Nhìn thái độ của ông già, Lục Thần Hạo biết thừa ông lại không thèm nghe lời khuyên của mình. Nhưng biết làm sao được, phận làm con như anh nào được quyền quá phận. Khuyên ông không nghe ang cũng đành chịu. Anh thở dài, không nán lại nữa, ra ngoài, đi về phòng. Sự nhớ tới Tuyết Vũ, anh giật mình.
Có lẽ, hôm nay bà xã anh cũng bị doạ sợ rồi. Xem đấy, anh mải lo xử lý đủ thứ, quên mất chưa nói chuyện với cô. Thế này thì hình như chưa đạt tiêu chuẩn người chồng tốt thì phải.
Nghĩ tới đây, Thần Hạo vò đầu, tự mắng mình. Anh đúng là chểnh mảng quá mà!
Anh cất bước nhanh hơn.
Mở cửa phòng ra, anh bước vào trong, nơi đầu tiên anh chú ý tới là chiếc giường ngủ.
Trống không. Chăn gối vẫn gấp ngay ngắn.
Tuyết Vũ đâu? Cô chưa ngủ sao?
Anh đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở phía ban công.
Tuyết Vũ đang đứng đó, trên người cô là chiếc áo ngủ màu tối dài vượt đầu gối vải lụa kín đáo, không còn hoa lệ, sang trọng hay kiêu ngạo như mọi khi cô ra ngoài nữa. Mà nó đơn giản và có chút… cô đơn.
Hình ảnh đó nếu không có ánh đèn, sợ rằng khảm luôn vào đêm tối u tịch cũng được nữa.
Thần Hạo nhíu mày, lạnh như vậy cô còn đi ra ngoài, lại còn không mặc thêm áo? Cô là con nít à? Không biết tự lo cho bản thân gì hết vậy? Lỡ đổ bệnh thì sao? Thật là…!
Anh thở hắt, đi tới tủ đồ lấy một chiếc áo choàng bằng lông cừu chính hiệu, đi ra, khoác lên người cô, kèm một lời trách cứ: “Em muốn bị cảm lạnh lắm hả? Trời lạnh thế còn ra đây đứng.”
Tuyết Vũ không nhìn anh, cũng chẳng buồn nhìn xem thứ vừa được khoác trên vai mình là cái gì, đối diện với bóng đêm trước mặt hờ hững cười: “Có chết được đâu mà anh lo vậy?”
Thần Hạo nhíu mày. Anh không thích cô coi thường sức khỏe bản thân như vậy. Anh không cho phép. Nó như ngòi nổ khiến sự nhẫn nại bấy lâu trong ánh bùng nổ, không còn sự dè dặt nào ngăn cách nổi nữa.
Thình lình, cả người cô bị xoay lại, đôi môi bị ai đó chiếm lấy, bá đạo cắn một cái. “Tên khốn, anh làm gì vậy?” Tuyết Vũ chưa kịp đơ đã ăn đau, tức giận đẩy anh ra.
Hắn là chó à, nói cắn là cắn vậy?
Mà Thần Hạo cũng không có ý cưỡng ép cô, thuận theo thả cô ra. Chỉ là trong ánh mắt màu nâu kia không có chút biết lỗi nào:
Anh chỉ nghiêm túc cảnh cáo: “Đây là hình phạt dành cho em vì dám coi thường sức khỏe bản thân. Nếu em còn coi thường sức khỏe của mình như vậy thì lần sau không phải chỉ là cắn môi thôi đâu.”
Tuyết Vũ nhíu mày, nén giận, không thèm so đo với ai kia, trước khi quay người vào trong buông mấy từ: “Đồ điên!”
Nếu hắn không phải con trai kẻ thù của cô, thì có thể cô sẽ rất cảm động với lời nói tưởng như khô khan mà lại ngọt ngào một cách đặc biệt kia mà rung động với hắn. Nhưng đáng tiếc, hắn lại là con trai kẻ thù giết cha mẹ và em gái cô.
Hắn chính là kẻ mà cho dù đàn ông cả thế giới này chết hết chỉ còn mình hắn thì cô cũng không yêu! Có người bị mắng là chó mà lại không giận, nhe răng cười, rồi lẽo đẽo theo sau cô vợ nhỏ vào giường. Kỳ thật, khi nãy sau khi bị “phạm quy” xong, anh đã sợ cô sẽ giận mình, không thèm nhìn mặt nữa. Nhưng cô chịu mở miệng tức là cô không giận anh nữa. Nhìn Tuyết Vũ đã ngồi ngay ngắn trên giường, anh lân la lại ngồi bên cạnh, tỉ tê hỏi: “Bà xã, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, em sợ không?” Tuyết Vũ chỉnh cái “ranh giới” giữa giường, lười biếng liếc một cái, tỉnh bơ đáp: “Sợ thì sao, không sợ thì thế nào? Chẳng phải đã là người sinh ra trong giới hào môn, dù thời cuộc biến chuyển thế nào cũng phải thích ứng được sao.”
