng vẫn không chịu thua, không thể hiện sự mệt mỏi ra ngoài. Điều này càng khiến Triệu Tử Văn nghi hoặc, sao Lý chưởng quỹ lại chịu cô độc, một mình sống trong căn nhà cỏ dưới vách núi thế này…
Mặc cho ngươi tài giỏi thế nào, xinh đẹp tuyệt trần thế nào, kết quả cũng chỉ là hồng phấn khô lâu. Mặc cho ngươi là một thiên tài của cả thế hệ, nắm giữ ngàn dặm giang sơn, kết quả cũng chỉ là hóa thân nắm đất. Ai có thể khám phá sinh tử? Cái gọi là đạo trường sinh chỉ sợ rằng người không thể nhìn ra sinh tử mới có thể theo đuổi.
– Ngươi luyện kiếm pháp gì, luyện cho ta xem.
– Ta luyện chính là Giáng Trần kiếm pháp.
Triệu Tử Văn biết lão khẳng định muốn nhìn những điểm yếu của bản thân, liền cầm lấy một đoạn cây khô, nhẹ nhàng múa may.
Đông tác múa kiếm của Triệu Tử Văn tiêu sái phóng khoáng, bước chân linh hoạt hay thay đổi, đâm, chọc, bổ, mỗi một chiêu mỗi một thức đều như nước chảy mây trôi, tùy theo ý mình, dường như đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Lý chưởng quỹ xem chỉ gật đầu, lại lắc đầu, thở dài nói:
– Kiếm của ngươi pháp mặc dù luyện đến lô hỏa thuần thanh nhưng bộ kiếm pháp này không chú trọng thế công mà chú trọng trốn tránh, thật sự là quá mức thanh tú, có lẽ là kiếm pháp dành cho nữ tử luyện. Không biết vì sao ngươi lại luyện loại kiếm pháp này.
Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Nếu không phải Điền Hổ không thể dạy ta kiếm pháp của sư môn hắn, chỉ có thể dạy bộ kiếm pháp khác, sao ta lại học chứ? Triệu Tử Văn thầm căm giận, nói với Lý chưởng quỹ:
– Ta cũng không có biện pháp, nếu không lão cứ dạy ta thương pháp đi, về sau ta sẽ không dùng kiếm pháp ẻo lả này nữa.
Ẻo lả? Lý chưởng quỹ nghe vậy đảo mắt, khuôn mặt già nua hơi cười ửng đỏ, trong lòng cảm thán tiểu tử này không hiểu ở đâu ra nhiều từ mới mẻ độc đáo như vậy, luôn làm cho người ta dở khóc dở cười.
– Đơn Thủ Thập Bát Thiêu là thương pháp lấy công làm thủ. Bộ thương pháp này chí cương mãnh liệt, bá đạo vô cùng, bộ pháp nhanh nhẹn, bước nhảy tự nhiên, phong cách hào phóng, khí thế hùng hậu….
Triệu Tử Văn nghe lão thao thao bất tuyệt, nghe có chút sa đà… vội vàng ra hiệu tạm dừng nói:
– Dừng! Ta nói này Lý chưởng quỹ, lão nói nhiều cũng vô dụng, tốt nhất là biểu diễn cho ta xem đi.
Lý chưởng quỹ đang nói nước miếng bắn tung tóe, đạt tới cảnh giới vong ngã, đột nhiên bị tiểu tử này ngắt lời, liền trừng mắt nhìn hắn. Muốn dạy thương pháp đương nhiên phải luyện cho hắn xem. Lão tự nhìn thân thể già cả của mình, cảm thán đến từng này tuổi rồi còn phải động thương.
Nhìn dáng người gầy trơ xương của Lý chưởng quỹ, Triệu Tử Văn sợ rằng lão già này múa thương tuột tay, ném cây thương hơn một trăm cân này ra, vội vàng trốn ra xa hơn hai mươi thước mới đứng lại nhìn.
– Tiểu tử ngươi chạy xa như vậy làm gì?
Lý chưởng quỹ đương nhiên biết hắn suy nghĩ gì, trong lòng phẫn nộ không chịu nổi, căm giận mắng Triệu Tử Văn ở phía xa.
– Cẩn thận sinh mạng, rời xa lão nhân!
Triệu Tử Văn tránh ở sau một gốc cây, cười ha hả nói.
