Đây là tầng hầm, điện đóm lúc nào cũng phải bật sáng mười hai trên hai tư giờ.
Cả hai bước về phía đỗ xe.
“Thật ra, nhà họ Lục chỉ có 25% cổ phần, 40% kia là của chủ tịch quá cố Mạc Lâm. Ba chỉ giữ hộ chờ ngày con gái chú ấy trở về sẽ giao lại cho cô ấy.” Lục Thần Hạo chợt nói.
Tuyết Vũ là vợ anh. Anh cảm thấy nên nói cho cô biết chuyện này.
Tuyết Vũ ngưng trọng giây lát, “ngạc nhiên”: “Vậy sao? Vậy… ba có từng cử người đi tìm cô ấy không?”
Lục Thần Hạo thở dài, mở cửa cho cô: “Mấy năm đầu có đi tìm, nhưng mãi không có manh mối nên không tìm nữa. Hy vọng cô ấy vẫn bình an để trở về.” Nói dối!
Nội tâm Tuyết Vũ căm hận gào lên. Cơ thể theo tự nhiên ngồi vào trong xe, bó hoa trong tay bị cô bóp chặt.
Mười sáu năm nay, có ngày nào lão già không bằng cầm thú Lục Bạch Văn kia không cho người đi tìm tung tích của cô. Lục Thần Hạo là con trai được lão yêu thương như vậy, cô không tin là hắn lại không biết chuyện này. Cô không tin hắn không biết chuyện có bản di chúc ngăn cản Lục Bạch Văn hợp thức hoá, nuốt trọn cổ phần của ba cô. Vậy mà giờ hắn lại có thể đứng ở đây nói đã lâu không tìm, còn nói chờ cô về sẽ trả lại?
Hay là ngày cô xuất hiện, cũng là ngày giỗ của mình?
Không biết ngượng mồm!
Hắn vờ ngây thơ cho ai coi?
Cũng đúng, con của một lão già không bằng cầm thú, làm gì biết mấy chữ này. Lật lọng, xảo trá mới là bản tính thật của người Lục gia.
Lục Thần Hạo vào trong xe, không thấy Tuyết Vũ nói gì, lo lắng nhìn cô:
“Em sao vậy? Không khỏe à?”
“Hơi mệt. Tôi muốn nhắm mắt một chút, đến nhà thì gọi tôi.”
Cô nhắm mắt lại, cố gắng áp chế sự căm thù cùng nỗi đau đang cuộn trào trong lòng xuống. May mà cô vẫn ý thức được, nếu không đã bóp nát bó hoa trong tay rồi.
Đây là loài hoa cô thích. Nó đẹp, không có tội, nhưng nó lại được tặng bởi người cô oán thù, tự nhiên cô cũng không thích nó nổi nữa.
“Ừ!” Lục Thần Hạo không hề hay biết gì. Nghĩ cô mệt thật, không làm phiền nữa, cho xe lăn bánh, rời khỏi công ty.
Sắp tới Giáng Sinh, dưới không khí se lạnh, hai bên đường đã được trang hoàng rực rỡ, màu đỏ nhuộm đầy hai bên đường, không khí coi bộ tưng bừng, náo nhiệt lắm. Chỉ cần bước ra đường, dù có là người hay quên ngày tháng, cũng sẽ nhận ra, ngày lễ lớn sắp đến rồi.
Lục Thần Hạo cũng là nhờ không khí bên ngoài nhắc nhở, mới giật mình nhận ra, lại sắp hết một năm.
Anh nên tặng quà gì cho cô nhỉ?
Anh nhìn sang ghế phụ, người bên cạnh vẫn đang nhắm mắt, yên tĩnh, sâu lắng, cứ như đã trở về thế giới riêng của cô, hoàn toàn tách biệt với thế giới nhộn nhịp bên ngoài. Bó hoa màu hồng nhạt từ khi nào dã nằm lặng lẽ bên cạnh, lắc lư nhẹ theo sự chuyển động của xe, có chút cô đơn.
Lục Thần Hạo hạ ánh mắt, đượm buồn, cảm giác như chính mình bị bỏ rơi. Anh có đọc được một đoạn trong phương pháp theo đuổi bạn tình thế này: Nếu cô ấy có tình cảm với bạn, thì sẽ trân trọng, nâng niu món đồ bạn tặng, dù là to hay nhỏ, có giá trị hay không giá trị. Còn nếu cô ấy nhận rồi nhưng không đoái hoài tới, vậy thì xin chúc mừng bạn, bạn chưa là gì trong trái tim cô ấy cả. Anh thở dài. Lẽ nào, anh vẫn chưa chạm được dù chỉ là một chút đến trái tim cô sao? Trần Tuyết Vũ, rốt cuộc cửa tim em làm bằng gì, sao khó mở quá vậy?
Chuyện mua lại cổ phần trôi nổi của công ty, Lục Thần Hạo và Lục Bạch Văn vốn đã bàn từ trước. Giờ lại bị MTL hớt tay trên, Lục Thần Hạo không thể không báo cho ông già biết tin.