Thần Hạo sững người, không để ý luôn tới cái” ranh giới” anh vẫn luôn ghét nhất trần đời kia. Câu nói của cô chính là bi kịch của những người sinh ra trong gia đình thế gia. Vậy mà từ miệng cô nó lại nhẹ nhàng như cọng lông hồng vậy đó. Chỉ là, sự nhẹ bằng ấy càng khiến người nghe nao lòng thêm.
Anh cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Nếu em sợ, có thể nấp dưới đôi cánh của anh, không cần phải gồng mình chịu đựng làm gì. Có anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ em, không để em gặp bất kỳ tổn thương nào.” Tuyết Vũ thản nhiên rút tay về, chớp mắt: “Ý này của anh nghe hay đấy. Nhưng còn phải xem khi nào tôi có cảm giác an toàn không đã rồi nói tiếp. Giờ thì trở về chỗ của anh ngủ, tôi buồn ngủ rồi.” Cô nói là làm, nằm xuống, kéo chăn ngủ.
Thần Hạo vẫn ngồi lì ở đó, khổ sở cười. Vậy mà chả đả động gì được tới trái tim của cô sao? Không phải nói mấy câu “thả thính” kiểu này dù là trái tim sắt đá cũng sẽ tan chảy sao?
Chả lẽ chỉ toàn lừa người?
Ém cảm xúc không vui xuống, anh lên tiếng trước khi
Tuyết Vũ đuổi lần hai: “Anh còn phải sang thư phòng xử lý văn kiện. Em ngủ trước đi.”
Nói xong còn rất biết tận dụng thời cơ, mổ xuống môi cô một cái mới chạy biến. “Lục Thần Hạo khốn nạn, anh cút đi cho tôi!” Tuyết Vũ tức đỏ cả mặt, vừa mắng vừa cầm gối ném.
Cơ mà, gối nhanh nhưng vẫn thua anh một nhịp. Khi chiếc gối bay tới, Thần Hạo đã kịp tẩu thoát, cái gối đập vào cánh cửa cái “bụp” rồi rơi xuống, lăn lóc trên đất. Tuyết Vũ càng điên máu. Hận không thể phang hết hai hàm răng của Thần Hạo ngay lập tức. Thần Hạo ở bên ngoài thu lại bộ dạng phe phon ngứa đòn, thở phào. Còn nổi giận được thì tức là tâm trạng cô rất tốt, không bị ảnh hưởng bởi cuộc cướp giật náo loạn ở nghĩa trang. Như vậy anh có thể yên tâm rồi. Anh thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng đã trở lại. Anh vừa đi, vừa lấy điện thoại ra gọi. Hình như đối phương bận gì đó, chuông đổ hết lần này tới lần khác mà chả có ai nghe máy. Lần một thất bại, Thần Hạo tiếp tục gọi lần hai. Lần hai vẫn vậy, anh vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi.
Quá tam ba bận, lần này khi hồi chuông cuối cùng sắp kết thúc, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối sau hai lần chờ đợi đầy “gian nan”. “Người anh em, điều gì khiến cậu chợt nhớ đến tôi giữa đêm hôm khuya khoắt này vậy? Chả lẽ một mình vợ cậu không đủ làm ấm giường sao?”
Đối phương vừa nghe máy đã cất giọng đùa cợt, không đứng đắn. Hắn dường như chẳng ý thức được mình đã bỏ nhỡ hai cuộc gọi. Hoặc nói đúng hơn, bỏ lỡ cuộc gọi đối với hắn là chuyện chẳng có gì to tát.
Thần Hạo chẳng để ý tới cái giọng điệu ngứa đòn kia, nghiêm túc vào thẳng vấn đề: “Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đây.” “Ố! Trên đời này còn có chuyện có thể làm khó Lục tổng sao?” Đối phương vẫn tiếp tục dùng giọng điệu giễu cợt ấy để nói chuyện.
Thần Hạo nhíu mày: “Cậu mau nghiêm túc cho ông!” “Được rồi, được rồi. Giỡn chút thôi làm gì căng vậy. Cậu thật chẳng có chút khiếu hài hước nào.” Người nọ nghe vậy mới thôi đùa giỡn, lập tức ngồi thẳng người, làu bàu. Hắn lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, hằng giọng: “Có chuyện gì, cậu nói đi.” “Tôi muốn tìm một người.” Thần Hạo cất giọng trầm thấp, phía trước cách tầm mười bước chân là cửa thư phòng của anh.
Người nọ vừa nghe anh nói vậy, nhướng mày. Bộ dáng nghiêm túc của hắn lập tức không thể duy trì được thêm, lần nữa cất giọng mia mai: “Sao vậy, còn có loại người có thể làm khó đội quân tình báo nhà cậu sao? Hay là người của cậu lụt nghề rồi?”
Bình luận