– Tiểu tử ngươi…
Lý chưởng quỹ tức giận muốn bổ cho hắn một nhát, tuy nhiên quả thực hắn đã kích thích ý chí chiến đấu của lão già Lý chưởng quỹ. Lão nắm lấy Hổ Đầu Thương đang cắm trên mặt đất, thuận thế lăng không một nhát…
Thương pháp của Lý chưởng quỹ quả thực như thần. thương pháp không chỉ linh hoạt biến đổi, đâm, quét, bổ…. đều mạnh mẽ hữu lực, khí phách mười phần, sát khí bắn ra bốn phía, dường như chỉ cần mũi thương đâm vào trên người, người đó hiển nhiên chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Cho dù bị cán thương quét trúng cũng nôn ra năm đấu máu. Triệu Tử Văn nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm. Hắn biết trên chiến trường, binh khí một tấc dài một tấc cường, cây trường thương này dài như vậy, lại thêm thương pháp hùng mạnh, quả thực dũng mãnh vạn phu không địch nổi.
Triệu Tử Văn thấy Lý chưởng quỹ dừng lại, kích động không kìm nổi tiến tới. Thấy lão già này một tay múa thương hồi lâu mà mặt không đỏ, tim không loạn, không hề có nửa phần cảm giác mệt mỏi, không khỏi giơ ngón tay cái lên nịnh bợ:
– Cao, thật sự là cao.
Lý chưởng quỹ buông Hổ Đầu Thương, tức giận nói:
– Ít nịnh bợ đi. Thế nào? Thấy rõ rồi chứ?
Tuy rằng Triệu Tử Văn có trí nhớ phi phàm nhưng không thể trong thời gian ngắn nhớ toàn bộ chiêu thức, chỉ gật đầu nói:
– Nhớ rõ ràng, tuy nhiên… Ta chỉ nhớ kỹ được hơn nửa chiêu thức, cồn lại một tiểu bộ phận chiêu thức không nhớ được.
– A?
Lý chưởng quỹ kinh thất thanh hô.
Triệu Tử Văn ngượng ngùng gãi đầu nói:
– Hay là Lý chưởng quỹ luyện lại mấy thức cuối cho ta xem một chút đi!
Lý chưởng quỹ đâu phải đang coi thường tiểu tử này ngu dốt mà là ngạc nhiên thán phục trình độ võ học của hắn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhớ hơn phân nửa chiêu thức, thực có thể nói là võ học kỳ tài. Lý chưởng quỹ thử hỏi:
– Ngươi học Giáng Trần kiếm pháp mất bao nhiêu ngày?
Triệu Tử Văn rất thản nhiên giơ một ngón tay ra:
– Dùng một ngày.
Tiểu tử này cũng thật là đáng sợ, Lý chưởng quỹ lén lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thán vì khả năng gần như chỉ một lần gặp qua chiêu thức võ công nào là ghi nhớ được của tiểu tử này. Thật có thể nói là kỳ tài.
Lý chưởng quỹ cũng không muốn nâng cao người khác, diệt uy phong của mình, thản nhiên nói:
– Cũng được. Chỉ có điều sức mạnh của ngươi còn chưa đủ, trước hết phải luyện tập sức lực đã mới luyện thương pháp được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnHay.co – http://TruyenHay.co
Triệu Tử Văn cũng biết, với sức mạnh hiện tại của mình căn bản không thể vận dụng thương tự nhiên được, bất đắc dĩ gật gật đầu, lại cười hì hì nói:
– Hay là Lý chưởng quỹ làm mẫu lại thương pháp này một lần để ta nhìn rõ một chút được không?
Khuôn mặt già nua của Lý chưởng quỹ đỏ lên, ngượng ngùng cười nói:
– Ngày mai luyện nữa nhé.
Nói xong, lão liền chạy trối chết như thể muốn thoát thân.
Nhìn bóng dáng hơi uể oải của Lý chưởng quỹ, Triệu Tử Văn mới biết vừa rồi múa thương đã hao gần hết khí lực của lão. Có điều tuy rằng lão đã già nhưng vẫn không chịu thua, không thể hiện sự mệt mỏi ra ngoài. Điều này càng khiến Triệu Tử Văn nghi hoặc, sao Lý chưởng quỹ lại chịu cô độc, một mình sống trong căn nhà cỏ dưới vách núi thế này…
Mặc cho ngươi tài giỏi thế nào, xinh đẹp tuyệt trần thế nào, kết quả cũng chỉ là hồng phấn khô lâu. Mặc cho ngươi là một thiên tài của cả thế hệ, nắm giữ ngàn dặm giang sơn, kết quả cũng chỉ là hóa thân nắm đất. Ai có thể khám phá sinh tử? Cái gọi là đạo trường sinh chỉ sợ rằng người không thể nhìn ra sinh tử mới có thể theo đuổi.
Bình luận