Dù sao, Lục Bạch Văn rất yêu thương và tin tưởng Lục Thần Hạo, ông ta nghe xong cũng chỉ dặn dò, nhắc nhở nên làm thế nào mấy câu, tuyệt đối không hề mắng chửi khó nghe.
Lại nói, mấy ngày nữa ông ta sẽ về. Có gì về sẽ bàn tiếp.
Sau một tháng đi công tác, rốt cuộc hôm nay Lục Bạch Văn đã về.
Cả nhà họ Lục lại quây quần cùng ăn bữa cơm tối. Lục Khang Dụ đang trong thời gian tập luyện ở công ty cũng trở về ăn cơm.
Chuyện Lục Khang Dụ, bà Lục đã nói ông nghe từ trước. Mặc dù không tán thành lắm, nhưng hiếm thấy vợ mình được một lần kiên quyết như vậy, ông ta cũng đành miễn cưỡng chiều theo ý bà.
Cho nên, trong bữa cơm ông ta chẳng nhắc gì tới chuyện đó.
Sau bữa cơm, Lục Bạch Văn lên thư phòng, quản gia cũng theo sau.
“Chuyện tìm con nhóc Tường Lam thế nào rồi, có tiến triển gì không?”
Giọng nói trầm thấp lãnh đạm được mài dũa qua nhiều năm tháng của Lục Bạch Văn vang lên giữa thư phòng rộng gần năm mươi mét vuông.
Câu hỏi này đối với ông Trấn chẳng còn xa lạ gì, lão đã nghe suốt mười sáu năm nay rồi. Ban đầu còn thấy sợ, sau thấy ông chủ không nổi giận trách phạt nữa, gan cũng to ra, hết sợ, chỉ hơi khó xử mà thôi. Lão đứng trước bàn làm việc của chủ, cung kính trả lời:
“Bẩm ông, vẫn chưa có thông tin gì ạ.” Mười sáu năm trước, Mạc Tường Lam chỉ là con nhóc bảy tuổi còn khiến lão và đám thuộc hạ lao đao, lận đận bị ông chủ phạt tơi bời. Nói gì tới bây giờ, thời gian trôi qua đã lâu như vậy, tìm nó chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lại nói, không biết Mạc Tường Lam còn sống hay đã chết nữa. Nếu như Mạc Tường Lam còn sống thì hình dạng cũng đã thay đổi, cho dù giờ nó có đứng trước mặt lão và ông chủ, có nhận ra được hay không lão cũng không dám đảm bảo. Nhận được câu trả lời không mong muốn đã nghe nhiều năm qua, Lục Bạch Văn một tia tức giận, phật ý cũng không có. Đây vốn nằm trong dự liệu của ông ta.
Sắc mặt cương nghị mang nét từng trải lạnh xuống, âm trầm, khiến người khác không biết ông ta đang nghĩ gì.
Đã mười sáu năm rồi!
Ông đã cho người tìm Mạc Tường Lam suốt mười sáu năm, nhưng một chút tin tức cũng không có. Cứ như con ranh đó đã biến mất khỏi Trái Đất này vậy.
Chỉ là một đứa con gái mới bảy tuổi, không nơi nương tựa, vậy mà lại có thể trốn thoát được khỏi sự săn lùng của ông.
Rốt cuộc là nó đang ở đâu? Hay là đã được kẻ nào đó giúp đỡ?
“Bỏ đi, ông gọi tất cả trở về đi, không tìm nữa.” Ông Trấn bất ngờ nhìn chủ: “Ông chủ, không tìm nữa vậy bản di chúc kia thì sao?”
Tuy rằng lão cảm thấy việc tìm một người đã không gặp mười sáu năm là một việc không khả thi, nhưng nếu giờ ngừng tìm, vậy tất cả tài sản đều của nhà họ Mạc chẳng phải càng khó thu về tay ông chủ sao.
Lục Bạch Văn nhìn tâm phúc đã đi theo mình nhiều năm, cất giọng đều đều, hỏi:
“Tôi hỏi ông, nếu Mạc Tường Lam còn sống, nó bây giờ bao nhiêu tuổi?”
Ông Trấn nhẩm tính một lúc, không chắc chắn đáp: “Hình như… là hai ba, hai tư tuổi.”
“Hai mươi ba tuổi.” Lục Bạch Văn sửa lại.
“Ý của ông chủ là…?” Lão quản gia mờ mịt, không hiểu.
Ánh mắt Lục Bạch Văn ánh lên tia sáng gian xảo, nguy hiểm: “Ông thử nghĩ xem, nhà nó ở đây, “mộ” ba mẹ nó ở đây, nếu nó còn sống, tất nhiên sẽ trở về đây tìm “mộ” ông bà già nó.”
Lão quản gia nghe xong, vẻ mặt lập tức sáng tỏ. “Ông chủ cao minh!” Đang nói, chợt ông Trần nhớ ra gì đó, lại nói: “Ông chủ, có chuyện này, tôi không biết có nên bẩm báo không.”
“Chuyện gì, nói đi.” Lục Bạch Văn buột miệng.
Bình luận